Tam Thế Duyên

Chương 118

CHƯƠNG 118: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – ĐẠI HỌA Tác giả: Luna Huang Năm Nhữ Hinh mười tuổi, Trưởng Tôn Tề Duyệt được hoàng thượng phái đi thi hành công vụ ở phía nam. Trước khi đi, hắn đến Nhữ phủ tìm nàng, lúc này nàng đang ở trong viện cùng Nhữ Nhiên ăn cao điểm. Vừa nghe âm thanh hành lễ, Nhữ Hinh cao hứng đứng lên xoay người chạy đến ôm chầm lấy hắn: “Duyệt ca ca đến rồi sao?” Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng ôm lấy nàng đầy túng sủng bế trên tay, hệt như đời trước vậy, lúc nàng ngồi dưới cây lê nhìn thấy hắn cũng sẽ như vậy. Chỉ là lúc đó hắn không bế nàng cũng sẽ không yêu thương nàng mà thôi. “Hinh nhi đang làm gì a? Có nhớ ta không?” Nhữ Hinh nhìn hắn cười ngọt ngào gật đầu: “Đang cùng tam ca ăn cao điểm a.” Tay nàng chỉ về phía cao điểm gần đó. Trưởng Tôn Tề Duyệt bế nàng bước đến trước mặt Nhữ Nhiên. Nhữ Nhiên không tiện đứng lên, chỉ vất vả ôm quyền hơi cúi người hành lễ: “Tại hạ gặp qua điện hạ, điện hạ kim an.” “Nhữ tam công tử không cần câu nệ tiểu tiết.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đặt nàng xuống ghế, bản thân hắn cũng ngồi ở bên cạnh. Nhìn qua cao điểm một mắt hắn lại hỏi: “Nhữ tam công tử ăn được thứ này?” Hắn vốn nghĩ Nhữ Nhiên không thể dùng được điểm tâm ngọt, bởi đồ ngọt rất khó tiêu hóa. Mà hắn(NN) lại chỉ ở một chỗ, không có vận động nữa. Lần này đến phía nam, hắn không những chấp hành công sự mà hắn còn tìm dược chữa cho Nhữ Nhiên nữa. “Tại hạ không dùng.” Nhữ Nhiên yếu ớt cười xong lại ho khan vài trận. Cuối cùng đành cáo lui trở về dưỡng bệnh. Sau khi Nhữ Nhiên rời đi, Trưởng Tôn Tề Duyệt cầm lấy cái tay đầy bánh vụn của Nhữ Hinh lên lau: “Hinh nhi, sắp tới ta rời kinh một thời gian, nàng ở phủ phải ngoan biết không, chờ ta trở về.” Câu này hắn cũng không phải nói suôn, mà là do hắn lo lắng. Mỗi lần nàng tiến cung không gặp được hắn nàng luôn cùng Trưởng Tôn vĩnh Liêm chơi đùa, đây cũng chính là thứ hắn lo lắng nhất. Nhữ Hinh vừa nghe đã vứt hết bánh ngọt trên tay xuống đất nhào vào lòng hắn khóc rống lên: “Ô ô, không muốn không muốn, Duyệt ca ca không được đi.” Cái tay toàn bánh vụn kia bôi hết lên y phục của hắn nhưng hắn cũng chẳng hề nộ, nói đúng hơn là hắn chẳng buồn quan tâm đến chút chuyện nhỏ đó. “Ta đi rất nhanh sẽ trở về.” Trưởng Tôn Tề Duyệt ấm lòng ôm chặt lấy nàng: “Khi trở về ta sẽ mua lễ vật sinh thần cho nàng được không?” Đời trước từ lúc hắn còn nhỏ cho đến đăng đế vị, hắn chỉ có ngự giá thân chinh đến phía tây, còn chưa từng đến phía nam. Nghe nói phía nam có rất nhiều thứ, hắn cũng muốn có cơ hội sẽ mang nàng đến đó. “Người ta không muốn Duyệt ca ca rời đi.” Như Hinh mếu máo, ở trong lòng hắn làm nũng. Đầu nhỏ lắc lắc cà cà trước ngực áo của hắn. Trưởng Tôn tề Duyệt bật cười nhìn tiểu thê tử như một con mèo nhỏ trong lòng mình, “Nếu nhớ ta thì sau này nhất định phải gả cho ta, vậy thì lúc nào cũng được ở cùng rồi!” *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** “Ân.” Nhữ Hinh ngẩng đầu lên nhìn hắn kiên quyết gật đầu. Lúc này đối mặt với việc Trưởng Tôn Tề Duyệt sắp rời kinh nàng đâu thể suy nghĩ đến chuyện khác nữa. Nghe nàng hứa, Trưởng Tôn Tề Duyệt hôn một cái lên trán nàng: “Nàng đã hứa không được nuốt lời đâu! Ta không ở nàng an phận trong phủ đợi ta là được.” Lúc này lòng hắn vui hơn bất kỳ người nào, sau bao lâu dụ dỗ cuối cùng nàng cũng không có hét vào mặt hắn hai từ ‘không gả’ nữa. “Duyệt ca ca đừng đi có được không?” Nhữ Hinh thập phần lưu luyến hỏi. Hắn đi không ai chơi cùng nàng nữa, càng sẽ không có người đưa nàng xuất phủ, nàng khiến phụ thân giận cũng không người vì nàng giải vây nữa. Trưởng Tôn Tề Duyệt không nói, chỉ ôm nàng trong lòng rất lâu. Đợi đến khi hắn trở về, liền sẽ tổ chức một quan lễ, đó cũng đánh dấu cho việc hắn trưởng thành. Hắn sẽ cố gắng xong hết công vụ, trở về trước sinh thần của nàng. Một đôi ưng mâu nhìn thẳng lên dung mạo không tỳ vết kia của nàng thầm hứa rằng, sẽ không để nàng bị hủy dung như đời trước nữa. Tuy trải qua một đời, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng không thể nói trước được gì. Thế nên lần đến phía nam này, xem như là cơ hội cho hắn lịch luyện bản thân, chuẩn bị thật tốt để bảo vệ nàng. Vài ngày sau Trưởng Tôn Tề Duyệt rời kinh. Hắn rời kinh được hơn mười tháng thì tới sinh thần của Nhữ Hinh. Nhữ phủ một mảnh náo nhiệt, nói gì thì nói nàng vẫn là vị hôn thê của thái tử, thế nên không ít người đến ôm chân lớn của Nhữ gia. Hôm đó hoàng thượng đích thân xuất cung tham dự, mọi người hoan thanh tiếu ngữ ở tiền thính rồi đến phòng ăn. Đến tối, An thị bận rộn tiếp khách bên ngoài, Nhữ Liệp cùng hoàng thượng đến thư phòng đánh cờ. Nhữ Hinh là nhân vật chính nhưng lại không chút cao hứng gì, bởi trước khi đi Trưởng Tôn Tề Duyệt đã hứa với nàng sẽ về trước sinh thần của nàng, nhưng đến giờ phút này tiệc cũng sắp tàn lại không thấy hắn đâu. Nàng buồn bực một mình ở ngoài hoa viên bức cánh hoa mắng người. Không ngờ chân bước đến viện của Nhữ Liệp thấy được thư phòng có ánh sáng sáng hơn bình thường. Hiếu kỳ chạy đến xem thì mới biết bên trong đang phát hỏa. Nàng đẩy cửa vào thấy được hoàng thượng cùng phụ thân nằm trên đất bất tỉnh, xung quanh lửa cháy nhỏ. Nàng vội chạy ra ngoài hô to kêu cứu nhưng hiện mọi người đều ở tiền thính, mà nơi đó lại cực ồn ào nên không ai nghe được âm thanh của một tiểu oa nhi như nàng. Nếu giờ nàng chạy ra đó sợ là không kịp cứu người, thế nên không nghĩ gì nhiều lập tức tức chạy vào trong kéo Nhữ Liệp đang ở gần cửa nhất ra ngoài. Cũng không phải sức của nàng mạnh mà kéo được một nam nhân, chẳng qua là do Nhữ Liệp tuy bất tỉnh nằm ở trên đất nhưng mông vẫn đặt ở trên nềm nhuyễn nên rất dễ kéo. Mà dễ kéo hơn nữa chính là dưới nệm nhuyễn có dầu hỏa nên tốc độ trượt trên sàn gỗ được mài nhẵn rất nhanh. Chính vì như vậy lửa mới lan mạnh hơn. Đến khi Nhữ Hinh cứu hoàng thượng thì lửa đã cháy rất to kéo đến một đám người tụ tập cứu lửa bên ngoài rồi. Hoàng thượng cũng nằm hệt như Nhữ Liệp nhưng sức khí của một tiểu oa nhi mười tuổi hữu hạn, thế nên kéo được đến cạnh cửa thì chính bản thân nàng cũng gặp nạn. —Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển— Nghe được âm thanh khóc lóc ở bên tai vang lên Nhữ Hinh cau mày, nhưng phần mắt phải lên nhói lên một trận đau nhức khiến nàng khẽ rên một tiếng. Tay muốn động nhưng lại kéo lên một trận đau, tuy một trận đau này rất khó nhịn nhưng nó khiến nàng thanh tỉnh không ít, chậm rãi mở mắt ra nhìn. An thị ngồi bên giường thấy nữ nhi tỉnh lập tức khom người đỡ nàng lên, gấp gáp hỏi: “Hinh nhi cảm thấy thế nào?” Nhìn nữ nhi một thân thương khiến nước mắt nàng lập tức trào ra ngoài. Nhữ Hinh ý thức được bản thân đang ở đâu, nàng nhìn An thị lại cúi đầu nhìn tay của mình. Nàng vốn nghĩ rằng lúc này bản thân là vì ngu ngốc cứu Trưởng Tôn Tề Duyệt mà bị hủy dung, không ngờ đến bây giờ tay cũng bị thương. Đây là chuyện gì a? Mà Nhữ Hinh đời trước trải qua không ít chuyện, vì vậy lúc này đây nàng tuyệt đối trầm tĩnh. Mặc kệ xung quanh xảy ra chuyện gì, nàng vẫn là ngồi một chỗ chờ tình huống tiếp theo. Thấy nữ nhi im lặng không nói gì, An thị đau lòng ôm chặt nàng, khóc lóc: “Hinh nhi đừng lo lắng, mẫu thân nhất định tìm người chữa khỏi cho ngươi.” Nàng cũng không dám trách nữ nhi liễu lĩnh xông vào trong cứu người, bởi người được cứu ra không chỉ là trượng phu của nàng mà còn có hoàng thượng nữa. Nếu để người nghe thấy nàng trách nữ nhi không nên chạy vào cứu nhất định là khi quân chi tội. Nhữ Hinh bình tĩnh không hề sợ không hề kích động, những thứ này nếu là đời trước nàng vẫn còn lo lắng nhưng đời này thì không. Nàng khẽ mở miệng an ủi An thị: “Mẫu thân, nữ nhi không sao! Người đừng lo lắng.” Nàng vẫn bất động, bởi lúc này nếu động vết thương sẽ rất đau, đến nói chuyện nàng cũng chỉ khẽ mấp máy miệng, trên mặt một chút biểu tình cũng không có. Nàng cũng không có ý định soi gương, bởi nàng biết rõ nó sẽ là hình dạng gì, hiện chỉ muốn nó nhanh chóng không đau nữa mà thôi, không hề ôm hy vọng nó sẽ lành và đẹp như xưa. An thị đang khóc đột nhiên kinh hách một trận, nàng nhẹ đẩy nữ nhi ra, trên dưới cẩn thận quan sát một lần. Hinh nhi chỉ mới mười tuổi, vì sao lại có thái độ lãnh đạm như thế này. Không lẽ là bị hách đến thay đổi hoàn toàn rồi sao? Nhữ Hinh nhìn hồi An thị một lúc lâu, cảm giác được thứ gì, nàng quay đầu nhìn ra cửa. Chỉ thấy một đôi mắt ló ra từ sau cửa nhìn đến chỗ nàng, đưa tay lên khẽ vẫy: “Tứ tỷ!” Đối với Nhữ Hinh, đời này là lần đầu gặp Nhữ Dao nhưng đời trước đã gặp không ít lần, nên với vị tứ tỷ này, nàng một mắt sẽ nhìn ra. *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** Nhữ Dao vốn muốn chạy nhưng lại bị điểm danh, nàng sợ bị phạt lập tức chạy vào quỳ xuống, sợ hãi nói: “Mẫu thân tha tội, mẫu thân tha tội! Nữ nhi nghe nói ngũ muội bị thương nên. . .nên muốn đến thăm, không phải cố ý vi phạm gia quy.” An thị nặng nề thở dài, nào nhớ được chuyện tỷ muội bọn họ chưa từng gặp nhau. Chỉ khom người đỡ Nhữ Dao lên, trấn an: “Dao nhi có lòng, mẫu thân làm sao trách ngươi.” Nhữ Hinh quan sát Nhữ Dao rất lâu, lúc nàng ta chết, nàng ta vẫn cắn chặt nói bản thân không có mơ ước Trưởng Tôn Tề Duyệt. Giờ đây với nàng mà nói, người nào mơ ước hắn cũng không liên quan đến nàng nữa, chỉ là vẫn là câu nói đó, nàng sẽ không để Nhữ Dao gả cho hắn, bởi, hắn không xứng. “Tứ tỷ đến thăm muội vì sao lại sợ như vậy?” Nhữ Dao lau nước mắt sụt sịt mũi nói: “Ta sợ. . .” Nói xong mắt lén nhìn An thị. Nàng được đại di nương dạy qua, không được tùy tiện gặp Nhữ Hinh, cả Nhữ Nhiên cũng không được, nếu để An thị bắt gặp nhất định phạt nàng. Nhưng kể lúc lúc An Lam Ca rời đi, nàng vẫn luôn lén nhìn trộm Nhữ Hinh chơi cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt, vẫn luôn hy vọng có một ngày chơi cùng Nhữ Hinh bọn họ. Đang tiếc, Nhữ Hinh đến tìm nàng toàn đại di nương viện cớ đuổi khéo, nên đến giờ khi đứng nơi này vẫn là có chút sợ. An thị vỗ vỗ mu bàn tay của Nhữ Dao, khẽ nói: “Không phạt không phạt, sau này có thời gian Dao nhi thường xuyên đến đây chơi là được.” Nhữ gia quả thật có quy củ đích thứ không được chạm mặt, thế nhưng nàng vẫn chưa từng nghiêm cấm Nhữ Hinh chơi cùng Nhữ Dao. Biết được Nhữ Dao lén lút nhìn trộm nàng vẫn xem như không thấy. Nàng là đương gia chủ mẫu không thể minh trương mục đảm phá bỏ quy củ của Nhữ gia nhưng vẫn là mắt nhắm mắt mở xem như không biết không thấy. Nhữ Hinh khẽ thờ dài, nhớ lại toàn bộ chuyện ác trước kia đã từng làm, xem như hạ tràng của đời trước cùng đời này là báo ứng của nàng. Bất quá đời này nàng phải hảo hảo sửa sai, nhất định không được đẩy Nhữ gia đến nghịch cảnh đó.