Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 79 : Chúc thọ giáo chủ – 4

Giật mình mảnh giấy trên tay bị người đoạt mất lúc nào không biết, thầm than một tiếng, ngàn phòng vạn phòng lại nuôi cáo trong nhà, ai có thể ngờ đường đường Tả hộ pháp U Minh giáo lại là gian tế bên ngoài cài vào. Bất quá ta cũng càng thêm hứng thú với thế lực đằng sau, một trong hai Đại hộ pháp U Minh giáo còn là người của chúng, tổ chức kia tất nhiên không thể khinh thường, dù sao đạt tới vị trí như Hàn Đàm, nếu không phải ngay từ đầu đã có mục đích nào đó, thật sự không cần phải dụng tâm như thế. Mà nghe những người này nói, có lẽ ta lập tức có thể nhìn thấy nhân vật thần bí phía sau tổ chức này, hạ mi, nói thế nào thì U Minh giáo cũng là địa bàn của ta, bị người khác nắm rõ luôn không tốt, phải nghĩ biện pháp trừ bỏ đám này mới có thể yên tâm. “Tham kiến Đại công tử” Người ban đầu thấy bạch y nhân tiến vào, lập tức khom mình hành lễ. “Sao lại có đứa bé ở trong này?” Hàn Đàm nhìn lướt qua mảnh giấy vừa đoạt, hỏi bọn người kia. Ánh mắt vẫn không dời khỏi ta, hắn tới vội, cũng không thấy rõ toàn bộ động tác của ta lúc nãy, nhưng không thể nghi ngờ, hắn đã thấy rõ ta đoạt lấy mảnh giấy trong tay thuộc hạ hắn. Mà người chung quanh hiển nhiên cũng kinh ngạc ít nhiều bắt đầu cảnh giác với ta, đao trên cổ không biết khi nào lại nhiều hơn hai thanh, sau đó ngực cũng bị cái gì đó thô giáp đặt lên. “Khi thuộc hạ đến đây, đứa nhỏ này cũng đã ở trong này.” Một người cung kính bẩm báo lại mọi chuyện khi bọn họ đến đây, đương nhiên kể nhiều nhất là vể kẻ không hiểu sao lại thừa ra ở đây là ta. “A?” Nghe xong Hàn Đàm có chút kinh ngạc, dù sao hắn chọn nơi này giấu người, cũng là vì nơi này đủ bí ẩn, giờ đột nhiên không hiểu ra sao có một đứa bé, sao có thể không làm hắn kinh ngạc lo âu. “Hỏi qua chưa?” Hàn Đàm hỏi. “Đã hỏi, nhưng đứa nhỏ này thế nào cũng không mở miệng, thuộc hạ cũng chưa thể hỏi ra cái gì” Hàn Đàm nhíu mi, lần này hắn đột nhiên nhận được thư tay Tiêu Dự viết, nói cung chủ một mình đến U Minh giáo, muốn hắn tiếp ứng. Tuy rằng trong thư nói hàm hồ, nhưng đến tột cùng là nguyên nhân gì, Hàn Đàm cũng có thể đoán ra vài phần, khi hắn sai mang bức họa về cũng đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng nghe tin cung chủ đến, lại thấy chần chờ. Hắn và Tiêu Dự bất đồng, hắn ẩn núp tại U Minh giáo nhiều năm, đối với ba mươi năm chuyện xưa ít nhiều cũng rõ ràng, nhìn thấy Lưu Ly mạo danh Khinh Trúc kia hắn liền có cái ý niệm ấy trong đầu, sau đó sự tình phát triển càng khó bề phân biệt, đã có lần hắn cũng hoài nghi Lưu Ly kia chính là người ba mươi năm trước, nhưng so Lưu Ly với người ba mươi năm đó kém nhiều lắm, trừ bộ dáng, kỳ thật không có nửa điểm tương đồng, một người đã qua ba mươi năm, làm sao có thể giữ bộ dạng ba mươi năm trước? Mà Bạch Liêm, Tử Minh còn có vị trong Tây Lưu cung thái độ với Lưu Ly quá mức bất đồng, hắn lấy được tình báo càng nhiều, càng không thể xác nhận thân phận của Lưu Ly, nhưng bất kể thế nào đây đều là một cơ hội, mà những thứ khác hắn đã không còn muốn suy nghĩ tiếp nữa. Nếu là thật, tâm nguyện suốt đời của cung chủ được hồi báo, hắn coi cung chủ như sư như cha, tự nhiên cũng vui mừng, nếu không phải —— chỉ hy vọng, nếu thực không phải, trải qua một lần như vậy cung chủ có thể buông tha, dù sao đã là chuyện ba mươi năm, nhân sinh có thể có mấy cái ba mươi năm, cung chủ trả giá đã quá nhiều rồi. Hàn Đàm siết chặt nắm tay, có điều —— nơi nào làm hại đến cung chủ, hắn quyết không để yên —— “Đứa nhỏ này rất quỷ dị, nhanh chóng giết vẫn hơn.” Hàn Đàm phục hồi tinh thần, cũng không hưởng ứng đề nghị của người nọ, ngược lại đánh giá ta từ trên xuống dưới, người này văn nhã, thần thái phong vận cũng hơi hợp tính khí lão nhân gia ta, bị hắn đánh giá như vậy thật cũng không có cảm giác gì không được tự nhiên. Hàn Đàm ngưng mi mà nhìn, chỉ thấy oa nhi trước mắt chẳng qua chỉ đến năm tuổi, môi hồng răng trắng, chọc người yêu thích, nếu đổi là nơi khác không chừng hắn sẽ ôm vào lòng, nhưng cố tình nó lại xuất hiện ở đây —— Hắn giấu người ở đây, đã sớm trù hoạch tỉ mỉ, nơi này tư khố của Tử Minh, đừng nói có người đến, người biết nơi này cũng quá ít ỏi, nếu không phải hắn ẩn núp nhiều năm lại có tâm điều tra, sợ cũng khó phát hiện ra nơi này, mà sự tình lần này lại liên quan đến an nguy của cung chủ, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nơi này an toàn nhất, cao thấp toàn U Minh giáo kẻ đến nơi đây chẳng có mấy người, mà có thể cũng sẽ không dám tùy tiện xông tới, đến Tử Minh, hắn không cho rằng sắp tới người nọ có thể tới nơi này, tùy tay cầm một hộp son, Lưu Ly kia rốt cuộc là ai lại khiến bao người mất hồn vì hắn —— Có thể nào là người ba mươi năm kia, nghĩ đến đây, Hàn Đàm cũng cảm thấy khó tin, thu hồi suy nghĩ, Hàn Đàm lại nhìn về phía oa nhi trên đống son phấn. “Đứa nhỏ này, một thân hảo căn cốt” Hàn Đàm có chút tiếc hận thở dài “Đáng tiếc không thể lưu nó.” Nói xong nâng tay định túm lấy. Vô luận đứa nhỏ này vô tình hay cố ý xuất hiện ở đây, đều không thể giữ lại, thà giết đi còn hơn để lại phiền toái. Ta cả kinh, không nghĩ tới Hàn Đàm này một khắc trước còn cười tao nhã, ngay sau đó liền muốn giết người. Nhưng ta làm sao lại chịu để hắn chụp đến người, thân pháp nhẹ nhàng nhảy lên, Hàn Đàm thấy ta tránh được một chưởng của hắn, hiển nhiên kinh hãi, lập tức thần sắc chợt tắt hợp với ba chưởng liên tiếp không ngừng đánh tới ta, ba chưởng này nhìn nhẹ như cành liễu, kì thực nặng ngàn cân, nếu đánh vào người chỉ sợ có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Sau ba chưởng, ta không khỏi nhìn người trước mặt với cặp mắt khác xưa, không thể tưởng được võ công người này lại xấp xỉ Tử Minh, phóng mắt khắp võ lâm chỉ sợ cũng ít có địch thủ. Ta một bên cảm thán nhân tài giang hồ xuất hiện lớp lớp, sóng sau xô sóng trước, nhưng không biết người bên kia đã bị ta làm kinh hãi nói không ra lời. Một hài đồng nho nhỏ năm tuổi lại có thể né tránh bốn chưởng của Tả hộ pháp U Minh giáo, thần đồng sao? Hàn Đàm nhìn hài đồng bé nhỏ trước mắt, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, kinh ngạc hài đồng này lại có thể né tránh bốn chưởng của mình, nhưng để hắn càng kinh ngạc chính là võ công tiểu hài này sử dụng, nếu hắn không nhìn lầm kia rõ ràng chính là —— “Cửu Hỏa Mật La quyết” Nghe đến năm chữ, người bên cạnh còn không kịp phản ứng, ta cũng cả kinh, không ngờ lại vẫn có người nhìn ra, lập tức lại nghĩ tới Hàn Đàm nếu thân là Tả hộ pháp U Minh giáo gặp qua Cửu Hỏa cũng không kỳ quái. Thấy bộ dạng ta, Hàn Đàm lập tức biết mình đã đoán đúng, không khỏi càng thêm kinh ngạc, nếu không phải hắn từng nghe cung chủ nói qua, chỉ sợ cũng không nhận ra, Hàn Đàm bắt đầu tự hỏi, tự hỏi lai lịch hài đồng trước mắt, tự hỏi xử lý chuyện này như thế nào. Đứa nhỏ này nếu thực biết dùng Cửu Hỏa, chỉ có ba khả năng, một, nó là đệ tử Bạch Liêm; hai, là đệ tử vị trong Tây Lưu cung; ba, là hậu nhân gia tộc. Nhưng ba khả năng này lại phi thường mâu thuẫn, không nói vị trong Tây Lưu cung kia tính tình cổ quái thế nào, hắn cũng chưa từng nghe nói Bạch Liêm đã nhận đệ tử, mà Cửu Hỏa trước nay chỉ truyền cho người thừa kế, dù là Hà Lân Sinh cũng chỉ dạy mình Bạch Liêm, làm sao có thể dạy tùy tiện, mà xem thân thủ đứa nhỏ này, hiển nhiên đã luyện nhiều năm, nửa điểm phong thanh cũng không nghe được, thực sự quá quái dị. Mà mấy năm nay Bạch Liêm cuồng dại võ học, thế nào đột nhiên lại thu đồ đệ? Mà mọi người đều biết, hậu nhân gia tộc chỉ còn lại đứa “con nuôi” Hà Lân Sinh, nếu không năm đó cũng sẽ không đến lượt Hà Lân Sinh làm giáo chủ U Minh giáo. Hàn Đàm chỉ cảm thấy đầu rối như tơ vò, khó có thể làm rõ. Nhưng ý niệm đó trong nháy mắt xẹt qua trong não, người khác nhìn qua cũng chỉ là một cái nháy mắt. Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười bén nhọn, dù đây là nơi sâu trong tầng tầng thạch bích cũng nghe rõ ràng, Hàn Đàm nghe được tiếng cười kia không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng, có thể rõ ràng bắt gặp trên gương mặt hắn trước hỉ sau ưu, vui buồn mỗi nửa khuôn mặt, chỉ nghe hắn giương giọng nói: “Cung chủ tới” Nói xong, đột nhiên thân hình dịch chuyển, nháy mắt đến trước mặt ta, thủ pháp động liên tục, như quỷ mỵ, làm ta trở tay không kịp, đó là —— “Quỷ Thủ?” Ta lên tiếng kinh hô. Giống như Hàn Đàm kinh ngạc ta biết Cửu Hỏa, ta cũng kinh ngạc khi thấy Hàn Đàm sử dụng bộ chưởng pháp kia, Quỷ Thủ, tuyệt kỹ thành danh của Hán Nghiêu Sinh, ta không cho rằng trên thế giới này sẽ có người khác biết bộ công phu này, lúc này ta rốt cục hiểu được vì sao cảm thấy thái độ dịu dàng của người này giống một người, chỉ không biết người trước mắt quan hệ với người nọ thế nào, cười khổ một tiếng, thiên nhai hà xử bất tương phùng a —— Phó Thanh Vân từng nói ba mươi năm trước Hán Nghiêu Sinh dẫn người rời bỏ U Minh sáng lập Thiên Huyền cung, giờ xem ra, Hàn Đàm tám phần là người Thiên Huyền cung, mà cung chủ trong miệng bọn hắn chỉ sợ là Hán Nghiêu Sinh. Nghĩ thông suốt điểm này,mọi sự vướng mắc cũng được gỡ bỏ, vì cái gì Hàn Đàm nhận ra Cửu Hỏa, hay mục đích những người này tới đây, nghĩ đến Hán Nghiêu Sinh vẫn “nhớ” U Minh giáo đi, chỉ không biết hắn lần này tự mình đến rốt cuộc là vì cái gì. Ta ngơ ngác nhớ lại sự tình trước kia, ngay cả phản kháng cũng quên, không hề trì hoãn, ngay sau đó ta nằm trong tay Hàn Đàm. Hàn Đàm hiển nhiên khó hiểu với việc ta không có phản kháng, cẩn thận điểm mấy đại huyệt trên thân ta, kỳ thật ta rất muốn nói cho hắn biết, điểm nữa cũng vô dụng, gân mạch của ta bất đồng thường nhân, hiện tại võ công lại không mất, một chút liền có thể giải quyết. “Làm sao ngươi biết Quỷ Thủ?” “Cung chủ các ngươi không phải đang đến sao?” Thế nào còn có thời gian hỏi này hỏi nọ. “Vừa rồi chính là tiếu thanh cảnh giới” “…” Ta trợn mắt nhìn, người nầy thậm chí ngay cả lão nhân gia cũng lừa, không đúng, người nầy thế nào có thể lừa tiểu hài tử? Lúc này có người vội vàng tới, ghé vào tai Hàn Đàm không biết nói cái gì, thần sắc trên mặt Hàn Đàm đổi mấy lần, cuối cùng quét mắt qua ta một cái, nâng tay liền điểm á huyệt của ta, đem lời ta chặn tại cửa họng. “Bọn ngươi trước mang tiểu oa nhi này xuống núi, xem chừng đó, đừng để nó chạy.” “Vâng” Nhóm hắc y nhìn nhau, hiển nhiên cảm thấy xảy ra biến cố gì đó, mà trước mặt Đại công tử, lại không ai dám lên tiếng hỏi, kỳ thật luận thân phận thì bọn hắn cũng không kém Hàn Đàm bao nhiêu, nhưng trước mắt người này bọn hắn lại xuất hiện sự sợ hãi vô hình. Ta bị một hắc y nhân ôm vào ngực, tròng mắt trừng chết Hàn Đàm, vừa rồi bị lừa còn ghi hận trong lòng, trong bụng mắng người này đến huyết cẩu lâm đầu vẫn chưa tiêu mối hận, thừa dịp cửa động chưa đóng tiếp tục bắn hai nhãn đao giải hận, thấy Hàn Đàm nhìn chằm chằm rương son phấn lăng lăng xuất thần, mà mảnh giấy bị hắn đoạt, nháy mắt hóa thành tro bụi… . . .