Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 63 : Tây lưu trọng hội – 1

Truy truy, đuổi đuổi, đi đi về về, chỉ còn Bích Hoa đứng lại, hồ nước đã sớm khôi phục yên tĩnh, nhưng tâm Bích Hoa lại không cách nào tìm được nửa điểm vui mừng ngày đó, sáu tuổi nhập giáo, mười hai tuổi vào Khung Ngọc viên, mười sáu tuổi mới có thể tới bên giáo chủ, vốn hắn nghĩ mình sẽ mãi như vậy, sau đó đến khi tuổi già sắc suy thì rời đi, nhưng chung quy hắn vẫn xem nhẹ địa vị người kia trong lòng ngài, cũng đồng thời xem nhẹ người nọ, hắn hạ dược, nên hắn biết rõ, người kia có thể nhịn đến giờ thật không tồi, cái dạng này mà là *** loạn thành tính, thuỷ tính dương hoa? Thực buồn cười. Nghĩ lại lời đồn đãi trước đây, cái gì mị hoặc chúa thượng đều là nói xằng, người nọ xấu muốn chết nào có tư cách mị hoặc người, nghĩ hẳn là đó lời đồn *** loạn cũng là do người sinh lòng ghen tị cố ý dèm pha mà thôi. Bích Hoa nhìn chằm chằm dưới chân, móng tay thập phần tinh xảo sớm cạo tróc lớn sơn hồng, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, tuy rằng có thể khắc sau hắn vì lấn tội danh lần này mà bị ban chết, hắn chỉ hận, chỉ hận bản thân —— vì sao không bằng người … Nến đỏ thúy lệ cùng lều mong (giống cái màn ấy), giường bị đạp loạn, đã sớm không còn bộ dạng ngăn nắp như trước, xuân lai thu vãn, hoa chúc tần khiêu, dục tú uyên ương… Mở to mắt, cho dù ngàn suy vạn tưởng lại không nghĩ tới khi tỉnh lại sẽ là bộ dạng này —— Bạch Liêm vẫn che mền ngủ say, trên người thanh hồng tím ngân dưới nến đỏ lay động thực không tồi, tóc tán loạn trên gối, thậm chí còn có khố tử trên người, bào y tơ vàng đã sớm rơi trên đất, hỏng rồi hỏng rồi, giày dưới chân cũng chẳng biết đi đâu, trong phòng sáng trưng, trừ tiếng hít thở rất nhỏ cùng thanh âm nến cháy thì không còn nhân khí, vẫn nhìn chung quanh, rường cột chạm trổ, thúy bích bình phong, tuy rằng sớm đổi cách bài trí bao lần, nhưng vừa nhìn đã biết —— Bích Hải Triều Sinh các, nơi tối cao ở Đông Hoa sơn, cũng là nơi tối cao của U Minh giáo, mà lúc này người hôn mê bên cạnh cũng chính là người tối cao của Tây Hoa sơn, cười khổ một tiếng, phiền toái xem như lớn triệt để rồi. Thương tiếc mơn trớn hàng mi cau chặt của Bạch Liêm, cẩn thận xốc lên bào y bằng gấm đã sớm không thành bộ dáng, khi thấy chất lỏng hồng bạch ào ra giữa hai chân trắng như tuyết kia thì không khỏi hít ngụm khí lạnh, hôm qua vì dược lực sở kích, không ngờ vào hồ nước lạnh thì nội tức nửa năm yên lặng đột nhiên tăng vọt, mà ngay sau đó Bạch Liêm chế trụ huyệt đạo, thẳng đến bị ném lên giường bán ép đụng vào —— Vẫn còn nhớ rõ ánh mắt người này khi đó có ngạc nhiên không thể tin thậm chí là phẫn hận, đáng tiếc khi đó đã sớm mất đi lý trí, chỉ muốn giải thoát khỏi sự bức bối này, dược của Bích Hoa thực lợi hại, thân mình quỷ dị có thể chống lại thứ dược đó cũng nằm ngoài dự đoán của người khác, yên lặng vận khởi Cửu Hỏa, nhìn bàn tay chậm rãi biến thành hồng sắc, mờ mịt cười, nội lực đi quỷ dị, tới lại càng quỷ dị, nhưng hình như so với trước lại càng cường đại hơn nhưng lại không biết là từ đâu mà đến, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn qua Bạch Liêm sắc mặt không tốt, đưa tay đặt lên cánh tay ngọc ngà lộ ngoài bào y bằng gấm, mạch đập rất nhỏ hiển nhiên người bị thương nặng nhưng cũng không đáng ngại, có điều nội tức không còn sót lại bao nhiêu khiến ta kinh hãi ra tiếng, thật lâu sau thu lại tay, muốn cười lại đều biến thành cười khổ, thở dài, nói hỏi sao nội lực cường thịnh tới vậy, nguyên lai là hút hết nội lực của vị này. Nghĩ người khổ tu bao năm, có thể khiến võ lâm chính đạo kiêng kị này, võ công đương nhiên khỏi nói, nhưng giờ trong một đêm lại thất táng hết, cũng không biết hắn thanh tỉnh sẽ tức giận không cam lòng cỡ nào. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn hơn người kia, nhớ tới hôm qua triền giao không khỏi sinh ra trìu mến, cuối cùng vẫn không bỏ được, huống chi đường đường là giáo chủ U Minh giáo sao có thể không có võ công, đây không phải sẽ khiến đám giả nhân giả nghĩa chính phái đến vây công sao, huống chi đã hứng thú với người này, đến mấy hành động bất kính, cũng không tính toán với hắn, huống chi khiến hắn như vậy, muốn so đo cũng quá mức vô lực. Hạ quyết tâm, kéo mền che trên người Bạch Liêm, cứu một người còn hơn xây bảy nóc phù đồ, cứu nửa mạng người bán coi như xây được ba rưỡi cái nóc phù đồ đi, lại cưỡi ngựa ra trận, đem người hung hăng yêu thương, bên hôn lên da thịt như ngọc thoạt như võ công đã không còn trọng yếu, nhớ đến bộ dạng hắn luyện công đến không cần mạng, nghĩ đến võ công đại khái cũng gánh vác nửa cái mạng hắn, sau lại nhớ chuyện phong lưu đêm qua lại càng minh hỏa chấp trượng, Bạch Liêm thật ưa nhìn, nhưng tuyệt đối không phải đẹp như nữ tử, mặt mày anh tuấn, mắt hạnh hàm sương, nhưng mặt lúc nào cũng như luyện quỷ khúc thần công, hiện giờ lại nhiễm lên tình sắc nhân gian, khiến người ta càng nhìn càng si. Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, vô luận là dạng mỹ nhân gì, chỉ cần xưng là “mỹ” liền nhất định phong vận này, ai có thể nghĩ đến bộ dạng Bạch Liêm tiêu hồn thực cốt, mê hoặc lòng người thế này, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không biết đi —— Dục niệm lại đột nhiên dựng lên, đưa tay thâm nhậm vào giữa hai đùi, cơ bụng rắn chắc, thắt lưng mềm dẻo khiến ta yêu thích không buông tay, đem người nằm lên trên người, kéo dạng hai chân, xa xa xem như tôn tự miếu nghiêm thụ hương khói Hoan Hỉ Phật, lại bất đồng bởi Hoan Hỉ Phật không phải khói lửa nhân gian, nhưng hắn rõ ràng có nhiều dục thái nhân loại hơn, khao khát hưởng thụ giống như lên tiên. Đem chân Bạch Liêm mở thêm, thứ đã sớm ngẩng cao khẩn cấp nhảy vào nơi vẫn còn nhiễm bạch trọc, bởi chỗ kia hiển nhiên còn đau không khỏi phóng nhẹ động tác, Bạch Liêm vẫn hôn mê, tuy bất tri bất giác nhưng vẫn khiến hắn cao thấp phập phồng cái trán hơi chau lại, đáng tiếc ta đã thả người bể dục vọng đâu dễ dàng chú ý tới biến hóa ấy, thẳng đến khi xong việc ghé vào thân thể thon dài cầu kính lại quyết không mất vận thái phong lưu khi còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ***, nội tức cuồn cuộn theo nơi mập hợp nhanh chóng chảy tới, cho dù có chút không chịu nổi, nhưng không thể không theo. Lẳng lặng đợi, đến khi nội lực trên người cuối cùng chảy hết mới vận khởi thân hình mệt mỏi, không cần xem mạch, nhìn sắc mặt hồng nhuận kia, liền biết hắn đã khôi phục, chỉ tiếc vừa mới khôi phục võ công giờ lại thành cái đầm cạn, thôi, việc khôi phục nội lực cũng đâu phải mơ mộng hão huyền, hơn nữa kia vốn là nội lực của hắn trả lại cho hắn cũng là đúng, nội lực bản thân đã hầu như không còn, nhưng chậm rãi chờ có thể khôi phục, bất kể thế nào so với khi có khi không lúc trước vẫn tốt hơn nhiều. Vui sướng cùng bất mãn khi đột nhiên khôi phục võ công cuối cùng đều hòa tan. Cửu Hỏa vốn có thể thải âm bổ dương, hợp cùng song tu, tiền giáo chủ trước cũng không phải chưa có người dùng qua, cũng có người được dạy để chuyên cho giáo chủ sử dụng, sau đó mượn chuyện phòng the chuyển giá tự thân, bất quá năm đó tiến bộ thần tốc, cái gọi là “mạt tiết” tự nhiên không quá chú ý, nhưng dầu gì cũng là một phần Cửu Hỏa, cho dù không chú ý nhưng vẫn ghi tạc trong lòng, chỉ không biết hôm qua thần xui quỷ khiến thế nào dùng trên người Bạch Liêm. Dùng cũng thôi nhưng cố tình còn muốn hắn, truyền độ nội lực vốn là kỳ môn tuyệt cảnh, huống chi còn phải bảo trụ nội lực bản thân, phương pháp tốt nhất là đem nội lực của mình niêm phong, lưu lại khí cần truyền độ mà thôi, cho đến khi truyền độ xong, người truyền độ chẳng khác nào không có nửa phần công lực, mặc dù trong thời gian nhất định sẽ khôi phục, nhưng thời gian trong thời gian ấy lại không khác gì phế nhân, nên có rất ít người sẽ đi truyền độ ngược, kẻ nhận nội lực còn hôn mê thì càng hiếm thấy. Nương tay vuốt theo cái eo thon nhỏ mềm dẻo, dư vị tràn về nuốt ngụm nước miếng, kỳ thật nến “truyền độ” tiếp có vẻ cũng không phải chuyện gì xấu, mùi vị —— đang lúc hồi tưởng tư vị đêm qua, Bạch Liêm bên cạnh lại đột nhiên mở mắt, thần sắc mê mang chỉ dừng lại nháy mắt, đột nhiên hét lớn, thanh âm khàn khàn, sắc mặt dữ tợn, như chỉ muốn bổ nhào qua, có thể tưởng tượng đêm qua võ công quỷ dị khôi phục liền lấy toàn lực điểm huyệt đạo hắn, mà hắn thể bì thân nhược nào có thể giải huyệt, mà dù có giải được vẫn là bị dọa ngốc trên giường, bất chấp mọi thứ, ý thức cũng như y phục loạn thất bát tao, khi ấy không có lối thoát, không có nghĩa là thật sự không có lối thoát, đã đem nội lực trả lại cho hắn, cũng không phải là còn có thể đùa —— . . .