Tam Thế Duyên

Chương 108

CHƯƠNG 108: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – SA NGÃ Tác giả: Luna Huang Nhữ Hinh khinh bỉ nhìn thi thể của Nhữ Dao, hừ một cái nàng phân phó: “Mang đi an táng, chuyện còn lại để ta giải quyết.” Nhữ Dao chết, gánh nặng trong lòng nàng cuối cùng được gỡ xuống. Đến khi mọi người biết chuyện thì Nhữ Dao cũng đã được tùy tiện hạ táng rồi. Nghe liền cũng biết đây là âm mưu của Nhữ Hinh nhưng không ai tiện nói ra miệng. Trường sinh tỏa nàng luôn đeo bên mình lý nào có người lấy cho được. Chỉ có một kẻ không đầu óc như Nhữ Hinh mới dùng trò này mà thôi. Chỉ là Nhữ Nhiên lại bất đồng, cho dù hắn còn một hơi thở cùng muốn kéo muội muội trở về chính đạo, tay nàng nhuốm máu như vậy đã là quá nhiều rồi. Đều do phụ mẫu yêu thương nàng, hoàng thất vì nàng cứu Trưởng Tôn Tề Duyệt một mạng mà không nói, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn nàng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt mà sai càng thêm sai. Chỉ là những lời nói cực kỳ vô lý của Nhữ Hinh khiến hắn tức đến thổ huyết mà chết. Nhữ phủ nội trong bảy ngày có những hai tang sự cùng một lúc. Lại qua đi hơn ba tuần, đám người của Nhữ Tuân thắng trận trở về, An Lam Ca là người đau lòng nhất trong cả ba. Hắn đến nhìn Nhữ Hinh một mắt cũng không thèm nhìn liền quyết tâm ở lại quân doanh không hồi phủ. Nhữ Hinh lại bày thái độ ‘Nhữ Dao chết là đáng’ khiến mọi người đối với nàng càng thêm thất vọng. Nhưng trong lòng mọi người ai cũng rõ hơn hết, nàng biến thành bộ dạng ngày hôm nay liền do người nào mà ra. Khuyên nhủ không nghe, dọa nạt không ăn thua, nếu còn không thành toàn không biết nàng sẽ biến thành dạng ác quỷ gì nữa. Vì thế mặc cho người đồn thổi mình cậy quyền làm bậy, phụ tử Nhữ gia tiến cung dùng binh quyền uy hiếp hoàng thượng hạ chiếu chỉ tứ hôn. Trưởng Tôn Tề Duyệt biết chuyện liền hận không thể lập tức giết chết Nhữ Hinh. Mỹ nhân không chiếm được lại còn phải thú tiện nữ nhân ác độc như nàng vào cửa, cơn tức này hắn quả thực nén không được mà đập vỡ hết đồ trong tẩm cung. Nhưng Nhữ gia nắm binh quyền, đến phụ hoàng còn phải nể ba phần mặt mũi đừng nói đến một thái tử gót cũng chưa đứng vững như hắn. Nếu lần này hắn từ chối thú Nhữ Hinh, đồng nghĩa với việc trở mặt với Nhữ gia tự chặt đứt tiền đồ sáng lạn của mình. Mà càng sẽ để Trưởng Tôn Khởi Hiệp sẽ lợi dụng lôi kéo binh quyền, đến lúc đó đến thái tử vị hắn cũng giữ không nỗi đừng nói đến chuyện thừa kế đại thống. Sáng hôm sau Chính Vũ cung toàn bộ đổi hết đồ dùng mới, chỉ nói cùng người ngoài rằng sắp thú phi nên toàn bộ thay mới mà thôi. Hoàng thượng hạ chỉ, ngày Nhữ Hinh cập kê là ngày lành liền cử hành đại hôn. Không kiêng kỵ tang lễ, không cần để tang ba năm. Nhữ Hinh biết chuyện liền cao hứng không thôi. Mặc kệ tam ca tứ tỷ vừa qua đời, nàng vẫn mặc những y phục màu sắc hoa lệ, trang sức đeo đầy cả người, đây để mọi người thất vọng đến tột đỉnh. Thời gian rất nhanh lại qua đi, hôm nay nàng cập kê, cũng là ngày nàng vận giá y gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt. Một mình đội hồng cân ngồi trên giường trong ngọa thất của Chính Vũ cung, hai nắm thật chặt chứng tỏ nàng hiện rất khẩn trương. Nàng đợi ngày này lâu như vậy đương nhiên là khẩn trương rồi, cuối cùng nàng cũng đã thành thê tử của hắn. Khi hắn bước vào mở khăn hỉ, nàng mỉm cười ngọt ngào gọi hắn một tiếng: “Phu quân.” Hai tay ôm lấy thắt lưng của hắn, chậm rãi siết chặt. Nếu như là lúc trước Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng sẽ chấp nhận tiếng gọi này, chỉ là hiện này, hận của hắn với nàng rất cao, nhưng hắn cũng lại sẽ không thể phát tác trên người nàng được, giờ chưa phải lúc. Bởi hắn biết, dù cho hắn có đối xử không tốt với nàng thì nàng cũng sẽ không đi nói lung tung, nhưng một người ngu ngốc như nàng nhất định sẽ thể hiện hết trên mặt, không cần nói cũng sẽ để người phát hiện ra. Hắn không ngốc mà làm chuyện hại đến mình, sau này thù mới nợ cũ hắn một lượt tính cho Nhữ gia. *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** “Không nên gọi như vậy, nếu để người ngoài nghe thấy nói nàng không quy củ, chẳng phải không tốt sao?” “Nhưng nơi này nào có người ngoài.” Nhữ Hinh ngẩng đầu nhìn hắn, tay vẫn không nỡ buông, dẩu môi không vui phản đối. Trưởng Tôn Tề Duyệt rũ mắt nhìn nàng, lúc này vết sẹo trên mặt nàng hiện rõ dưới ánh nến khiến cho hắn cảm thấy ác tâm: “Nhưng nếu gọi quen miệng sẽ để người nghe được.” Nhữ Hinh chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, nàng tiếc nuối nói: “Vậy vẫn sẽ gọi thái tử ca ca như trước.” “Không.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đẩy nàng ra, ngồi xuống giường khẽ nói: “Phải như mọi người gọi thái tử điện hạ.” “Vì sao?” Nhữ Hinh không cam lòng, xoay người đối diện với hắn. Đã thành thân liền phải gọi xa lạ như vậy sao? “Nàng đang ở hoàng cung, không thể loạn gọi được. Nếu nàng bị người bình phẩm liền sẽ ném cả mặt mũi của hoàng thất.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nói xong liền vươn vai thán: “Hôm nay thật mệt mỏi a!” “Vậy sau này thiếp liền gọi điện hạ như mọi người, nhất định không để chàng phải mất mặt.” Nhữ Hinh tháo hài quỳ trên giường, sau lưng hắn ngoan ngoãn thay hắn bóp vai: “Như thế này còn mệt mỏi không?” “Ân.” Lười biếng bức ra một chữ, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ. Cái gì gọi là không để hắn mất mặt? Thú nàng chính là mất mặt lớn nhất của hắn. Nói đi cũng phải nói lại, Nhữ Hinh cũng không phải thứ gì cũng không tốt, nàng vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời hắn, bóp vai cũng tốt như vậy, nếu dung mạo kia không bị hủy hắn cũng sẽ không chán ghét nàng như vậy. Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa một trái lê cho nàng nói: “Cùng ta ăn.” Nhữ Hinh cắn môi đầy bối rồi nói: “Nhưng. . .” Lê nghĩa là chia ly, đang lẽ nên ăn táo mới cát lợi, vì sao hắn lại bảo nàng cùng ăn lê? “Ta thích ăn lê, nàng không cùng ta ăn?” Trưởng Tôn Tề Duyệt không quay lại nhìn nàng nhưng âm thanh đã có chút trầm rồi. Trong Chính Vũ cung không người không biết hắn thích ăn lê, chính vì để có hiệu ứng này, hắn cố tình trồng một cây lê thật to trong hoa viên của Chính Vũ cung, cùng mỗi bữa ăn đều phải có lê. Hắn cố ý cho nàng ăn lê là bởi vì hắn muốn cùng nàng phân ly, không muốn dây dưa với nàng quá lâu. Nhữ Hinh nghe vậy chậm chập há miệng cắn một cái. Có lẽ nàng ăn cũng không sao, trước giờ mấy thuyết pháp kia cũng chưa chắc đúng sự thật. Trưởng Tôn Tề Duyệt hài lòng xoay trái lê lại, cũng cắn một miếng. Hy vọng ngày hắn cùng nàng phân ra mau đến, hắn quá chán ghét nàng rồi. Bởi Nhữ Hinh vừa cập kê nên bọn họ không viên phòng, mà Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không muốn cùng nàng viên phòng thế nên cả hai không ai đề cập đến chuyện này. Nhữ Hinh vốn nghĩ gả cho hắn rồi sẽ không còn gì lo sợ nữa, nhưng hắn có rất nhiều lương đệ lương viện, mỗi ngày đám người đến thỉnh an khiến nàng luôn luôn ôm khí trong bụng. Mỹ mạo của bọn họ không thể so với Nhữ Dao nhưng cũng là hoa nhường nguyệt thẹn, nàng căn bản sánh không bằng. Nhưng nàng cũng không thể đối xử với bọn họ như Nhữ Dao được, bọn họ ai cũng thủ đoạn không hề như Nhữ Dao luôn luôn nhường nàng. Gả đến gần một năm, chỉ có mỗi đêm hoa chúc là hắn lưu lại trong phòng nàng. Còn lại đều là qua đêm chỗ đám tiểu thiếp với lý do nàng còn nhỏ chưa thể viên phòng, mà hắn ở bên nàng sẽ không kiềm nén được. Thế nên nàng càng chăm lo cho cơ thể mình hơn nữa, nàng muốn mình mau lớn để có thể hầu hạ hắn. Có một hôm, nàng thỉnh an hoàng hậu lại bị lưu lại rất lâu, đến khi hồi cung sắc trời cũng đã ngả vàng. Nàng muốn bước vào ngọa thất, lại thấy cung nhân chắn phía ngoài, tức giận nàng bảo Thiêm Hương xử lý bọn họ. Thiêm Hương lĩnh mệnh xuất thủ nhanh chóng liền điểm huyệt khiến cung nhân đứng trơ mắt ra bày vẻ mắt sắc khóc nhìn nàng đẩy cửa bước vào trong. Cửa vừa mở nàng liền nghe được âm thanh hô hấp cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân đập vào tai, nàng cau mày bước đến ngọa thất. Trên đất thấy được y phục nam nữ ngổn ngang, tức giận nàng bước mạnh đến giường mở rèm lên xem đến cùng kẻ nào to gan dám câu dẫn phu quân của nàng ngay trên giường nàng. Quả nhiên một đôi nam nữ quấn lấy nhau, mồ hôi đầy người liên tục dây dưa. Nàng vươn tay túm cổ tay nữ nhân kia đang đặt trên người của Trưởng Tôn Tề Duyệt mạnh kéo xuống giường. Trừng thân hình đầy đặn phong mãn trần như nhộng của nàng ta, quát to: “Đánh cho bổn cung.” Tiện nhân cả phu quân của nàng cũng dám câu dẫn, còn dám nằm trên giường của nàng. Thiêm Hương nhận mệnh lập tức tiến đến một tay túm lấy mái tóc rối bù, một tay tát liên tục vào mặt của nàng ta. Mặc nàng ta lên tiếng cầu xin tha thứ, cầu Trưởng Tôn Tề Duyệt cứu mình nhưng vẫn không ai lên tiếng tha thứ hay giải cứu cho nàng. Trưởng Tôn Tề Duyệt hôm nay thử dược mới, thế nên hắn không để ý đến đây là nơi nào mà tùy tiện ôm lấy một cung nữ phát tiết. Giờ Nhữ Hinh xuất hiện nhưng dược hiệu còn chưa hết, thế nên hắn đưa tay ôm lấy hông của nàng, kéo nàng lồng ngực rắn chắc đây mồ hồi của mình, đầy mị hoặc bật hơi bên tai nàng: “Là ta thương nhớ Hinh nhi nên trong lúc mơ màn nghĩ nàng ta là nàng nên mới như vậy.” Môi hắn ngậm lấy vành tai của nàng chậm rãi cắn từng cái một. Hắn nâng mắt nhìn Thiêm Hương nói: “Tiện nhân này khiến Hinh nhi mất hứng, giết!” *** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn *** Thiêm Hương túm tóc nữ nhân đó kéo ra ngoài. Đương nhiên hạ tràng của nữ nhân kia cũng chỉ có một chữ chết. Nhữ Hinh xoay người ôm lấy hắn, hai tay nắm hờ thành quyền khẽ đánh lên lồng ngực kia, có chút trách móc nói: “Cả thiếp chàng cũng nhận không ra.” “Ta sai ta sai.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đỡ nàng xuống giường, đầy ái muội nói: “Giờ ta nhận lỗi với nàng.” Ánh mắt của hắn bị dược hiệu khiến cho mất hết lý trí, nên gương mặt Nhữ Hinh lúc này ra sao hắn cũng không còn có tâm tư nhìn đến. Bởi vì đám thiếp thất hoa lệ của hắn, muốn được hắn chú ý mà Nhữ Hinh thay đổi đến càng nhìn càng chướng mắt. Nàng thoa đủ loại yên chi phấn nước lên mặt, mặt mang mặt nạ nửa mặt che đi vết sẹo, tóc lại cài đủ thứ bên trên, càng khiến hắn không muốn nhìn nàng hơn. Vì thế đã rất lâu hắn không có nhìn thẳng mặt của nàng rồi. Nhữ Hinh khó chịu hất mặt sang một bên, tay giữ lấy mặt hắn không cho hắn tới gần mình: “Giường này bẩn, thiếp không muốn.” Nàng đúng là đợi nàng hôm nay, nhưng không phải trên chiếc giường bẩn này. Trưởng Tôn Tề Duyệt thầm mắng chửi trong bụng, dục hỏa của hắn đã không còn kiềm được nữa thế mà nữ nhân này còn ở đây phát điên cái gì. Hắn lập tức bế nàng đến nhuyễn tháp bên ngoài cùng nàng làm một đôi phu thê thực sự.