Tam Thế Duyên
Chương 135
CHƯƠNG 135: NGƯỜI TÍNH KHÔNG BẰNG TRỜI TÍNH
Tác giả: Luna Huang
“Yêu yêu hận hận cuối cùng cũng chẳng còn lại gì
Là vì yêu nên sinh hận
Trong hận vẫn là yêu
Tất cả yêu hận nguyện kiếp này trả hết cho nhau
Cuối cùng đến cuối đoạn đường trần chỉ mong kiếp sau đừng gặp lại”
(Luna: Bài thơ này ta ngẫu nhiên sưu tập được trong khi lướt fb, mà đã lâu nay lại mang ra để viết nên không dẫn nguồn. Nàng nào biết nguồn thì nói để ta up nha)
Âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt vang vọng trong ngọa thất an tỉnh của chính Vũ cung: “Đây là lá thư của nàng, Thiêm Hương đưa cho đệ, nàng vốn là vứt đi lại bị Thiêm Hương nhặt được, nàng ta nghĩ nàng là muốn viết cho đệ, trước đó còn nói cùng đệ nàng là lo lắng an nguy của Nhữ gia mới có hành động kia.” Thiêm Hương nói cùng hắn nàng sợ hắn tổn hại Nhữ gia lại vì thù hận kia mới cùng hắn đi đến bước đường này. Hắn biết rõ ràng, cũng tự trách bản thân đã để lại cái bóng ma thật lớn trong lòng nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, nàng hận hắn nhiều như vậy cũng chứng tỏ nàng yêu hắn rất nhiều. Không như đời này, toàn bộ lãnh đạm, thậm chí chán ghét bài xích hắn. Hắn lại có chút hoài niệm Nhữ Hinh của đời thứ hai rồi, ít nhất nàng nửa thật nửa vờ yêu hắn, còn đời này. . .ai. . .
Nếu không phải hắn nhắm mắt làm ngơ để đám nữ nhân kia phá hoại chuyện của mình thì nàng đâu có tự sát. Thế nên may mắn lại được trọng sinh, hắn liền nghiêm cấm tất cả nữ nhân ra vào Chính Vũ cung.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nghe hết câu chuyện tâm trạng cũng trầm lắng, “Vậy vì sao đời này không tìm Nhữ Tuân lại chỉ tìm Nhữ Nhiên, Nhữ Dao?” Muốn ôm chân lớn thì đương nhiên phải tìm cả Nhữ Tuân chứ.
“Không phải hoàng huynh không biết tính cách của hoàng tỷ chứ. Cho dù là đệ không có bức ép Nhữ Tuân yêu nàng thì nàng vẫn cho rằng đệ làm như vậy.” Nhắc đến Trưởng Tôn Lăng Vân, Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ lắc đầu, nàng kiêu ngạo như vậy đến cuối cùng vẫn lựa chọn buông tay, còn hắn. . .hắn còn có thể tiếp tục cố chấp sao?
“Đúng rồi, hoàng tỷ đã trở lại chưa?” Hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng tỷ nhất định biết chuyện.
“Đã trở lại, nhưng lưu trong cung một lúc lại rời đi rồi.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mang chuyện mình biết nói ra. Hôm đó thăm Trưởng Tôn Tề Duyệt xong xác định không lớn chuyện Trưởng Tôn Lăng Vân lại tiếp tục rời kinh rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thở dài, hắn dám cược hết gia tài cùng tính mạng rằng Trưởng Tôn Lăng Vân không có tìm hiểu tin tức của Nhữ Tuân. Lần này trở về ngoại trừ thăm hắn cũng chỉ có thăm Nhữ Hinh các nàng mà thôi. Thế nên nhất định sẽ rời kinh trong ngày rồi.
Thấy không khí không tốt, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại chuyển chủ đề thay đổi chút vị đạo: “Nói ra đời trước ta cũng là tranh Hinh nhi với điện hạ rồi.”
Nói đến đây Trưởng Tôn Tề Duyệt khép mắt lại, tim như bị đá nặng đè vậy khiến cho khí tức không thông thuận. Hệt như lời hứa của nàng cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm của đời trước vậy, còn chưa kể nàng lưu lại cho hắn lá thư kia nữa. Muốn không buông tay, sợ lại không thể nào!
Đây là hắn còn chưa kể đến từ sau khi Nhữ Hinh chết, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lúc nào cũng đến hỏi hắn, nàng đi đâu vì sao không trở về. Lúc đó hắn chỉ nói rằng, nàng đi rất xa chỉ có bọn hắn có thể đến gặp nàng, nàng sẽ không trở về gặp bọn hắn.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại kéo tay hắn bảo cùng đi gặp nàng, hắn phải dỗ Trưởng Tôn Vĩnh Liêm khi nào có được hoàng tự mới đi được. Cuối cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đáp ứng thú thê, hắn nuôi dưỡng chất nhi kia kế thừa hoàng vị. Chỉ là mỗi ngày Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng sẽ nháo hắn bắt hắn đưa đến gặp nàng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Quả thực không thể nào chấp nhận được chuyện này, đệ muốn thành toàn cho hai người lại phát hiện bản thân không thể xem như không thấy được, vì thế mới tìm đến nàng. Trâm kia là đệ cầm tay nàng đâm xuống.” Do tay nàng quấn băng, mà nàng lại run tay không muốn cầm nên khi đâm trâm trong tay không chắc nên mới đâm không chết được hắn. Đời trước thái y nói nàng là vì mất nhiều máu mà chết không phải trâm đâm đến tâm. Sao lúc đó hắn ngu ngốc như vậy, đau lòng hoảng loạn đến mất không biết điểm huyệt thay nàng cầm máu, đều do hắn mà ra.
“Vậy. . .” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mục trừng khẩu ngốc không thể tin được. Không ngờ cục diện hôm nay là do bản thân hắn tạo thành. Qua tận hai đời trách không được một người như Trưởng Tôn Tề Duyệt lại có thể vì nàng chấp nhận vứt bỏ tất cả như vậy, cố chấp muốn thú nàng cho kỳ được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thở dài một tiếng, cụp mi nhìn vết thương được băng bó cẩn thận ở tâm khẩu, khẽ thanh dặn dò: “Nàng tự ti dung mạo, hoàng huynh không nên dùng ánh mắt bi thương nhìn nàng, lại càng không nên nạp thêm thiếp thất. Còn có mấy phòng thiếp trong phủ không nên chạm đến nữa, nếu được thì trực tiếp giải tán đi.” Đời trước hắn vì như vậy mới để nàng hóa thành một kẻ giết người không gớm tay, cuối cùng có Trưởng Tôn Dĩ Hiên xuất hiện nàng mới bắt đầu nguôi ngoan.
“Đệ tuy thành toàn hoàng huynh nhưng không có nghĩa là bỏ qua nàng. Nếu hoàng huynh đổi xử với nàng không tốt, vậy cũng không nên trách đệ không nể tình rồi.” Nàng gả cho hắn hai đời đều không tốt, vậy để Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thử đi, nếu nàng quả thật vui vẻ hạnh phúc vậy cũng không còn gì để hắn hối hận nữa. Lại nói, hắn ngồi đế vị nhưng vẫn mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, vậy cũng không phải là chuyện không tốt, dùng đế vị nàng giữ vững địa vị của nàng. Cũng đâu phải hắn chưa từng cô độc ngồi trên đế vị, đợi hài tử đầu lòng của nàng chào đời, hắn vẫn sẽ phong thái tử, xem như hài tử của mình, vậy là được rồi.
Thấy Trưởng Tôn Vĩnh Liêm không nói gì, hắn đưa mắt nhìn sắc trời qua cửa sổ gần đó: “Huynh trở về đi tránh nàng chờ lâu. Nơi này nhiều người đệ không chết được.” Đời trước nàng luôn đợi hắn như vậy, cho dù đời thứ nhất hai đời thứ hai nàng vẫn đợi hắn, nếu đời này lại được nàng chờ đợi vậy quả thực là quá tốt rồi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói lại thôi. Hắn không biết lúc này có nên nói chuyện Nhữ Hinh đang ở trong đại lao cho Trưởng Tôn Tề Duyệt biết hay không. Hắn(TTTD) vừa tỉnh lại, lấy tính cách kia nhất định chạy đến đó rồi.
“Hoàng huynh còn chuyện cứ nói, đừng nên lãng phí thời gian nữa.” Trưởng Tôn Tề Duyệt tuy không nhìn Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhưng thời gian lâu như vậy cũng phát hiện được không thích hợp của hắn lúc này. Nhưng trước nay biểu tình này chưa từng xuất hiện trong người Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, không lẽ xảy ra chuyện gì sao?
“Ta chưa thú nàng.” Nghĩ tới nghĩ lui Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vẫn là bật ra câu này. Đột nhiên nghe xong chuyện hai đời của hai người bọn họ, tuy muốn không tin cũng không thể được. Có lẽ đời này Nhữ Hinh thực sự không trọng sinh nhưng tính cách của nàng vẫn là bị hai đời ảnh hưởng nên đối với Trưởng Tôn Tề Duyệt lúc nóng lúc lạnh, lại đối với hắn không có thái độ bài xích, khi hắn đột ngột đề nghị thành thân nàng cũng không có từ chối.
Trưởng tôn Tề Duyệt đột nhiên đưa tay vỗ trán nói: “Xem đệ, ngủ một giấc dài liền hồ đồ rồi.”
Hắn vốn tính toán trước rồi, hắn lưu lại một bức thư trên giường bảo bản thân rời kinh một tháng. Vậy sau một tháng hôn sự kia cử hành rồi thi thể hắn mới tìm được, vậy liền không có ngăn trở gì rồi. Giờ hắn được phát hiện, vậy hôn sự kia đương nhiên chưa có tổ chức rồi.
“Hoàng huynh mệt mỏi một đêm rồi, vẫn là về nghỉ ngơi trước đi.” Hắn xua xua tay trục khách. Hắn thật không tốt, làm lỡ mất ngày thành thân của nàng.
Chỉ là Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vẫn ngồi đó không chịu rời đi, mà cũng không có ý tứ rời đi. Trưởng Tôn Tề Duyệt đầy đầu không hiểu, xoay đầu nhìn đỉnh đầu của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hỏi: “Hoàng huynh đây là làm sao?”
“Nàng. . .” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cuối cùng hạ quyết tâm ngẩng đầu lên nhìn thẳng Trưởng Tôn Tề Duyệt “. . .ở đại lao”. Chuyện này không phải lỗi của Nhữ Hinh thế mà không chỉ có nàng, toàn Nhữ gia đều vào đại lao Hình bộ rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt trợn mắt kích động túm lấy cổ áo của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hỏi: “Sao đột nhiên lại như vậy?” Nhưng hắn nhớ lại hôm đó nàng đẩy hắn ra lập tức chạy đi, đến đầu cũng không quay lại. Hắn vốn nghĩ nàng sẽ quay lại lấy trâm đi.
“Hoàng huynh, cho dù có nhân chứng vật chứng thì huynh là trượng phu tương lai của nàng cũng nên đến đó xem tình hình của nàng, không phải ngồi nơi này.”
“Nếu ta tiến đến chẳng phải để người tị hiềm sao? Khác nào bảo ta lợi dụng nàng giết người tranh vị?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm điềm tĩnh đáp, lại hít một hơi nói ra sự thật: “Ta cùng nàng chỉ là để người biết khó mà lui nên mới thành thân mà thôi, hoàn toàn không có tình cảm gì cả. Cũng do người đến thái tử vị cũng từ bỏ nên ta mới quyết định như vậy.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngây ngẩn cả người, không nghĩ đến nàng cùng hoàng huynh bày ra cục diện này gạt hắn. Chỉ là đột nhiên lòng hắn lại có chút ấm, nàng có nghĩ cho hắn, có quan tâm hắn nên mới đáp ứng cùng hoàng huynh gạt hắn.
“Bởi đệ có nàng, đệ không thể làm một đế vương chỉ có thiên hạ như trước nữa. Ngược lại hoàng huynh ngươi, có thể.” Trưởng Tôn Tề Duyệt dùng khẩu khí thập phần khẳng định để nói. Làm hoàng đế là phải vì bá tánh muôn dân, không có thể ích kỷ nghĩ cho riêng mình được. Đời này có Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ở, hắn không cần giữ mãi không buông cái đế vị kia nữa.
“Đế vị chỉ dành cho người tài giỏi.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm không đồng ý với cách làm của Trưởng Tôn Tề Duyệt nên lạnh giọng phản đối.
“Đệ vì trọng sinh nên mới có thể ngồi vững thái tử vị tận ba đời. Tin đệ hoàng huynh có thể.” Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không có bởi vì vậy mà lui bước.
“Nhưng cái đề phụ hoàng hỏi đó, ta phải mất tận một ngày mới giải được, còn đời đầu tiên người chỉ mất gần một nén nhang.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nói xong cũng cảm thấy bản thân bất tài. Cho dù có trọng sinh hay không thì trí lực cùng tài trị quốc hắn vẫn không bằng được Trưởng Tôn Tề Duyệt.
“Thế nên đệ mới đợi hạ được Trưởng Tôn Khởi Hiệp mới nhường ra thái tử vị. Lại nói, dù thế nào đi nữa đệ vẫn ở bên cạnh giúp huynh giữ vững giang sơn. Lòng của hoàng huynh có bá tánh thiên hạ, lòng đệ không còn, bởi nàng chính là thiên hạ của đệ, đệ không thể hy sinh quá nhiều như vậy, huynh nên hiểu.”
Tay hắn buông lỏng cổ áo của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ra lập tức ôm vết thương trên ngực muốn xuống giường. Đột nhiên lại thành ra như vậy, là hắn hại nàng rồi.
“Người muốn đi đâu?” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lập tức giữ vai Trưởng Tôn Tề Duyệt lại, đến vạt áo trước ngực bị túm đến nhăn cũng không lưu ý. Là đến đại lao đi?
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đến ngự thư phòng tìm phụ hoàng.” Trưởng Tôn Tề Duyệt hất tay đặt trên vai mình ra, tự mang hài. Tuy lo lắng cho nàng nhưng hắn cũng biết chuyện này hệ trọng bao nhiêu, nếu là không lấy được chiếu chỉ sợ là cứu không được nàng.
Mỗi lần hắn cần đến binh lực của Nhữ gia, đến tìm nàng thương lượng, nàng luôn nói với hắn ‘cho dù chàng làm gì thiếp vẫn sẽ ủng hộ chàng, thiếp muốn đứng phía sau nhìn thấy thành tựu của chàng’, cả một câu dài đó trong hai đời được hắn chốt lại thành bốn chữ ‘thiếp tin tưởng chàng’.
Thế mà cả ba đời hắn đều phụ lòng tin của nàng với hắn. Chỉ vì sự ích kỷ của hắn, hồ đồ nhất thời của hắn, đẩy nàng vào đại lao. Trăm suy nghìn tính vẫn không bằng hai chữ ‘bất ngờ’ của thượng thiên. Cứ nghĩ đời này nàng không trọng sinh, hắn có cơ hội, nào ngờ lúc nhỏ chưa từng gặp được nàng một mặt, từ phía tây trở về đã biết nàng tao ương rời kinh rồi.
Nghĩ dùng hiện trường giả để gặp mặt nàng, không ngờ nàng lạnh lùng cho người chặt tay hắn. Cũng may đó là giả mà thôi, nếu là thật sợ là hắn cũng không còn sống nữa rồi. Dược liệu hôm đó nào phải chữa thương, Cẩn Đa phải thay hắn xử lý lại vết thương. Mà cũng nhờ vậy mới biết nàng không trọng sinh, báo hại hắn đời này không dám đến tìm nàng, cho nàng có cơ hội suy nghĩ, nghĩ lại thật lãng phí thời gian.
Hắn hôn mê mấy ngày sợ là nàng ở đại lao rất vất vả, cũng may tuy không có hoàng kim trường sinh tỏa như hai đời trước, nhưng nàng còn chiếc vòng ngọc, không để nỗi bị ban chết.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bất đắc dĩ giúp hắn vận y phục rồi đỡ hắn đến ngự thư phòng. Lúc này chắc phụ hoàng cũng đang ở nơi đó chờ thượng triều rồi.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
65 chương
99 chương
422 chương
1913 chương