Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 21 : Trùng hợp – 1

“Người từng nghe tới U Minh giáo?” Chén trà trong tay ta dừng giữa không trung, kinh ngạc nhìn Bích Lạc, U, Minh, giáo… Bích Lạc thấy bộ dáng ta, hiển nhiên cho là bị khiếp sợ, cười có chút đắc ý, còn an ủi “Ngươi không cần sợ hãi, kỳ thật ——” Ánh mắt quét qua cửa sổ một vòng, nhanh chóng ghé tai ta “Kỳ thật Hoằng Hồng quán là địa bàn của U Minh giáo” Thanh âm càng lúc càng thấp, cũng càng thần bí, tựa hồ chính y cũng có chút sợ hãi “Là ngươi hỏi ta, ta mới nói, ngươi đừng nói ra.” Ta mím môi không nói, chậm rãi buông chén trà trong tay “Nói như vậy, Đường chủ ngươi nói cũng là Đường chủ của U Minh giáo sao?” Bích Lạc cuống quít bịt miệng ta, khẽ rít: “Ngươi nhỏ giọng thôi” Lại mắt trắng dã liếc ta một cái, tựa hồ muốn nói, không phải Đường chủ U Minh giáo thì còn là ai. Kỳ thật, Hoằng Hồng quán nho nhỏ này bất quá chỉ là ngoại sản, căn bản cũng không thể coi là người của U Minh giáo, Bích Lạc nói như thế chẳng qua muốn nâng cao bản thân. Ta tự nhiên đọc được ý đó trong mắt y, U Minh giáo có năm tầng ba mươi hai đàn sáu mươi bốn đường, dưới đường phân làm các chi do đường chúc quản lý, mặt khác dưới giáo chủ có mười trưởng lão, tả-hữu nhị hộ pháp cùng với mười hộ pháp, trưởng lão cũng không để ý thường vụ trong giáo, chỉ khi có sự kiện trọng đại khi mới ra mặt hiệp trợ giáo chủ cùng bàn đối sách, cho nên thật sự có quyền, ngoài giáo chủ thì tả-hữu nhị hộ pháp mới là người đứng đầu, tiếp sau là năm tầng, lâu chủ của năm tầng địa vị đứng sau tả-hữu hộ pháp phân biệt chưởng quản tài, hình, nhân, nội vụ cùng sát trong giáo, theo thứ tự làm Hải lâu, Tiên lâu, Phiêu Miểu lâu, Vân Hải lâu, Lạc bích lâu, Hải lâu chưởng quản toàn bộ kim ngân của cải trong giáo, toàn bộ thu chi đều thuộc nơi này, nói cách khác áo cơm của ta cũng từ đây mà ra, bạc thưởng cho thị thiếp toàn bộ cũng lấy từ đó, còn Tiên lâu thì chưởng quản toàn bộ việc tra khảo xử phạt, trừ ta ra đại khái tất cả mọi người đều không ưa gì nơi này, dù sao vào đó rồi không mất phần này cũng khuyết phần kia, đương nhiên không kẻ nào dám làm gì ta, nhàn rỗi không có việc gì ta cũng chẳng tới đó làm gì, tản bộ thì có rất nhiều nơi, như Vân Hải lâu là nơi ghi chép việc chiêu mộ giáo chúng, còn Lạc Bích lâu thì đơn giản hơn, thông thường bọn hắn không hay xuất hiện, cũng không tham gia giáo vụ không tranh quyền đoạt lợi, bọn hắn ẩn mình quanh giáo chủ, chỉ khi cần xuất động, chỉ có giáo chủ mới có quyền điều động, là quân dự bị a, dễ giấu dễ nuôi, hơn nữa lại ngoan ngoãn nghe lời, bảo chúng làm gì thì chúng làm đấy. Mười hộ pháp, tuy xưng là là hộ pháp, nhưng địa vị lại kém hơn lâu chủ năm tầng, có điều vì họ tồn tại độc lập, cho nên không bị lệ thuộc hay chịu ức hiếp của năm tầng nội vụ, bọn hắn thường theo tả-hữu hộ pháp, nhận lệnh từ tả-hữu hộ pháp, nói cách khác bọn hắn là người của Tả hộ pháp hoặc Hữu hộ pháp, đương nhiên bọn hắn cũng đều là người của ta, ít nhất ngoài mặt là thế. Ở tổng đàn năm tầng, cũng chính là tổng bộ U Minh giáo, còn ba mươi hai đàn thì phân tán các nơi, sáu mươi bốn đường lại căn cứ theo phân đàn phụ trách mà chia ra, nói cách khác Đàn chủ trên Đường chủ một bậc, xuống chút nữa là chi với nhánh, mà Hoằng Hồng quán là chi của chi của chi… một nhánh nào đi —— “Vậy việc tuyển ấy dùng làm cái gì?” Ta hỏi “Nói cho ngươi biết cũng được, tuyển là để Đường chủ chọn đưa lên đàn, là để hầu hạ giáo chủ.” Vừa nghe đến hầu hạ giáo chủ, ta lại càng cảm khái, ta trước kia mỹ nhân sẽ có kẻ chuyên tìm kiếm hoặc các nơi hiến lên, nhưng tuyệt đối không có gióng trống khua chiêng như vậy, Cách Ngạo Sinh nói thực lực U Minh giáo không bằng lúc trước, nhưng sao so với thời của ta lại điên cuồng hơn, nào có nửa điểm như thế yếu, xem ra ta đã lo lắng dư thừa, muốn U Minh giáo sụp đổ phỏng chừng còn phải đợi trăm năm nữa đi. Bích Lạc thấy ta suy nghĩ viễn vông, không khỏi xem thường quát một tiếng, không nể tình hất cho bát nước lạnh “Tham gia tuyển cũng tới trăm người, qua tuyển sẽ tới đàn chủ cùng với đặc sứ tổng giáo đến, chân chính có thể tới được nhãn pháp giáo chủ một năm cũng chỉ có vài người” Lời này tự nhiên là muốn ta không cần si tâm vọng tưởng, ta có thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng vào được pháp nhãn giáo chủ, được giáo chủ sủng ái, càng không có khả năng phất lên làm phượng hoàng đâu. Ta liếc nhìn y một cái, ta chính là giáo chủ, làm gì có chuyện tự mình chướng mắt mình, tuy rằng hiện tại giáo chủ U Minh giáo là kẻ khác. Theo lời Cách Ngạo Sinh, hiện tại giáo chủ tựa hồ là đồ đệ Hà Lân Sinh, tiểu oa nhi năm đó thế mà cũng có thể dạy dỗ đồ đệ đến mức này, bất quá lại nghĩ, tiểu oa nhi năm đó mười tuổi hiện tại cũng bốn mươi tuổi, nhi tử hẳn cũng lớn như Cách Ngạo Sinh vậy thu đồ đệ thì có gì kỳ quái, nghiêng người ra sau, nói thế nào thì ta cũng là một trưởng bối Đại giáo chủ, nhưng Bạch Liêm thấy sẽ phục lạy, lấy lòng? Vớ vẩn cực kỳ. Nói gì đến hầu hạ, chẳng qua là tặng mấy luyến sủng, nói mấy thứ đạo lý thiên đại quang vinh thông thường, thật nực cười. Có điều luyến sủng không phải hẳn là tuổi càng nhỏ càng tốt sao? Khung xương nam tử vốn lớn hơn nữ tử, thân thể mềm mại ôm mới sảng khoái, tư vị uyển chuyển, bộ dáng ta hiện tại ít nhất cũng hai sáu hai bảy tuổi, dáng người tuyệt không nhỏ xinh, càng không khuynh thành dễ thương gì hết, thế nào lại bỏ Hồng Thường mà chọn ta? Những người đó đều mù cả rồi sao? “Vì sao lại chọn ta mà không phải Hồng Thường?” Ta tò mò hỏi, mơ hồ cảm thấy có huyền cơ bên trong, dù sao ta thật sự không thế nào phù hợp yêu cầu, có thể —— có lẽ khẩu vị Bạch Liêm có chút đặc biệt —— Nhớ tới khi cùng Cách Ngạo Sinh mập hợp, ta nghĩ có lẽ ta có thể lý giải được tính cách quái dị của “đồ đệ của đồ đệ” này. Bích Lạc nhăn mày, tựa hồ cũng buồn rầu về vấn đề này, thật lâu mới nói: “Năm nay trong lâu vốn muốn đưa đi năm người, Hồng Thường công tử sắc nghệ song tuyệt tự nhiên cũng được chọn, cũng không biết vì sao người tổng đường lại đột nhiên đem ngươi vào, thay Hồng Thường” Bích Lạc càng nói càng nghi hoặc, khi y so sánh, ta thậm chí so với y còn không bằng, huống chi là so với Hồng Thường, ta nhiều ít có chút khó tiếp thu, ngươi nói ta ở ngay tại nhà mình, liên tục bị tên còn không đủ tư cách làm gia nô này kinh bỉ trào phúng, thực là vật đổi sao dời. Khác biệt to lớn, chênh lệch như lòng sông mặt biển, cuộc đời ta đúng là không thể tưởng. Nhân đạo thế sự một hồi đại mộng, chẳng lẽ ta vẫn còn trong cơn mộng ba mươi năm kia sao? Lắc đầu bĩu môi, dù sao ta cũng không có ý định tham gia cái tuyển công tử gì gì đó, văn tự bán mình, nhất định phải nhanh chóng trộm về, dù sao võ công biến mất hiện tại vật kia vẫn còn chút lực ràng buộc, nghĩ như vậy, ta liền đuổi Bích Lạc đi làm bữa tối, còn mình kế hoạch ban đêm đi trộm, không thể tưởng được ta cũng có một ngày phải làm trộm. . . .