Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 93 : Xảo tiến cách phủ – 2

Mới qua mấy ngày, chẳng lẽ Cách Ngạo Sinh đã có mới nới cũ quăng lão nhân gia ta qua tường? Người ta nói hoan tình như giấy bạc, nhưng lão nhân gia ta thế nào cũng là kẻ có thân phận có địa vị nhiều năm, sao có thể để người ta nói cần là cần, không cần là không cần. Nếu Cách Ngạo Sinh quyết tâm thành thân, ta cũng nửa điểm phương pháp cũng không có, không thể giết cả nhà hắn, hoặc là lấy đao gác lên cổ hắn áp về đi? Đến lúc đó dù hắn còn chút tâm tư với ta, sợ cũng bị tức tan thành mây khói hận không thể chém ta thành thịt vụn. Nghĩ đến đây không khỏi mày ủ mặt ê, trong cổ họng chua xót. “Xảy ra chuyện gì?” Cách Trung tiến vào. Vừa thấy y tiến vào ta lập tức túm y phục y, lã chã khóc hỏi: “Nhà ngươi thật muốn thú tân nương tử?” Trong cổ họng nghẹn xương, lời nói ra như phá thiết sát địa. Cách Trung cả kinh, không rõ vì sao người vừa rồi còn ăn như quỷ đói đầu thai, trong nháy mắt đã biến thành như muốn khóc đến chết luôn thế này. Mờ mịt gật gật đầu. Ta thấy y gật đầu, bỗng nhiên thấy mây đen đầy trời, lại nghe Lâu Tân Duyệt nói: “Coi như ngươi tới đúng lúc, lần này sư phó ta nếu không phải muốn uống chén hỉ tửu, để ngươi gặp được, đổi là khi khác, sợ là ngươi cả đời cũng không gặp được.” Lập tức lại vui vẻ nói: “Phó gia tỷ tỷ lần này gả về đây, quả nhiên là tốt không thể tốt hơn “ Phó gia tỷ tỷ? Ta một hơi nói ra “Chính là Phó Hồng Hương nữ nhi Phó Thanh Vân phái Tiêu Dao?” “Bằng không còn là ai?” Xong rồi, xong rồi, Phó Hồng Hương kia mến Cách Ngạo Sinh không phải ngày một ngày hai, lần này được như nguyện, sao còn cơ hội cho lão nhân gia ta chen chân, một kẻ mỹ mạo như hoa, một kẻ tuy thoạt nhìn tạm được thực tế lại là lão nhân hơn năm mươi, nghĩ cũng biết Cách Ngạo Sinh sẽ chọn ai, huống chi nói thế nào Cách Ngạo Sinh với ta coi như là chánh tà bất lưỡng lập, hơn nữa trước kia mình còn lừa hắn, Cách Ngạo Sinh không từ mà biệt đã xem như khách khí, nếu là ta, sợ đã đem người chém thành hai đoạn. “Lâm đại ca tuấn tú lịch sự cùng Phó gia tỷ tỷ đúng là trời đất một đôi, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.” Lâu Tân Duyệt hâm mộ nói. Ta sửng sốt “Không phải Cách Ngạo Sinh muốn thành thân cùng Phó Hồng Hương?” “Nhị biểu ca sao lại lấy Phó tiểu thư, ngươi đừng nói lung tung.” Lâu Tân Duyệt trợn mắt nhìn, kỳ thật Phó Hồng Hương kết lương duyên cùng Lâm Minh Tiêu không cao hứng nhất là nàng, vốn nàng đã trao tâm cho Cách Ngạo Sinh, nhưng mẫu thân Phó Hồng Hương cùng mẫu thân Cách Ngạo Sinh tính ra đều là người Đông Phương gia, theo tầng quan hệ này, Phó Hồng Hương gả cho Lâm Minh Tiêu, chẳng khác gì chụp một chưởng vào tim nàng. Ta vừa nghe liền mừng rỡ, tâm trở lại vị trí, miếng xương trong cổ còn chưa lấy ra, đã bị một câu của Cách Trung giữ lại. “Lần này dù không phải Sinh đệ thành thân, nhưng không bao lâu nữa có thể uống hỉ tửu của Sinh đệ rồi.” Cách Trung cười nói, hôn sự lần này xong xuôi, kế tiếp sợ sẽ là của đường đệ. … “Sinh Nhi, hỉ thiếp đã phát hết rồi chứ?” Gần đây quý phủ có việc hôn nhân, Cách Khâu đầy mặt hồng quang. “Dạ” So với Cách Khâu, Cách Ngạo Sinh có chút cứng nhắc, sắc mặt thực không tính là hảo, về nhà mấy ngày nói cũng không nói được mấy câu, cả người rầu rĩ, không có sinh khí. Cách Khâu dời mắt khỏi nhi tử, nói với Lâm Minh Tiêu: “Tiêu nhi sắp tới hỉ sự, việc cũng nhiều, mau đi chuẩn bị.” “Dạ sư phó” Lâm Minh Tiêu nhìn Cách Ngạo Sinh, cuối cùng không nói gì, lui xuống, tuy rằng cảm thấy thực có lỗi với sư đệ, nhưng hắn vẫn tuyệt không thể huỷ hôn. “Sinh Nhi, con thích Phó cô nương sao?” Cách Ngạo Sinh nghe vậy ngẩng đầu, thế mới biết mấy ngày gần đây phụ thân có vẻ lo lắng là vì cái gì, nhưng hắn thích lại chỉ có người nọ mà thôi, cười khổ một tiếng nói: “Phụ thân quá lo lắng, Phó cô nương có thể hỉ kết lương duyên cùng sư huynh, Sinh Nhi thật cao hứng vì bọn họ, con cùng Phó cô nương chỉ có tình huynh muội mà thôi.” Cách Khâu gật gật đầu, không nói gì thêm, khi ông xem vô luận con mình nói thật hay giả, qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ hảo, Lâm Minh Tiêu mặc dù là đồ đệ ông, nhưng là một phụ thân ông tự nhiên là càng quan tâm con mình hơn, vốn ông và Phó Thanh Vân đều có ý ghép đôi Cách Ngạo Sinh cùng Phó Hồng Hương, nhưng nhân duyên là thiên định, ai ngờ khuê nữ Phó gia lại hứa liễu chung sinh cùng đại đệ tử của mình. “Đúng rồi, sao không thấy đứa nhỏ kia —— gọi là Hư Nhi phải không, sao không đưa nó về?” Cách Ngạo Sinh đang uống trà chợt dừng một chút, áp chế chua xót trong lòng, miễn cưỡng treo lên vẻ tươi cười “Mấy ngày trước gặp thân thích của nó, liền đưa nó đi.” Giáo chủ U Minh giáo trở về U Minh giáo là chuyện hết sức bình thường, tươi cười chua sót lan trên mặt, nhớ tới lời ngày ấy ở Bích Hải Triều Sinh các Hà Lân Sinh nói với hắn, Cách Ngạo Sinh chỉ cảm thấy thông suốt, khi biết thân phận người nọ, hắn cũng cảm thấy bọn hắn không có khả năng bên nhau, một là giáo chủ ma giáo, mà mình tuyệt đối không thể phản bội Cách gia, phụ thân hắn chịu không nỗi, hắn cũng chịu không nỗi, cho nên —— bọn hắn nhất định vô duyên. Cách Khâu nghe vậy gật gật đầu, mặc dù thấy kỳ lạ thế nào đột nhiên lại có thân thích, nhưng ông biết nhi tử luôn làm việc có chừng mực, cho nên cũng không có hỏi nhiều “Có thể ở cùng thân nhân, luôn tốt hơn.” “Dạ” Cách Ngạo Sinh hốc mắt toan sáp, trở về được thì nên trở về, tốt hơn so với đi theo hắn. “Sắc mặt sao lại kém như vậy, sinh bệnh sao?” Cách Khâu nhìn mặt nhi tử quá mức tái nhợt tiền tuỵ, lộ ra thần sắc lo lắng. “Do mấy ngày bận rộn, ngủ một giấc là tốt rồi, phụ thân nếu không có việc gì, con lui xuống trước.” Hành lễ, tới cửa Cách Khâu lại gọi lại. “Sinh Nhi, con có nhìn trúng ai chưa? Nếu không có —— “ “Hết thảy theo phụ thân tác chủ” Cách Ngạo Sinh nói xong lại cúi người thi lễ mới rời đi, nhưng mỗi bước lại như giẫm lên một mũi đao, găm vào trái tim đau muốn chết, hắn vốn cho là cả đời này sẽ không kết hôn, nhưng bây giờ —— Mọi chuyện như nước chảy, tính ra bất quá là một giấc chiêm bao mà thôi. Lúc đó hắn chưa từng nghĩ đến, sự tình hôm nay. Một chùy nện hoa thụ, cánh hoa rơi đầy đất. “Cách sư đệ” Lâm Minh Tiêu từ sau cây đi ra, tay siết thành quyền trong tay áo. Kinh ngạc nhìn Lâm Minh Tiêu, Cách Ngạo Sinh nhanh chóng lau đi lệ trên khóe mắt “Lâm sư huynh sao lại ở đây?” Còn hai ngày nữa là ngày đại hôn, nhiều ngày nay toàn Cách phủ vội tới chân không chạm đất, thân là tân lang Lâm Minh Tiêu tự nhiên có rất nhiều chuyện phải làm. Ta tính bước ra chân lại lui về, thầm hận Lâm Minh Tiêu kẻ xấu chuyện tốt, nghĩ lão nhân gia ta ở đây biệt khuất lâu như vậy, mới tìm được thời điểm hoa tiền nguyệt hạ đẹp như thế, hắn làm gì lại đi ra phá hoại chứ. . . .