“Ngươi rốt cuộc khi nào thì thả ta về?” Ta dựa vào phiến đá thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu. “Sau khi thương thế tốt lên” Hắc y nhân ngay cả mắt cũng không mở, nói. “Ngươi không sợ người đang tìm ta tìm tới nơi này?” “Nơi này hẻo lánh bọn hắn nhất thời không tìm thấy.” Ta không nói gì, nhìn bốn phía tường đất trống rỗng, bất đắc dĩ thở dài, xem ra Cách Ngạo Sinh đừng mong tìm được ta. Sau khi hắc y nhân tỉnh lại đem ta vào thâm sơn cùng cốc này, nhìn căn nhà bốn bức tường rách mướp ta lâm vào chán nản, đừng nói là ở, việc ăn cũng thành vấn đề, mấy ngày nay toàn đều là ta kiếm rau cỏ dại ăn qua ngày, còn tiếp tục như vậy chẳng cần độc phát tác ta cũng chết vì suy dinh dưỡng, ta còn tự hỏi hắc y nhân kia sao không giết ta, thì ra là muốn biến ta thành nha đầu sai sử. “Đi tìm thức ăn.” “Sao ngươi không tự đi?” Ta chỉ là nói mà thôi, không nghĩ tới người nọ thật sự động, trong nháy mắt biến mất bặt vô âm tín, không lâu liền xách về một con thỏ, ta hộc máu a, hắn có thể kiếm đồ ăn, tại sao bắt ta cực khổ tìm rau dại chứ! “Đi rửa sạch sẽ” Quăng con thỏ đã chết qua đây, hắc y nhân liếc cũng không thèm liếc ta một cái tiếp tục tĩnh toạ, xem ra hắn cũng không muốn ăn rau dại nữa. Ta cũng không cùng hắn tranh luận, xách thỏ chạy ra ngoài, ta cũng đã nửa tháng không ăn thịt, lần này ta so với ai đều tích cực hơn. Ta chà xát miệng, ánh mắt liếc bộ xương trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng lập tức tiếp cận hắc y nhân, nếu hắn mỗi ngày ba bữa đều mang thỏ về, ta cũng không cần cả ngày xanh xao vàng vọt như cây củ cải nữa. “Ngươi ——” ta nghĩ lên mở miệng thế nào, để hắn tiếp tục bắt thỏ về, không nghĩ tới lại bị hắn đi trước một bước cắt đứt. “Ta dạy ngươi ám khí “ Ta đào đào lỗ tai hoài nghi mình nghe lầm, nếu ta nhớ không lầm ta là bị hắn cầm kiếm cùng uy độc dược xách tới đây. “Ngươi căn cốt không tồi, ta không biết vì cái gì Cách Ngạo Sinh cùng Cách Uyên Phù không dạy võ công cho ngươi ——” Hắc y nhân rốt cục mở mắt, không biết vì cái gì ta tựa hồ cảm giác mình đã gặp hắn ở nơi nào, có thể ngũ quan không có gì đặc biệt nên không gây cho ta chút ấn tượng nào. Hắc y nhân dừng lại một chút tiếp tục nói: “Ta dạy ngươi thủ pháp ám khí, ngày mai ngươi đi bắt thỏ.” Ta một câu nhất thời nghẹn trên cổ, nguyên lai là muốn ta đi bắt thỏ, khỏi cần ngươi dạy, dùng ám khí ta tuyệt đối không kém ngươi, ta nhỏ giọng nói thầm. “Đi lấy đá.” Hắc y nhân hiển nhiên thập phần kiên quyết để ta bắt thỏ, bất quá hắn lần này xem tính lầm rồi, nội lực ta trầm tích huyệt vị bế tắc gân mạch không thông, đã nhiều ngày mặc dù hơi có chuyển biến tốt đẹp nhưng khi có khi không phi thường khó chịu, dù muốn ta luyện thứ võ công gì đó phi thường lợi hại cũng chẳng có hy vọng gì, có luyện thành cũng như không, dù sao trừ bỏ Dịch Cân kinh Thiếu Lâm tự ta thực chẳng để nổi thứ gì vào mắt. Hắn hiện tại muốn ta luyện ám khí, không có phương pháp đề khí ta đem hòn đá phi tới còn không chắc có làm con thỏ bất tỉnh được hay không. Bất quá nói đến Dịch Cân kinh —— Dịch Cân kinh Thiếu Lâm tự vốn là một loại tẩy cân hoán cốt, ta hiện tại gân mạch bế tắc huyệt vị không thông khiến nội lực không thể ngưng kết, nói không chừng thông qua Dịch Cân kinh có thể có chuyển biến tốt. Nghĩ đến đây, ta lập tức bắt đầu nhớ lại bộ thư bìa rách nát trước kia tuỳ tay vứt đi, ngàn câu ngắn ngủn chậm rãi nhớ lại hẳn cũng không quá khó khăn, nhớ ngày đó ta xông vào Thiếu Lâm, nói muốn mượn thư coi một chút lại không ngờ Dịch Cân kinh lại là cái bộ dạng kia, vẫn là Cửu Hỏa nhà ta hảo, khắc trên bảng ngọc dù hỏa thiêu cũng mất, giống như rẻ rách so với vải lụa cửu hoàng, còn có thể mốc meo. “Còn không mau đi?” Hắc y nhân thấy ta nửa ngày không có động tĩnh nhíu mi nói. “Ta không thể luyện võ.” Ta thuận miệng nói. Hắc y nhân mày nhíu càng chặt, một phen kéo cổ tay ta, ngưng thần đặt tay lên mạch, ta mặc hắn, dù sao mạch của ta cực khác thường nhân tin rằng hắn cũng không thấy được cái gì. “Sao lại thế này?” “Ta từ nhỏ đã như thế “ “Đáng tiếc” Hắc y nhân hơi có chút tiếc hận liếc nhìn ta một cái, sau lại thờ ơ ngồi như cũ, ta bĩu môi, hắn thương tổn cái gì mà dưỡng nửa tháng còn chưa khỏe, làm hại ta cũng chỉ có thể theo hắn ở trong này ăn không khí. Sờ sờ bụng, con thỏ chắc cũng tiêu hoá gần hết, ta không khỏi lại nghĩ tới viên Đoạn Hồn này, không thể không thừa nhận cảm giác ăn độc dược thật sự chẳng ra sao, mặc dù không có nửa điểm cảm giác, nhưng trong bụng chứa vật gì đó tin tưởng ai cũng không dễ chịu nổi, bất quá Đoạn Hồn nửa năm mới phát tác một lần cho nên ta cũng không quá lo lắng. Dù thế nào ta cũng không tin hắc y nhân kia lại ngồi ngốc ở đó nhưng nửa năm. “Đi tìm thức ăn” Hắc y nhân mặt không chút thay đổi. “Ta muốn ăn thỏ” ta nhanh chóng đáp. “Đi tìm thức ăn” Hắc y nhân cau mày. “Ta, muốn, ăn, thỏ ” ta nhấn mạnh từng chữ thể hiện nguyện vọng của ta. “Đừng để ta nói lần thứ ba.” Hắc y nhân mở mắt liếc ta một cái. “Ta muốn ăn thỏ, ta muốn ăn thỏ, ta muốn ăn thỏ…” Ngay sau đó ta trực tiếp bị ném ra ngoài. Ta phẫn hận đứng lên, cũng bất chấp trên người bám đầy rễ cỏ lá cây, quay đầu đi ra ngoài, sẽ không tìm, tìm được ta cũng ăn một mình, đói chết ngươi, đói chết ngươi, xem ngươi còn dám không cho ta ăn thỏ không. Lúc này ta căn bản không có ý thức được mình đã năm mươi bảy tuổi, chẳng lẽ tuổi già làm trí lực ta suy giảm nghiêm trọng như vậy? Ta bắt đầu cảm khái. “Sư huynh ngươi nói Kim Đao Vương gia một nhà một trăm ba mươi miệng ăn bị tàn sát đến tột cùng là ai làm?” Thanh Cừ đem gánh nặng chuyển lên lưng. “Trừ bỏ ma giáo táng tận lương tâm thì còn ai vào đây?” Thân là Nhị sư huynh Thanh Kiếm giận giữ nắm chặt phôi kiếm trong tay. “Không hẳn, chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, vẫn là đến Kim gia rồi nói sau.” Thanh Châu cười cắt đứt tranh luận của hai sư đệ. “Đại sư huynh, có người thấy người của Ma giáo ẩn hiện ở nội thành Liễu Châu, không phải bọn hắn thì còn ai vào đây?” Thanh thuyền chỉ cười cười, tuy rằng không đồng ý với lý lẽ của sư đệ nhưng cũng không phản bác “Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, ăn chút lương khô rồi tiếp tục lên đường.” “Sư phó sẽ không sốt ruột chứ?” Thanh Cừ lo lắng nhíu mày, mở hành trang lấy mấy miếng bánh bột ngô đưa cho Thanh Kiếm cùng Thanh Châu. “Đừng lo, nói không chừng chúng ta còn tới trước ấy.” Thanh Châu cười tiếp nhận bánh bột ngô Thanh Cừ đưa tới, rồi cầm ống trúc uống một ngụm nước. “Thiệt là, không rõ sư phó vì cái gì bắt chúng ta tách ra đi riêng.” Thanh Kiếm oán hận nói. “Sư phó đến Lạc Thành tiếp kiến Phó trang chủ mang cả đám đệ tử chúng ta đến không phải gây phiền toái cho người ta sao?” Thanh Châu đem ống trúc đưa cho Thanh Cừ, quét mắt bốn phía không phát hiện cái gì dị thường. “Ta thấy sư phó chính là cố ý.” Thanh Cừ bất mãn bĩu môi. “Sư phó cũng là muốn chúng ta học đi đường dài, sau này đi cũng không ăn nhiều khổ.” “Đại sư huynh lúc nào cũng thế!” “Ăn ăn ăn” Trốn phía sau bụi cây, ta không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, ta quên mình đã bao lâu không thấy qua hình dáng hạt cơm, hiện tại đừng nói là tới bánh nướng trong tay bọn họ, chỉ cần cái bánh ngô phỏng chừng với ta cũng như lưu hương tái tạo. Nhìn lướt qua hành lý bọn hắn để một bên, ta nhìn nhìn bọn hắn… mấy đạo sĩ đang vừa ăn vừa nói chuyện, nhẹ nhàng vươn tay ra. “Ngươi làm gì?” Thanh Cừ cười mờ ám kéo ta khỏi bụi cây, chết đến nơi mà tay ta vẫn gắt gao ôm chặt tang vật. “Chỉ là một đứa bé, cẩn thận một chút.” Thanh Châu tiến lại cứu ta khỏi tay Thanh Cừ. “Đại sư huynh nó trộm đồ của chúng ta.” Thanh Cừ bất mãn nói. “Nhà ngươi ở đâu?” Ta cúi đầu nhìn bánh ngô bọn hắn để một bên không đáp. “Nhà ngươi ở gần đây sao?” Ta tiếp tục nhìn bánh bột ngô. “Cha mẹ ngươi đâu?” Ta liên tục nhìn bánh bột ngô. “Sư huynh ngươi đừng hỏi nó, hoang sơn dã lĩnh này làm gì có người ở, ta thấy tiểu hài tử này nhất định là hồ ly tinh hóa thành, ta liền vẽ bùa bắt nó.” Thanh Cừ reo lên. Ta âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, không hổ là đạo sĩ, ba câu không rời nghề, bất quá —— ta giống hồ ly tinh lắm sao? Đúng lúc này bụng của ta thực không có tiền đồ ừng ực lên tiếng, không lớn không nhỏ vừa đủ tất cả cùng nghe thấy. “Đói bụng?” Thanh Châu nhìn hài tử chưa đến mười tuổi trước mắt, cúi xuống ấy một khối bánh bột ngô đặt vào tay ta, ta cũng không khách khí, cầm liền ăn, có trời mới biết ta thèm biết bao a! “Ăn từ từ” Nói xong cầm ống trúc tới, ta uống một ngụm, tiếp tục ăn. “Nó thật sự có thể ăn” Thanh Cừ nhìn ta chén hết nửa cái bánh bột ngô, nửa ngày không khép được miệng. Ta đảo cặp mắt trắng dã, vỗ vỗ cái bụng có chút phồng lên, hảo tâm mở miệng “Ngươi đói vài ngày thử xem!” Thanh Châu móc móc trong ngực lấy ra mấy lượng bạc vụn đặt vào tay ta “Trong bao kia chỉ có mấy kiện y phục không bán được mấy phân tiền.” Bọn hắn cho ta là mưu tài, ta ngay cả khí lực trợn mắt cũng không có, sớm biết trong bao kia là y phục ta đã chả thèm lấy nó. Ta đem bạc nhét lại vào tay đạo sĩ kia, đứng dậy, chần chờ một chút chỉ vào số bánh bột ngô còn lại hỏi: “Cái kia có thể cho ta không?” Còn thừa lại năm sáu cái có thể ăn trong hai ba ngày. Thanh Cừ sửng sốt “Bánh ấy không đáng tiền.” Tiểu đạo sĩ này coi ta là ngốc tử sao, ta đương nhiên biết bánh không đáng giá bằng bạc, nhưng bạc có thể ăn sao, có thể ăn ta đã không đói thành như vậy, còn ăn rau quả dại thêm nữa sớm muộn gì ta cũng thành dã nhân. . . .