Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 25 : Tuyển hội – 1

“Thế nào, còn ve vãn chưa đủ?” Người đến phe phẩy chiết phiến trong tay, chán ghét nhìn móng vuốt của ta đặt trên người Tử Minh, Tử Minh theo tầm mắt người kia nhìn lại, mặt nhất thời xanh mét, hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái, ba một tiếng đánh bay móng vuốt của ta qua một bên. Ta ngượng ngùng vuốt bàn tay già đáng thương của mình, trong lòng phi thường ủy khuất, ta chỉ là muốn sờ sờ màn thầu kia đã bị tiêu hoá hay chưa, chỉ là góc độ có trật xuống dưới một chút, làm gì phải dùng lực đánh ta như vậy, đương nhiên oán hận này ta không dám tính với người này, vì thế phẫn hận chuyển hướng qua căn nguyên sự tình Bạch Thưởng, tên này không biết tốt xấu muốn tao bị lừa đá sao? Đáng tiếc người ta căn bản là không để tâm đến lửa giận của ta, Bạch Thưởng nhìn lướt qua bài trí chung quanh, quệt mặt bàn thấy không có tro bụi, lúc này mới ngoắc ý bảo tiểu tư đem một cái tráp đặt lên bàn. Ta thuận mắt nhìn, ước chừng dài bốn ngón rộng hai ngón, cao ba đốt, điêu công tinh mỹ ước chừng đáng giá chút bạc, chỉ nghe Bạch Thưởng nói: “Lần này đừng mang đổi nữa.” (ảnh đo bằng ngón tay ấy) Ta thế mới biết, hoá ra là phóng son phấn tráp, chẳng trách ta cảm thấy quen mắt như vậy, bất quá y mang tới làm gì? Nghi hoặc nhìn Bạch Thưởng, bọn hắn sẽ không bắt ta đi tham gia cái tuyển gì gì ấy đi? “Hừ, thật không rõ Trần Đà chủ vì cái gì nhất định muốn ngươi đi, tiện nghi cho ngươi” Oán hận nói xong xoay người bỏ đi, ngay cả một cơ hội để hỏi cũng không cho ta, ta nhìn Bạch Thưởng đến đi như gió, chỉ có thể đem nghi vấn nuốt xuống. “Kia là vật gì?” Nói chuyện chính là Tử Minh, người này mỗi lần gặp Bạch Thưởng đều buồn bực giả vờ ngủ, lúc này lại quay ra hỏi, ta cầm tráp tới trước mặt hắn. Thấy hắn mắt lộ vẻ tò mò, liền đưa tráp cho hắn “Chỉ là chút son phấn, ngươi nếu muốn, tặng ngươi đó!” “Ai hiếm lạ mấy thứ này” Nói xong liền hất tráp xuống đất, ta nhanh chóng lao tới ôm vào ngực, không muốn ngươi cũng đừng vứt a, không chừng còn có thể đổi màn thầu đó, nghĩ vậy ta cũng thương bụng, càng ôm chặt hơn. Tử Minh thấy ta ôm tráp chặt như vậy, trầm tư, lập tức nói: “Thì ra ngươi thích mấy thứ này” Tiếp theo ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với ta “Sau này ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ tặng ngươi bấy nhiêu!” Cái này đến phiên ta kinh ngạc không hiểu, tên này có phải đói đến váng đầu không, ta cần phấn son này làm gì, bỏ tráp lên bàn, ta cũng không để ý lời Tử Minh nói. Thẳng đến một ngày, khi hắn tặng ta mười mười hòm phấn ta mới nhớ tới hứa hẹn thật lâu trước mà ta không để mắt tới, lại cho ra kết luận, vì hắn thích mấy thứ này cho nên mới bất giác tặng ta mấy thứ kỳ quái không dùng cho đại nam nhân, đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới, nhưng ngày hắn rơi xuống vách núi phấn này từ trong lòng ngực hắn rơi ra đỏ như máu, như áng mây hồng, diễm lệ ta cả đời này đều không thể quên, như chim quyên chảy huyết lệ, làm say lòng người và ai uyển. “Hắn cho ngươi mấy thứ này làm gì?” Tử Minh thấy ta thu tráp, nhàm chán hỏi, lúc này đã là buổi chiều, mặt trời có chút chênh chếch, cũng có chút chói lọi, không khỏi làm cho người ta muốn chợp mắt, ngươi nói Bạch Thưởng biết tặng son thế nào lại không biết mang thức ăn tới. Ta nằm trên giường, cùng tên gia hoả phách lối kia chen chen chúc chúc, tính ngủ trưa, cũng để dưỡng cho cái bụng đáng thương của ta. “Ngươi tại sao không nói chuyện?” Tử Minh thấy ta không để ý tới hắn, sắc mặt nhất thời trầm xuống, lập tức lại như nghĩ đến cái gì, sắc mặt liền thay đổi, ta chưa từng thấy hắn mặt mày xanh mét như vậy, đây là làm sao vậy, ta không phải chỉ là không để ý đến hắn thôi sao? Không đến nỗi vậy đi? Tử Minh túm lấy cổ áo ta, ta thậm chí có thể thấy răng nanh của hắn mài tới mài lui “Nói, bọn hắn muốn ngươi đi làm gì?” “Cái gì —— làm gì?” Ta còn chưa kịp phục hồi tinh thần, lăng lăng lặp lại lời của hắn, ngay lập tức bị buông ra, chỉ thấy tên gia hoả đột nhiên lửa giận tăng vọt rút kiếm chém đôi cái tráp ta tính đổi màn thầu, ta đau lòng a, mắt thấy một cái tiểu hạp đồng bên giường, ta nhanh chóng vồ lấy nhét vào lòng, chỉ mong thứ này có thể đổi được mấy cái màn thầu. Tử Minh oán hận siết chặt kiếm trong tay, hai mắt như muốn phóng lửa “Đưa ta” Ta lắc đầu, hắn sẽ huỷ màn thầu của ta, cũng phải chừa cho ta chút màn thầu chứ? Thật muốn ta đói chết sao? Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng kéo cao cổ áo, hạ quyết tâm bảo vệ hạp đồng trong lòng. Thấy ta lắc đầu, Tử Minh lửa giận càng tăng, khớp xương trên tay vang lên răng rắc, nhìn như muốn ăn thịt ta vậy, bất quá ta việc gì phải sợ hắn, nếu là trước kia, muốn làm ta sợ, hắn còn non lắm. “Đưa ta” Hai chữ khẽ rít ra, thậm chí môi cũng bị cắn nát, ta nhìn đau lòng, không phải chỉ là một cái hạp sao, sao phải như vậy. “Cho ngươi, cho ngươi, nhưng ngươi đừng … quăng nữa ” Ta còn chưa nói xong, cái hạp đồng đã bay ra ngoài, loại thuốc mỡ nhẹ nhàng toả hương, ta nhìn rõ, cũng biết vật kia, thậm chí đã dùng qua, chẳng qua không phải dùng trên người ta mà thôi. Tử Minh nhìn chằm chằm hạp đồng đã biến dạng trên mặt đất, vừa rồi mới vừa cầm trong tay hắn đã biết là vật gì, dược cao thượng đẳng, chuyên để làm mở rộng, tầm mắt lại chuyển qua phấn son vung vãi, Tử Minh môi mỏng đã không còn huyết sắc càng bị cắn chặt, kiếm trong tay nắm chặt lại nới lỏng, nới lỏng lại nắm chặt, mấy thứ này dùng để làm gì, không phải hắn không nghĩ ra, chỉ là trước giờ kiêng kị không nghĩ tới thôi. Thu hồi kiếm vào vỏ, đặt lên đầu giường, kéo người nằm xuống “Ngủ đi, ngươi không phải mệt nhọc sao? Ta bồi ngươi.” Một loạt động tác của hắn, ta nhìn mà không hiểu ra sao cả, bất quá thấy hắn khôi phục bình thường, ta cũng không hỏi nhiều, chỉnh lại chăn, nhìn đống hỗn độn dưới đất ta căn bản không có hứng thú quét tước, nằm đó ngây ngốc. Vốn tưởng có thể hảo hảo ngủ, nhưng ta mới nằm xong, thậm chí còn không kịp tới gõ ngồi xuống bàn cờ Chu công đã bị người nhéo cổ tay, hừ, hắn không hảo hảo ngủ, lại muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn hất ta như hất hạp? “Ta ——” Tử Minh chần chờ một chút “Thương thế của ta sắp lành —— “ “Ngươi phải đi?” Ta vừa nghe lời này, lập tức bật dậy, hắn là giải dược của ta a, vì hắn ta đã ăn màn thầu gần bảy ngày, làm sao có thể để cho hắn nói đi là đi. Thấy hắn trầm mặc, ta nói tiếp “Ngươi muốn bỏ lại ta?” Hắn vẫn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ta, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, thấy hắn như vậy ta nóng nảy, ta hiện tại võ công căn bản không xuất hiện, thương thế hắn lại dưỡng tốt, hắn thật muốn đi ta muốn ngăn cũng không thể ngăn, có thể hắn lại lòng lang dạ sói ngay cả ân cũng không báo liền tiêu sái rời đi, ta cũng không có biện pháp, gắt gao ở bên hắn, ta hung hăng trừng mắt hắn, ý đồ muốn uy hiếp, nhưng hiển nhiên hiệu quả không tốt, khó coi, bởi vì hắn nhìn ánh mắt ta càng mê mang, tuy rằng không biết mê mang cái gì, nhưng ta khẳng định ánh mắt kia tuyệt đối không có một chút sợ hãi. “Ngươi không thể đi, muốn đi cũng phải mang theo ta” Hoặc ngươi đưa Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn cho ta, lời phía sau ta còn chưa kịp nói, thân thể đột nhiên bị kéo tới, ta ngã lên người hắn, tư thế kia muối có bao nhiêu ái muội liền có bầy nhiêu, kỳ thật dáng người Tử Minh cũng không thấp, chỉ là có chút gầy yếu, kỳ thật so với Cách Ngạo Sinh cũng không kém bao nhiêu, muốn nói là nhu nhược, chỉ khi hắn giả vờ âm nhu. “Ngủ đi” Nói xong liền thực khép mắt lại, ta tự nhiên không thể để hắn muốn ngủ là ngủ được, há mồm liền hung hăng cắn xuống. . . .