Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 32 : Múa kiếm – 2

Hảo thủ đoạn, chỉ sợ còn không chỉ như vậy, ta nhìn thanh bích lạc đột nhiên rơi xuống đất, hắn quỳ rạp xuống mặt biến xanh, ai bảo hắn lấy răng cắn kiếm kia, dù ta có dự kiến trước, cũng không nghĩ đến mất vệ sinh thế này! Ta bất đắc dĩ ngồi dậy, đưa tay vẫy vẫy trước mặt người bên cạnh, tốt lắm thế mà nửa điểm phản ứng cũng không có, không ngờ hôm nay ta lại được thấy thuật di hồn đại pháp trong truyền thuyết, liếc mắt xem thường đám người trúng di hồn đại pháp còn thêm kịch độc gì đó trên đất, ta kháp kháp giọng, xoa yết hầu “A ~” Tiếng thét chói tai, đủ để nhiễu đến chín tầng mây, năm đó luyện ‘sư tử hầu’ của Thiếu Lâm thật không uổng, không tồi, không tồi, hiệu quả không tồi. “Chuyện gì?” Tằng Tuyền cùng Nhan Chương lần lượt đứng lên, ngay sau đó ta bị người dẫn lên, bất quá lúc này ta đã vì “kinh hách” mà “hôn mê”. “Khởi bẩm tôn sứ, có người trúng độc” Người báo lại chỉ chỉ ta đang bị đưa tới “Người này tựa hồ bị dọa đã bất tỉnh “ “Trúng độc?” Nhan Chương nhíu mi, tiếp theo nhìn về phía ta đang “hôn mê bất tỉnh”, bỗng nhiên mắt trừng lên, như điện lôi quét về phía Lam Y, chỉ thấy ống tay vung lên rượu trên bàn liền bay ra, chén rượu kia như chậm lại mau, đợi Lam Y định tránh, đã là không thể nào, theo cái chén bay ra khoảng một trượng, Lam Y nặng nề ngã trên mặt đất, trong miệng ho ra mấy ngụm máu tươi, có thể nói vô cùng hoành tráng. Lập tức có người tiến lên chế trụ hắn, lúc này Nhan Chương mới chậm rì rì ngồi xuống, tiếp nhận chén rượu thị nữ cẩn thận đưa đến, cười một ngụm uống sạch “Ngươi là người phương nào, mạo danh mà lên là mục đích gì?” Tằng Tuyền vốn đang nghi hoặc hành động của Nhan Chương, vừa nghe hắn nói như thế, lập tức đánh ra một chưởng, chưởng phong lập tức phá vỡ một nửa diện cụ trên mặt Lam Y. Lập tức có người phát ra kinh dị, hiển nhiên là nhận ra Lam Y. “Khải bẩm tôn sứ, Đường chủ, người này tên là Lam Y là tiểu quan Hoằng Hồng quán đưa tới lần này, có gì nhầm lẫn sao?” Lập tức có người chần chờ lên tiếng. Bạch Thưởng lúc này trái lại rất cơ trí “Đại nhân, xin người tha cho Lam Y, Lam Y cũng là vì Lưu Ly —— “ “Vì Lưu Ly?” Nhan Chương nhíu mày “Cái gì vì Lưu Ly?” Bạch Thưởng cắn môi “Khởi bẩm đại nhân, Lưu Ly, hắn không thể múa kiếm.” “Nói bậy, hắn không thể múa kiếm chẳng lẻ không chọn cái khác? Làm gì tới mức phải để người thay?” Tằng Tuyền bác bỏ. “Đường chủ, Lưu Ly hắn cái gì cũng không thể” Bạch Thưởng bỗng nhiên ngẩng đầu cười khổ nói. Cung Tập chú ý tới người ngồi bên trên khẽ nhíu mày, bộ dáng tựa hồ là nhận thức người nằm dưới đài. Cung Tập không khỏi nghi hoặc, tuyển công tử hàng năm đều có, từ trước đều là tài nghệ vô song, có thể có tư cách đến đây cũng không phải là hạng người dung tục a. Nhớ lại văn kiện hôm qua, người kêu Lưu Ly này hình như đã hai mươi bảy, thế nào lại xuất hiện ở đây? Cấp dưới thật sự là ngày càng hồ nháo, Cung Tập lắc đầu. “Lại càng nói bậy” Quả nhiên đại bộ phận đều cùng một ý nghĩ với Cung Tập, cái gì cũng không biết lớn lên lại tầm thường, hắn vào bằng cách nào? “Đường chủ, những điều Bạch Thưởng nói đều là thật “ “Dù hắn cái gì cũng không biết, tuyển hội đã sớm công bố danh sách, muốn chuẩn bị trước cũng không phải không thể, saoo phải mạo hiểm tới mức này? Ngươi nói thật hoang đường.” “Đường chủ, Lưu Ly căn bản tâm không đặt nơi này, như thế nào chuẩn bị?” Bạch Thưởng cười khổ nói. “A?” Cái này làm Nhan Chương thấy hứng thú. “Tôn sứ, Đường chủ có điều không biết, Lưu Ly vốn là do thuộc hạ Trần Đà chủ phát hiện ở giữa sông, vốn chỉ là một thư sinh bần cùng khốn khổ, trước đây hắn một mình trốn thoát, gặp một người, một lòng chung sống, lại không ngờ…” Bạch Thưởng cười chua xót, cường điệu kể lại chuyện ta hộc máu, nghe đến ta là đương sự còn muốn rơi lệ “Người nọ vốn được Lưu Ly cứu, cuối cùng thế nhưng lại đả thương Lưu Ly mà đi.” Hoa môn lâu tiền kiến thu thảo, khởi năng bần tiện tương khán lão. Chấp nhất ngược lại chỉ có kết cục thảm đạm. Cung Tập nhìn thoáng qua người trầm mặc phía sau màn, chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hữu sứ lưu lại? Nhìn nhìn lại Lưu Ly bị hai ngươi vác lên vô cùng khó chịu, nếu thật như lời người nọ nói, Lưu Ly này cũng đủ thảm, trước là bị người bán vào thanh lâu có nhà không thể về, có thân không chỗ dựa, tiếp lại gặp chủ nhân lãnh tính vô tình nhà y, chậc chậc, chỉ sợ sau càng đáng thương, bị đánh một chưởng tính là gì, nếu còn si mê không dứt phỏng chừng toàn thân không vẹn. Nghĩ đến đây lại không khỏi nhìn lại Lưu Ly, bộ dáng miễn cưỡng coi như bình thường, có điểm —— quá tuổi, nghe Bạch Thưởng nói hai người còn có chút da thịt chi thân, nhìn Hữu sứ cũng không phải hoàn toàn không thích, ôm lên giường nói không chừng cũng có chút phong vị, cái này không thể biết được, bất quá nghĩ đến mấy năm sau già đi, chỉ sợ —— Cung Tập đang nghĩ ngợi, lại bị một ánh mắt lạnh như băng chiếu tới, vội vàng cúi đầu không dám nhìn liếc mắt một cái. Tử Minh thu hồi tầm mắt, sờ sờ móng tay, trong lòng có chút buồn bực không nói nên lời, một chưởng lúc trước của y đã muốn thu lực, hộc máu thành như vậy chỉ đổ thừa chính hắn quá yếu, nghĩ là nghĩ như vậy, trong lòng lại không khỏi khó chịu, xem thân ảnh kia tựa hồ thật sự gầy yếu, Tử Minh lẳng lặng nhìn chăm chú vào người hôn mê dưới đài, chung quy chịu không nổi người kia bị lôi kéo chật vật, nhíu mi. Cung Tập sát ngôn quan sắc, thân hình liền động, mọi người đang đắm chìm trong lời Bạch Thưởng còn chưa hoàn hồn, chỉ thấy một bóng đen từ phía sau rèm lòe ra, chưa kịp định thần thì bóng đen đã biến mất. Hai tên thuộc hạ Từ Châu đường vác ta, vừa thấy trong tay không có vật gì, nhất thời hoảng loạn tay chân quỳ xuống đất liên tục thỉnh tội. Tằng Tuyền khoát tay ý bảo hai người thối lui, bản thân cũng bất vi sở động khi người sau rèm cướp người, dù người sau rèm có muốn giết người hắn cũng chẳng thể làm gì, xem ra Hữu sứ chỉ sợ là vì Lưu Ly kia mà tới. Mọi người thấy hai người đứng đầu bất vi sở động, tự nhiên cũng hiểu được sát ngôn quan sắc, nhìn mà không thấy, người khôn giữ mình, cứ đơn giản như vậy, với việc ta đột nhiên nằm dưới điện bị kéo lên đây một nửa động tĩnh cũng không có, này không thể nghi ngờ khiến ta thực buồn bực. Cung Tập tự chủ trương đem ta phóng tới chân tháp của Tử Minh, trộm nhìn thoáng qua sắc mặt Tử Minh, thấy không có chán ghét tự biết là thừa nhận, đang định thối lui qua một bên, không nghĩ vừa rời tay, ta vốn đang dựa vào chân tháp lại tự động nhảy lên đùi Tử Minh, trong lòng không khỏi lộp bộp, nhanh chóng muốn ngăn ta, lại bị người ngồi trên hai chữ đánh về “Đi xuống “ “Vâng” Ta đắc ý tựa vào đôi chân thon dài kia, trong lòng mặc dù dè bỉu ván gỗ cứng ngắc, nhưng cái ‘đệm dựa’ này vẫn là vô cùng thỏa mản, sự mềm dẻo của eo xúc cảm của kiều đồn như thế nào cũng chỉ có ta biết mà thôi, thỏa mãn thở dài, giải dược cuối cùng đã trở lại với mình. Ngón tay lặng lẽ giật giật, không dấu vết lần vào y phục người ta, miên man bất định. Mà lúc này ai cũng không chú ý Lam Y trọng thương xụi lơ trên mặt đất, cùng với động tác nhỏ trong tay hắn… . . .