Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 91 : Lục phương hội đàm
Thân thể Cách Ngạo Sinh chấn động, cứng ngắc quay đầu lại, nhìn đôi tay nhỏ không thành thật vẫn đang không ngừng xoa nắm.
Người bên cạnh hiển nhiên cũng chú ý tới, Hán Nghiêu Sinh thần sắc xấu hổ ho khan một tiếng, cuối cùng kéo lại thần trí của lão nhân gia ta, có điều không thể xem như đúng lúc.
Ngượng ngùng thu hồi móng vuốt, lão nhân gia ta cười nịnh hót, nhưng Cách Ngạo Sinh hiển nhiên đã tức giận đến bốc khói, đồi ngực phập phồng nói cho ta biết chuyện này có vẻ như không dễ giải quyết.
“Ừng ực cô lỗ lỗ” Một chuỗi thanh âm vì đói khát mà vang lên, người chung quanh thành công kéo xuống đầu đầy hắc tuyến.
Kỳ thật đôi khi đói bụng cũng không hẳn không phải chuyện tốt ——
Tại Bích Hải Triều Sinh các, ta ngồi trên cao, Hán Nghiêu Sinh cùng Hà Lân Sinh ngồi tả hữu hai bên, Bạch Liêm cùng Tử Minh ngồi phía bên Hà Lân Sinh, mà Hàn Đàm đột nhiên xuất hiện thì quỳ ngồi bên sườn Hán Nghiêu Sinh, hành động này không thể nghi ngờ là thừa nhận thân phận nằm vùng của hắn, chẳng qua trừ Cách Ngạo Sinh ra ba người còn lại cũng không quá kinh ngạc, không chừng bọn hắn sớm đã biết rồi.
Cách Ngạo Sinh hít sâu một hơi, một quyền đập vào bàn, hại ta mới nhét sủi cảo vào miệng lập tức liền rớt ra.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cả người run rẩy, lão nhân gia ta đành ngượng ngùng bỏ qua cả bàn đầy mỹ thực.
Cảm khái ho khan hai tiếng, lại không biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói lão nhân gia ta xuân tâm nhộn nhạo nhịn không được hóa thành hành động? Hay nói, bị đầu heo nhập hồn, sắc quỷ chiếm thân, cho nên mới ở giữa chốn đông người làm cái việc ấy?
Không thể nghi ngờ uy danh lão nhân gia ta sẽ bị quét sạch.
Ngay khi ta trái lo phải nghĩ, kiếm ngôn từ giải thích, Hà Lân Sinh cùng Hán Nghiêu Sinh song song đứng dậy, giờ Bích Hải Triều Sinh các chỉ có bảy người, hai người trong đó cùng làm động tác tự nhiên khiến mọi người chăm chú nhìn.
Chỉ thấy Hà Lân Sinh cùng Hán Nghiêu Sinh liếc nhau, trong mắt mặc dù còn có căm thù lại bị hai người đè ép xuống, một tả một hữu đến giữa, khuôn mặt nghiêm túc, vén y bào.
“Tả hộ pháp U Minh giáo Hán Nghiêu Sinh tham kiến giáo chủ, giáo chủ vạn phúc kim an.” Hán Nghiêu Sinh chắp hai tay, hai gối chấm đất, từng chữ từng chữ rõ ràng, thanh âm to, vang vang mạnh mẽ, không chấp nhận để người khác có nửa điểm hàm hồ.
Hà Lân Sinh cũng vậy, thanh âm to vanh quanh quẩn Bích Hải Triều Sinh các, thật lâu vẫn còn có dư âm.
“Thuộc hạ Hà Lân Sinh tham kiến giáo chủ, giáo chủ vạn phúc kim an.”
Bạch Liêm hít sâu một hơi, mà Tử Minh đã đứng phốc dậy, biến sắc mấy lần, kinh hoàng không biết phải làm sao. Ai có thể nghĩ đến hài đồng không đến sáu tuổi kia, lại là kia nhân vật đã mất tích ba mươi năm, ai có thể ngờ đến người mất tích tròn ba mươi năm còn có thể trở về, nhưng nếu không phải hắn đã trở lại, thì kẻ nào có thể khiến cung chủ Thiên Huyền cung hạ bái, giáo chủ U Minh giáo quỳ gối.
“Ngươi, ngươi không ngờ là hậu nhân của giáo chủ U Minh giáo Hợp Hư?” Cách Ngạo Sinh vốn đang phẫn nộ lại bị kinh ngạc đánh rớt, còn lại chỉ có bàng hoàng luống cuống, thì thào vài câu đúng rồi, thần sắc bắt đầu biến thành thống khổ, nếu không phải hậu nhân giáo chủ U Minh giáo Hợp Hư, làm sao có khinh công cỡ kia, từ ban đầu hắn đã biết người này thân phận không bình thường, nhưng kết quả là không bình thường đến không ngờ như vậy. Chẳng thể trách Thái thượng giáo chủ U Minh giáo nói hắn là đồ đệ mới thu nhận, tính theo mặt này, cũng chỉ có vị Thái thượng giáo chủ này mới có tư cách làm sư phụ hắn.
Ta lắc đầu, nếu nói ta là hậu nhân giáo chủ U Minh giáo thì không có sai, nhưng nếu ta nói là hậu nhân giáo chủ U Minh giáo Hợp Hư thì mười phần sai.
Thở dài, lướt qua những người trong điện, có một số việc nên nói rõ, phất tay ý bảo Hà Lân Sinh cùng Hán Nghiêu Sinh ngồi lại, hắng giọng, nhìn chăm chú vào Cách Ngạo Sinh nói: “Ta quả thật là người U Minh giáo, cũng là hậu nhân tiền giáo chủ U Minh giáo, nhưng không phải hậu nhân của Hợp Hư.”
Ánh mắt chuyển ra ngoài điện, ta quét mắt có thể nhìn qua hết thảy, ba mươi năm, ba mươi năm sau ta lại ngồi nơi này, chỉ là vật đổi sao dời không còn bộ dạng ba mươi năm trước.
Chuyển hướng qua Cách Ngạo Sinh thần sắc mê mang, ta cười cười “Với ngươi ta chưa bao giấu diếm tên ta, chỉ là ngươi chưa từng nghĩ liên hệ đến mà thôi.”
“Ta chính là Hợp Hư, ở đâu ra hậu nhân.”
Cách Ngạo Sinh khó có thể tin nhìn ta “Không có khả năng, ngươi bất quá mười tuổi —— “
Ta cười khổ một tiếng, chuyện này nếu muốn giải thích không phải giây lát có thể nói rõ. Đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, Tử Minh vẫn đứng ngơ ngác lại đột nhiên xoay người lại, run lẩy bẩy chỉa vào người ta “Ngươi là Lưu Ly?”
Ta sửng sốt, lập tức gật đầu, không ngờ cái bộ dáng này y cũng có thể nhận ra, hoặc là phải nói là đoán ra đi, nhận được câu trả lời của ta, Tử Minh ngồi xụp xuống, môi run rẩy, như khóc lại như cười, như giận lại như ưu, nói không rõ là bộ dáng thế nào, phản ứng còn hơn Cách Ngạo Sinh lần đầu tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng hài đồng của ta.
“Thỉnh giáo chủ nói cho chúng ta biết —— toàn bộ” Bạch Liêm hít sâu một hơi, tay niết xương cốt đều muốn nát, nhưng ngoài mặt bình tĩnh như trước, điểm này Tử Minh không bằng hắn.
Ta gật đầu “Nên nói rõ.”
Vì thế ta bắt đầu từ chuyện uống lầm Trường Sinh ba mươi năm trước, tuy rằng quỷ quái ly kỳ lại thật sự phát sinh trên người ta, khi ta nói đến sau khi tỉnh lại nhận chi ân của đám Phó Hồng Hương thì Cách Ngạo Sinh lộ ra ít vẻ kinh ngạc, tựa hồ không ngờ trước đó ta đã gặp đám Phó Hồng Hương. Mà chờ ta xấu hổ nói đến việc ta bị Tử Minh ném vào sơn động có Cách Ngạo Sinh đang trúng mỵ độc thì chỉ nghe ‘xoảng’ hai tiếng, nhìn lên thì ra là chén trong tay Tử Minh bị bóp nát. Kỳ thật cũng chẳng thể trách y, ai ngờ được chuyện tốt ấy là do một tay y thúc đẩy chứ.
Cách Ngạo Sinh hung hăng trừng mắt nhìn Tử Minh, hiển nhiên vẫn còn oán hận chuyện ngày ấy.
Ta ho khan một tiếng, tiếp tục nói, nói đến bị quái nhân bắt đi suýt nữa làm thủy quỷ, lại thần xui quỷ khiến cứu Tử Minh cũng cùng mập hợp, Cách Ngạo Sinh cũng nhịn không được bóp nát cái chén, lúc trước hắn ở bên ta, để ta bị người cướp đi, chuyện này hắn thủy chung cho là lỗi của hắn, huống chi vì này chuyện ấy, không duyên cớ sinh ra rất nhiều chuyện sau này.
Đợi lát sau ta nói đến việc bị Thất Ái hạ xuân dược tại Bích Hải Triều Sinh các phiêu vân phúc vũ thì Tử Minh phá nốt cái chén của Hà Lân Sinh, Hà Lân Sinh vì hai tên đệ tử cũng xa xẩm mặt mày, Tử Minh cũng hối hận đứt ruột, dù sao lúc trước người bị y ném ra cửa mới bị Bạch Liêm mang về Bích Hải Triều Sinh các.
Cuối cùng đến khi ta nói tới việc trốn vào Tây Lưu cung cùng Hà Lân Sinh thành chuyện tốt, cái chén trước mặt Hán Nghiêu Sinh cũng bể từng mảnh từng mảnh, màu đỏ rơi trên thảm thật là đẹp.
Ta nhìn quanh một vòng, cái chén của Hàn Đàm lúc ta nói đến việc bị Tử Minh ném ra cửa đã vỡ vụn, đơn giản là việc lúc ấy ta có sờ hắn hai cái ta cũng nói ra, mà cái chén của Bạch Liêm là chuyện trước Hán Nghiêu Sinh đã vỡ nát, còn nguyên nhân, ta không muốn suy nghĩ, nhìn những mảng bụi phấn, ta cảm giác mình như mấy cái chén kia, tùy thời đều có thể bị bóp nát.
Nuốt nước miếng, nuốt ngụm rượu trong miệng, miễn cưỡng đè ép cả kinh, những người trước mắt nếu thật muốn giết ta, cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ riêng Hà Lân Sinh cùng Hán Nghiêu Sinh đã khiến ta bận rộn, huống chi sáu người này cùng một chỗ.
“Giáo chủ thân hình lúc lớn lúc nhỏ, thuộc hạ nghĩ tới một nguyên nhân.” Một phòng yên lặng bị Hán Nghiêu Sinh đánh vỡ.
“Nga?”
“Giáo chủ nếu tin tưởng thuộc hạ thỉnh cùng thuộc hạ tới hàn đàm một chuyến.” Hàn đàm cấm địa, nơi nhiều giáo chủ trước từng luyện Cửu Hỏa, chỉ vì ta sợ nước nên không thường tới.
Chẳng lẻ không vào hàn đàm khiến ta xảy ra chuyện? Nên mới xuất hiện tình huống này?
《HOÀN Tam thập niên nhất mộng giang hồ chi U Minh giáo 》
.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
122 chương
19 chương
12 chương