Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 81 : Xá đệ cách hư – 1
Thật vất vả thoát khỏi đám hắc y nhân kia, ta đương nhiên ra sức trốn, không phải sợ đám người đó, nhưng nói thế nào bọn hắn cũng là thủ hạ của Hán Nghiêu Sinh, đả thương không nói, không cẩn thận đánh chết thì biết giải thích thế nào, tính đi tính lại lão nhân gia ta đành hy sinh một chút, cất bước đi không ngờ mới vừa thoát được một khoảng, lại gặp được Cách Ngạo Sinh, dưới sự kích động cũng không chú ý vó ngựa cứ như vậy chạy ra, chỉ trách nơi này phong thuỷ không tốt, bằng không lão nhân gia ta thế nào lại xui xẻo vậy chứ.
Hai đệ tử phái Thanh Dương không ngờ có một oa nhi đột nhiên chạy ra, vội vàng ghìm chặt dây cương, vó ngựa kịp thời tránh khỏi tiểu hài kia, thật nguy hiểm, thở một hơi, áp chế chút hoảng sợ, đang định trách mắng, đã thấy đứa bé kia không quan tâm lao về phía sau, phương hướng chính là nhóm Ngôn Bốc Tử, hai người đệ tử không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ đứa nhỏ này là gian tế? Không kịp nghĩ liền rút bảo kiếm hét lên “Cẩn thận”
Đám Ngôn Bốc Tử, Tịch Phương Bình, Lâm Minh Tiêu, Vương Cảnh Trung thấy một tiểu oa nhi xông tới, trong lòng vốn kinh ngạc lập tức cảnh giác, yên lặng vận khởi nội lực, nếu bình thường bọn hắn cũng sẽ không để ý như vậy, nhưng nơi này cách ma giáo có năm dặm, ai biết có thể xảy ra biến cố gì, huống hồ người ma giáo lai lịch khó dò, bọn hắn để ý như vậy cũng không có gì đáng trách, còn nữa nơi này dân cư thưa thớt đột nhiên xuất hiện một oa nhi thật quá kỳ dị, nhưng không đợi bọn hắn ra tay, chỉ thấy oa nhi trước mắt thả người một cái liền nhảy đến trước mặt Cách Ngạo Sinh, Lâm Minh Tiêu cả kinh, chờ thấy Cách Ngạo Sinh lại lộ ra vẻ mờ mịt khác thường, mà vạt áo trước ngực mở rộng, nhớ tới Cách Ngạo Sinh trọng thương chưa lành, ám trách mình sơ ý, vạn nhất đứa nhỏ này làm gì cổ quái thì làm thế nào, nghĩ đến đây nhanh chóng đánh ra một chưởng, lúc này cũng bất chấp có đả thương đứa bé hay không.
Nhưng một chưởng hắn vừa xuất ra tuy nhanh nhưng lại chỉ đánh vào khoảng không, chỉ thấy đứa bé kia xoay một vòng trên không trung, vững vàng rơi vào lòng Cách Ngạo Sinh, Lâm Minh Tiêu không nghĩ tới một oa nhi năm tuổi lại có thể tránh thoát một chưởng của mình, khiếp sợ nó thật sự thương tổn Cách Ngạo Sinh đang trọng thương, tư thế muốn tiến lên “cứu người”.
Nói cũng là Lâm Minh Tiêu quan tâm tắc loạn, nghĩ công phu của Cách Ngạo Sinh mặc dù bản thân bị trọng thương cũng không phải ai cũng có thể gây thương tổn, huống chi tình hình trước mắt, thật sự không giống như người U Minh giáo phái đến ám sát.
Chỉ thấy oa nhi năm tuổi kia níu lấy vạt áo Cách Ngạo Sinh, đầu nhỏ dâng lên ở trên mặt Cách thiếu minh chủ nước miếng vẽ loạn, hai tiểu cánh tay lại càng gắt gao bám trên cổ Cách Ngạo Sinh, chân nhỏ còn lắc lư giẫm trên yên ngựa, vô cùng thư thái, nhìn bộ dạng kia thận giống như phụ tử thân cận.
Lâm Minh Tiêu sửng sốt, ý niệm trong đầu không khỏi lay động, chẳng lẽ Cách sư đệ từ lúc nào đã sinh một oa nhi?
Còn hơn Lâm Minh Tiêu trố mắt, Vương Cảnh Trung kinh ngạc, Tịch Phương Bình không biết vì sao, chỉ có Ngôn Bốc Tử giữ phòng bị, tuy rằng Đạo gia cũng như người xuất gia lấy từ bi làm gốc, nhưng kinh nghiệm giang hồ vẫn là lão đạo này thông hiểu hơn, tuy rằng khó hiểu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lão đạo sĩ vẫn đem nội lực ngưng tụ rót vào cây phất trần, chỉ đợi có dị động lập tức ra tay, chuyện trên giang hồ không ai nói trước được, nữ nhân cùng nhi đồng hạ thủ cũng không phải số ít, cẩn thận thuyền sẽ chạy được vạn năm, lời này luôn đúng.
Lại nói Ngôn Bốc Tử vận sức chờ phát động, chuẩn bị xong xuôi, mà đám Vương Cảnh Trung Lâm Minh Tiêu cũng phục hồi tinh thần theo, tuy rằng không rõ trạng huống, cũng đang âm thầm vận khởi nội công, chuẩn bị khi cần đến.
Nhưng oa nhi kia cứ như phát hiện trên mặt Cách thiếu minh chủ có mật đường, chu cái miệng nhỏ nhắn mút mát, ào ào gọi tên Cách thiếu minh chủ.
“Ngạo Sinh ~” Ta nhịn không được lại hôn một cái lên mặt Cách Ngạo Sinh, sớm nói không thể nào tìm nổi hắn, thế nào lại tình cờ gặp được vui mừng nói không nên lời, nếu ta biết ta thấy hắn đã cao hứng quá trời như vậy, sớm tám trăm năm đã đi tìm hắn, đâu thèm quan tâm chính tà không cùng đường, tuổi không hòa hợp gì gì đó, kể cả hắn bị đuổi khỏi nhà, mất hết danh dự ta cũng có thể giữ hắn bình an hỉ nhạc.
Huống chi lão nhân gia ta tuy rằng không hơn ngọc diện lang quân nhưng dầu gì cũng là ngọc thụ lâm phong, tuy rằng hiện tại thân thể nhỏ một chút, nhưng luận võ công ai có thể nhỉnh hơn lão nhân gia ta, nghĩ như vậy, lão nhân gia ta cùng Cách Ngạo Sinh quả nhiên là tuyệt phối.
Cách Ngạo Sinh cả người chấn động, quả thực không thể tin được mắt mình, run rẩy nâng tiểu nhân nhi treo trước cổ mình, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn diễn cảm *** loạn bất biến, bỗng nhiên thấy tâm thần rung mạnh.
Chờ đợi kích động đi qua, lại đột nhiên phát hiện tiểu nhân nhi trong ngực rõ ràng không đúng lắm, như thế nào, như thế nào giống như bị teo nhỏ?
Cách Ngạo Sinh trước mắt ngạc nhiên, nếu hắn không chắc chắn người trước mắt đúng là người hắn muốn tìm, thật sự là khó có thể nghĩ oa nhi năm tuối trước mắt cùng hài đồng ra vẻ lão thành lúc trước chính là một người, chẳng lẽ là vì Đoạn Hồn? Cách Ngạo Sinh nhớ tới thứ độc dược kia lại nhìn người từ mười tuổi lui lại năm tuổi trước mắt, trong lòng đau đớn.
Cuống quít xuất ra Vũ Hoa Ngọc Lộ trăm cay nghìn đắng trộm về, chỉ mong ăn xong giải dược có thể khôi phục lại, nhưng đến Cách Ngạo Sinh cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, dù sao có thể giải được độc đã là không tồi, khôi phục hay không khôi phục, khôi phục tự nhiên là tốt, nếu khôi phục không được, vẫn bộ dạng năm tuổi, sợ chỉ cả đời vẫn bộ dáng này, vậy ——
Nghĩ đến đây không khỏi càng ôm chặt oa nhi trong lòng, cho dù không thể trở lại, cũng còn có hắn, định sẽ không để cho oa nhi trong lòng chịu nửa điểm ủy khuất.
Mạc danh kỳ diệu bị đút một bình tử thủy ta lăng lăng tùy ý Cách Ngạo Sinh ôm vào ngực, chẹp miệng vài cái mới phát hiện là cái gì, tuy rằng rất tò mò Cách Ngạo Sinh làm sao có được, lại không rảnh hỏi hắn, chỉ mượn thời gian hắn ôm ta liền chui vào ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc, không khỏi nổi lên thư thái.
Mọi người nhìn hia người trước mắt, trong lúc kinh ngạc không khỏi lộ ra biểu tình nghi hoặc, nếu nói mới rồi còn có người hoài nghi đứa bé kia là sát thủ ma giáo phái tới, vậy bây giờ đã không có người nghĩ như vậy, dù sao thái độ Cách Ngạo Sinh quá mức không bình thường, xem bộ dáng kia, thật giống như thân nhân ly biệt nhiều năm gặp lại.
Lâm Minh Tiêu buông nắm tay đang vận sức, ý niệm trong đầu vừa rồi không khỏi lại xuất hiện, không phải hắn hoài nghi một lớn một nhỏ trước mắt này, thật sự biểu hiện hai người này rất mờ ám, nhưng vô luận Lâm Minh Tiêu nghĩ như thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng ra hai người trước mắt đến tột cùng là quan hệ như thế nào.
Ngôn Bốc Tử cùng Tịch Phương Bình trao đổi ánh mắt, tựa hồ cũng không hiểu tình huống trước mắt, bất quá trừ Tịch Phương Bình tỏ vẻ tò mò, Ngôn Bốc Tử lại nhìn không ra diễn cảm gì, vẫn vân vê chòm râu bạc mỉm cười, thật không biết đang nghĩ gì, người biết thì gọi một tiếng cao nhân, người không biết còn tưởng rằng lão già si ngốc.
Còn Vương Cảnh Trung hiển nhiên thập phần muốn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, dù sao Cách Ngạo Sinh giúp lão nhiều lắm, lão cũng nên quan tâm một chút, bất quá lão không xác định có nên quấy rầy một lớn một nhỏ trước mắt hay không, dù sao lão vẫn là lần đầu tiên thấy Cách Ngạo Sinh mất khống chế như vậy, thúc ngựa tiến lên hai bước, vừa vặn Cách Ngạo Sinh cũng ít nhiều bình phục được kích động, đang kiểm tra oa nhi từ trên xuống dưới có thụ thương gì không, hiển nhiên còn không có quên Lâm Minh Tiêu sư huynh vừa đánh ra một chưởng kia, tuy rằng người trước mắt tránh kịp, nhưng chỉ sợ vẫn bị đau, hơn nữa lúc trước tiểu gia hỏa này chạy dưới vó ngựa nữa chứ, sao có thể khiến Cách thiếu minh chủ yên tâm.
“Cách hiền chất, đứa nhỏ này là ——” Lời này của Vương Cảnh Trung chỉ là cái cớ, nhưng lại hỏi ra vấn đề ai cũng muốn biết, dù sao tại hoang sơn dã lĩnh cách ma giáo không quá nửa nửa ngày đường lại xuất hiện một oa nhi như vậy ai cũng sẽ cảm thấy tò mò, nhất là Cách Ngạo Sinh còn nhận thức oa nhi này, hơn nữa nhìn thái độ của hắn, đứa nhỏ này chỉ sợ còn có quan hệ gì đó sâu xa với hắn.
Kiểm tra người xong, xác định không có thương tổn gì, Cách Ngạo Sinh mới hoàn toàn thả lỏng, đương nhiên Cách Ngạo Sinh cũng không quên bắt mạch, xem độc đã giải hết chưa, may mắn là mạch tượng tuy vẫn rối loạn bất đồng thường nhân, nhưng không có dấu hiệu trúng độc, xem ra Vũ Hoa Ngọc Lộ thực hữu hiệu, làm sự khó chịu trong lòng hắn cũng buông xuống.
Cách Ngạo Sinh cũng không biết, kỳ thật ta đã giải độc, còn dùng tới mấy chục bình Vũ Hoa Ngọc Lộ, cho dù có nhiều độc hơn nữa cũng giải sạch sẽ, nghĩ đến toàn bộ giải dược của U Minh giáo đều vào bụng ta, U Minh giáo hẳn chẳng còn Vũ Hoa Ngọc Lộ, cho dù muốn luyện chế chỉ sợ cũng mất vài năm công phu.
Cách Ngạo Sinh nới lỏng xả giận, ôm lấy ta, để ngừa ta ngã ngựa, lúc này mới hướng qua chưởng môn phái Thanh Dương Vương Cảnh Trung
“Vương chưởng môn đây là xá đệ —— Cách Hư”
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
122 chương
19 chương
12 chương