Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 87 : Yến tích bàng quan – 1

Nghe đến đó, mọi người thổn thức không thôi, Phó Hồng Hương oán hận mắng ‘cầm thú’. “Sau đó thế nào?” “Phùng phu nhân chịu đả kích này, khóc ba ngày sau liền phát điên, Trịnh lão đầu lại chạy tới, giết sạch Phùng gia, Phùng phu nhân thừa dịp Trịnh lão đầu không chú ý đốt lửa, muốn hỏa thiêu mình cùng Phùng phủ, Trịnh lão đầu liều mạng chạy vào đại hỏa mới có thể cứu Phùng phu nhân ra, cứu ra trong tay còn ôm chặt một cánh tay Phùng Khải Chi, là Trịnh lão đầu chặt từ thi thể xuống.” “Vết sẹo đó là do trận đại hỏa kia lưu lại, Trịnh lão đầu vì nữ nhi đã bị phế tâm, mới bảo vệ đến mạng cũng không màng.” Nói tới đây, đạo nhân điên khùng thở dài, không có tiếp tục, chuyện xưa xem như xong. Đang lúc mọi người thổn thức, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng hô quát, bất tri bất giác đã đến dưới chân Tây Hoa sơn. “Bọn họ đang làm gì đó?” Ta tò mò nhìn về vòng người xúm lại phía trước, náo nhiệt như thế, lão nhân gia ta quan tâm là đương nhiên. Cách Ngạo Sinh ổn định tiểu nhân nhi lộn xộn trên người, cũng nhìn theo, người vây vòng lớn vòng nhỏ, nhìn kỹ đều là nhân vật giang hồ, đang tò mò, đạo nhân điên khùng vừa chen vào, vừa ồn ào: “Nhường một chút, nhường một chút, đạo nhân vội vàng lên núi.” Nhất thời rước lấy ánh mắt rất nhiều người, nhưng đạo nhân điên khùng lại da mặt dày như tường thành, đâu quan tâm thái độ người ngoài. Đám Cách Ngạo Sinh Lý Kiếm Thu nhìn nhau, ôm ta cũng chen theo đạo nhân điên khùng kia. Hai vách núi cao ngất đứng trước mắt, giống như bị đao kiếm chem. Thành đôi, xa xa tương đối, lại gần tương vọng, ở giữa là khe sâu, thẳng tắp một đường, qua con đường hẹp đó là Đào Hoa Quỷ Cốc, nơi này cũng xem như là vào tới U Minh giáo. Một bộ tọa ỷ đặt trên núi nhỏ bên lối đi, một vị bạch y nhân đang không kiên nhẫn uống trà, xung quanh hắn là mấy người vận hôi y, trong đó một người bưng bạc tử, thỉnh thoảng lấy bút họa hai nét. Đại đa số mọi người vây quanh phía dưới, nhìn lên đài, mặc dù có chút hổn độn, nhưng cũng không hỗn loạn. “Mẹ nó, lão tử cũng không tin không gõ được cồng thành tiếng.” “Lão huynh ngươi tỉnh lại đi, bằng công phu của ngươi, mà muốn gõ đại cồng này, chậc chậc.” “Ngươi có ý gì?” Lão giả râu quai nón quắc trừng mắt, hiển nhiên bất mãn người khác không coi mình ra gì. “Ba lượt đã qua” Hôi y nhân cao giọng nói một câu, lập tức lại có người nhảy lên núi nhỏ, nói là núi không bằng nói là tảng đá lớn, chẳng qua tảng đá rất cao, giống như bình phong chắn trước hẻm núi. Ta ngẩng lên cố nhìn về phía đại cồng, trên cồng trên khắc hoa văn như văn điệp giáo chúng thường đeo, lại nhìn lên, lại vẫn là chín cái cồng giống nhau, cái sau treo cao hơn cái trước, cái cuối cùng bắt tới đỉnh núi, không khỏi cắn đầu lưỡi, từ khi nào cửa nhà treo lắm sắt vụn thế này, không phải U Minh giáo chuyển thành Lê Viên, hay Bạch Liêm thích cồng? Nghĩ đến đó, ta lo lắng có nên lấy thứ này làm lễ vật tặng sinh thần hắn, dù sao một đêm vợ chồng, lại là vãn bối, làm trưởng bối sao lại mặt dày tay không đến dự. (Lê Viên là nơi Đường Huyền Tông từng dạy nhạc công, cung nữ âm nhạc, vũ đạo) Nháy mắt đã hơn mười người, nhưng chưa từng có kẻ gõ nổi cái cồng, bạch y nhân ngồi uống trà càng thêm không kiên nhẫn, hắn thật không rõ, giáo chủ cần gì phải để ý con giun con dế này, nếu thật có chút khả năng, người Vân Hải lâu đã sớm phát thiệp, cần gì hắn ở đây trông coi, coi một đám không vừa mắt. Lúc này đã qua giờ Tỵ, Đường chủ Đà chủ U Minh giáo mọi nơi đều đã sớm lên núi, chỉ còn đám lâu la này, bạch y nhân hiển nhiên không muốn để ý, hắn ở đây cũng chỉ là có mặt, chuyện khác, tự nhiên những kẻ thân phận thấp hơn sẽ lo liệu. Đánh cái ngáp, bạch y nhân chuyển tầm mắt quanh tảng đá, nhìn đám người này còn không bằng ngắm phong cảnh, ít nhất còn thấy chút nghệ thuật, không chừng mình ngắm nhiều có thể sáng chế bộ võ công nào đó như lâu chủ. Nhưng bạch y nhân vừa chuyển mắt, cồng đồng lập tức vang lên, kinh hãi ngồi thẳng người “Sao lại thế này?” Hôi y giữ bạc tử hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, lúc này bị bạch y nhân hỏi, nhanh chóng xoay người đáp: “Vừa rồi có mấy người gõ vang cồng.” Kỳ thật không cần thuộc hạ bẩm báo, bạch y nhân cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ là phản ứng không kịp, dù sao muốn bảy âm cồng vang, phải đánh cả mười mặt cồng một lượt, bảy năm qua đây là lần đầu tiên. Kéo thần trí về, bạch y nhân nhìn tiểu cô nương yểu điệu từ đỉnh núi nhẹ nhàng nhảy xuống, không khỏi líu lưỡi, tiếng cồng cuối cùng vang tuy có chút yếu, nhưng một cô nương có thân thủ cỡ này thật sự không tồi, ít nhất mạnh hơn nhiều so với đám hán tử cao lớn thô kệch tự cho là giỏi. Bạch y nhân nhìn chằm chằm đám người vừa gõ cồng, cuối cùng cho ra kết luận, những người này đều không tầm thường, sờ sờ cằm, tà đạo khi nào đã xuất hiện nhân tài như vậy? Mắt liếc đến hai đạo sĩ, đạo nhân điên khùng hắn có nhận thức, lão đạo kia hắn là sư huynh đệ của đạo nhân điên khùng, mà mấy người tuổi trẻ kia chính là đệ tử hai lão? Tựa hồ có chút gượng ép, nhưng dù đoán sai thì có sao, hắn chỉ phụ trách ở đây nghe cồng cũng không phải Hải lâu cùng Vân Hải lâu phụ trách tra xét. Thấy đám người kia đi xa, bạch y nhân nhìn nhìn đám còn lại thấy thế nào cũng chẳng ra gì, dặn dò hôi y giữ bạc tử hai câu, nhấc chân chạy lấy người. Đi chưa tới hai bước liền vượt qua mấy người gõ cồng kia, nhìn trên người hắn đeo bạch đái, thế nào cũng chỉ là hạng phó đường chủ, cồng đồng kia hắn chỉ có thể gõ đến cái thứ tư, chỉ có lâu chủ mới có thể gõ đến cái cao nhất, đương nhiên giáo chủ lợi hại hơn, ngay cả gõ đều không cần. “Huynh đài không cần trông coi sao?” Đạo nhân điên khùng da mặt dày, thấy bạch y nhân tới, lập tức đầy nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, người không biết còn tưởng hai người có quen biết cũ chứ. “Không cần trông, coi cũng vô dụng, còn không bằng đi lên uống rượu, đạo trưởng có muốn thep ta một đoạn, có ta dẫn đường sẽ nhanh hơn người bên ngoài nhiều.” Bạch y nhân kia lại cũng đáp như thể lão hữu cửu biệt gặp lại. “Rất tốt rất tốt” Đạo nhân điên khùng vuốt râu gật đầu như giã tỏi, ánh mắt gian tà cười một cái Quả như lời bạch y nhân kia hắn dẫn đường quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, chỉ chốc lát đã qua hẻm núi, liền tới Đào Hoa Quỷ Cốc. Đáng tiếc hiện tại đã qua thời điểm hoa đào nở rộ, liếc mắt nhìn lại, xanh rờn đều là lá, thậm chí kết thành mấy tiểu đào, trong cốc tứ phía vây chật như nêm cối, vốn so với nơi khác nóng hơn rất nhiều, nên cây cối so với bên ngoài cũng lớn hơn nhiều. “Cẩn thận, nơi này cực kỳ khó đi, nếu chậm một bước liền bị vây bên trong, đến lúc đó trừ phi giáo chủ đích thân đến, nếu không đừng mong có người có thể cứu bọn ngươi.” Lời bạch y nhân không phải muốn dọa người, trận vây công mười lăm năm trước chính là ví dụ tốt nhất, nếu bị vây ở đây dù võ công cao tới đâu, cũng đành chịu chết, huống chi nơi này còn có hoa đào chướng kịch độc vô cùng. Hiện tại mặc dù không có hoa đào, nhưng ngàn vạn gốc đào cũng không giảm chút lợi hại nào. Hiển nhiên tất cả trong lòng đều kính sợ Đào Hoa Quỷ Cốc, đến Lý Kiếm Thu cũng thu hồi nhởn nhơ, từng bước một giẫm theo dấu chân bạch y nhân kia, chỉ có đạo nhân điên khùng còn câu được câu chăng nói chuyện tào lao, một hồi thổi thổi lá cây, một hồi khen cây đẹp, xem bộ dáng giống như vào hậu viện nhà mình, người không biết còn tưởng hắn đến đạp thanh ngắm cảnh ấy. Ta làm ổ trong lòng Cách Ngạo Sinh, nhìn những gốc đào lớn, có chút tiếc nuối, nếu lúc này là hoa đào ngàn dặm, ta cùng Cách Ngạo Sinh cùng thưởng, thật khoái hoạt biết bao. “Các ngươi thế nào còn mang theo oa nhi?” Bạch y nhân nhìn thấy cái đầu nho nhỏ chui khỏi lòng Cách Ngạo Sinh, kinh ngạc nói, vốn hắn còn tưởng là mang vật nhỏ gì, ngàn vạn lần không ngờ đến là một đứa bé. Đại thọ giáo chủ ma giáo đương nhiên rất náo nhiệt, đoàn người đi theo bạch y nhân trước ngọ tới đỉnh núi, bạch y nhân vẫn đang kinh ngạc có người chúc thọ còn mang theo oa nhi, huống chi không có gõ cồng mà phóng lên núi cũng không hợp quy củ, nhưng muốn một tiểu oa nhi đi gõ đại cồng kia, thật sự cũng có chút không thể tưởng nổi. . . .