Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 19 : Nam kỹ – 1
Ta nói ta kiếp số chưa qua, lại không ngờ kiếp này còn là một liên hoàn cước, vòng vòng cùng khẩu khấu trừ không cho ta cơ hội thở gấp.
Quét mắt bốn phía, giường ván gỗ hoa văn đơn giản, những thứ khác mặc dù cũng sơ sài nhưng còn dùng được, chỉ có bàn trang điểm trước mặt này là có chút tinh xảo, không biết son phấn để đây làm cái gì, ta mở một hộp phấn đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, loại này màu sắc tươi đẹp hương nồng đậm nói không chừng cũng chỉ có mấy đồng, cười đặt lại chỗ cũ, không để ý tới. Ta dù sao cũng không phải tiểu cô nương, đối với mấy món đồ chơi đó cũng chỉ khi lên giường mới để ý, còn không bất quá cũng chỉ lấy ra thưởng cho ai đó.
Ngày đó trong lúc khinh xuất bị người bắt, lỡ tay đả thương lão già điên điên khùng khùng kia không ngờ lại bị thả xuống nước, sau khi tỉnh lại mới biết mình may mắn được người cứu lên, sự tình phát triển như vậy ta coi như là phúc lớn mạng lớn, vốn nói đại nạn không chết tất có hậu phúc, không nghĩ lại bị đưa tới nơi này, quả nhiên là khóc không được cười cũng không xong, sống đến tuổi này còn gặp chuyện như vậy, thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Cùng là nơi phong trần, cùng là tần lâu sở quán, khác biệt chính là nơi này không có Cách Ngạo Sinh thôi, nghĩ đến đây ta lại ai thán một tiếng, lấy bộ dạng hiện tại của ta trở về sợ là cũng khó mà giải thích được, nhìn người trong gương, trường mi nhập tấn, môi mỏng điểm chút hồng, làm gì còn phân nửa bóng dáng tiểu hài tử đâu, ta như thế này, sao có thể đi gặp Cách Ngạo Sinh chỉ nhận biết ‘ta thế kia’? Chỉ mong sau khi ta rơi xuống nước mất tích, Cách Ngạo Sinh sẽ không ở lại Hạnh Hoa lâu mà ngắm gió ngợi trăng là tốt rồi.
Suy sụp xoa bóp xương tay, ta cũng có chút mờ mịt, trạng huống của thân thể ta ngày càng mơ hồ, nếu nói hoàn toàn là do Thanh Long quả ta chắc chắn không tin, Thanh Long quả có lẽ mất cân đối với Cửu Hỏa nên xuất hiện phản phệ, nhưng tuyệt đối sẽ không biến đổi tới thời gian ba mươi năm dễ dàng như vậy, vậy vấn để cũng chỉ có thể liên quan tới “Trường Sinh”, một giấc mộng qua ba mươi năm, chẳng lẽ ta lại không hoá lão?
Nếu đúng như vậy, phải chăng ba mươi năm đó chưa từng trôi qua? Ta vẫn là ta năm đó, vẫn là nam nhân hai mươi bảy tuổi mà không phải một lão già?
“Tránh ra” Thanh âm cao vút cắt đứt suy nghĩ của ta, ta vội vàng đem đống son phấn kia nhét xuống dưới giường, thu dọn đệm chăn xong nhét vào tủ, đồng thời nhanh nhẹn dấu tách trà, ngay sau đó cửa phòng ta liền bị người đạp mở, cùng vào còn có tiểu đồng Bích Lạc của ta, kỳ thật ta rất hiếu kỳ y vì sao không gọi là Hoàng Tuyền, nhưng cũng không có hỏi thẳng.
“Hồng Thường công tử, công tử nhà ta thân thể còn chưa khỏe ——” Bích Lạc lo lắng ngăn đón trước mắt tiểu mỹ nhân hung thần ác sát, chỉ sợ hắn không cẩn thận làm ta bị thương, cũng không phải hắn cẩn thận, là Hồng Thường này hai ba ngày lại tới chỗ ta làm loạn một hồi, làm hại ta ngay cả chén uống trà cũng không đủ bộ, thật là nhức đầu.
“Tránh ra” Hồng Thường dáng người cũng coi như nhỏ xinh, tuổi cũng không lớn, lẽ ra khí lực cũng phải có hạn mới đúng, vậy mà so với Bích Lạc ngày ngày bưng trà đun nước còn mạnh hơn, một cái tát đã làm Bích Lạc té sang một bên, ta hứng thú nhìn hắn ở đó đập bàn quăng ghế, chết đi sống lại cũng chưa từng thấy ai đanh đá như vậy, nếu là trước kia, không chừng ta sẽ thu lại bên người ấy chứ, bất quá hứng thú chỉ là hứng thú, ta cũng đau lòng cái bàn của ta a, lại bị hắn nện xuống như vậy ta ngày mai không chừng sẽ phải ngủ trên mặt đất, giờ không khí ẩm ướt ta cũng không muốn bị giày vò.
Vọt đến bên cửa sổ ta mở ra, trong viện hoa hoa thảo thảo không biết tên, bình thường không có người chăm sóc nên có chút tạp nham, tiểu viện này là ở hậu viên Hoằng Hồng quán, vị trí hẻo lánh ít người tới cũng có chút thanh tĩnh, nghe nói ta là có người gửi ở chỗ này, chờ nhóm người nào đó tới tuyển, xoa xoa yết hầu, thông thông cổ họng, lại nhìn thoáng qua Hồng Thường rõ ràng vì động tác của ta mà dừng lại, vội vàng đem tay để bên miệng hô lớn: “Cứu mạng a ——” nhìn Hồng Thường đen mặt đứng một bên ta ít nhiều có chút vui sướng khi người gặp họa, tục ngữ nói quân tử động khẩu động thủ, hắn phá đồ của ta lại không cho phép ta kêu hai tiếng sao? Tuy gào to sẽ ảnh hưởng tới giọng nói nhưng so với động thủ vẫn dùng ít sức hơn.
“Sao lại thế này?” Một lam y nam tử nghe tiếng mà đến, liếc nhìn căn phòng thất linh bát lạc, liền chuyển mắt tới Hồng Thường “Hồng Thường, ta không phải đã nói không được đến đây làm phiền sao?” Một cây châm bạch ngọc đơn giản đem tóc y cột lên, tóc đen phất lên mặt thực thanh tục, thực ưa nhìn.
Ta buông tay, phủi phủi tay áo, thuận tay đóng cửa sổ lại, chuẩn bị trò vui kế tiếp, lại không ngờ Hồng Thường đột nhiên vọt tới trước mặt ta, một cái tát liền giáng xuống, từ khi ta hồi phục hình dáng như hiện tại, thân thể có chút gầy yếu thậm chí có chút chậm chạp cho dù né tránh vẫn bị Hồng Thường đánh đỏ má, thật không rõ một nam nhân để móng tay dài như vậy làm gì, ta quệt giọt máu tươi, cười khổ, làm bộ như sợ hãi vọt ra phía sau lam y nhân, mặc cho Bích Lạc quẳng qua ánh mắt khinh bỉ, đôi khi dùng tư sắc tự vệ rất có tác dụng a.
Lam y nhân thấy ta bị thương, sắc mặt nhất thời trầm xuống, vốn hắn cũng là người ở đây, cũng có giao tình với Hồng Thường, bao che khuyết điểm là phải, nhưng ngoại nhân như ta dù không bằng cũng là kẻ chuẩn bị đưa đi chọn, nếu có gì bất ổn bọn hắn cũng không thể nói lý, huống chi những người đó há lại là kẻ Hồng Thường dễ dàng đắc tội, bình thường đập phá vài thứ còn chưa tính, bây giờ lại làm mặt ta bị thương, nếu thực sự có người tra tới, đảm bảo Hồng Thường chịu không nổi, lam y nhân hiển nhiên thập phần rõ ràng lợi hại trong đó, hít một hơi thật sâu giương giọng gọi người đem Hồng Thường đi “Ngươi hảo hảo thanh tỉnh cho ta!” Hiển nhiên là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lại có người cố tình không biết nặng nhẹ “Lam Y ngay cả ngươi cũng không giúp ta?” Hồng Thường xoay mở muốn thoát khỏi gã sai vặt đang kéo y ra ngoài chỉa vào ta hô to: “Hắn có cái gì hảo, ta kém hơn hắn điểm nào, vì sao lại là hắn mà không phải ta đi?” Ánh mắt tràn đầy phẫn hận giống như ngọn lửa thiêu đốt, ta tựa hồ có thể cảm thấy được y có bao nhiêu không cam lòng.
Lam y nhân thở dài, ngữ khí cứng ngắc: “Ngươi vẫn nên chuẩn bị cho đường hội tháng tới đi, cố gắng có thể gặp được trúng ý nhân cũng sớm rời khỏi nơi này.”
“Cái gì trúng ý nhân, ngươi biết rõ bọn hắn muốn lấy ta kiếm tiền, ngươi biết rõ ta nếu có thể được chọn đi sẽ không cần sống ở chỗ này, ngươi biết rõ sống ở chỗ này có bao nhiêu thảm ——” Hồng Thường khàn cả giọng lên án, ta nhìn người kia rơi lệ đầy mặt, ngũ quan vặn vẹo, đột nhiên cũng không biết nói cái gì cho phải, ta ở đây thứ nhất vì biết bọn chúng sẽ không làm gì ta, thứ hai ta cũng cần làm rõ một chuyện, cũng không phải không muốn đi chỉ là không biết sau khi rời khỏi đây thì phải tới nơi nào mà thôi.
“Hồng Thường” Ánh mắt lam y nhân có chút không đành lòng, tựa hồ muốn an ủi, lại bị Hồng Thường thanh âm bén nhọn cắt đứt.
“Đúng rồi, ta đã quên, ngươi cũng là một trong số những người được chọn, tốt, tốt lắm, lần này chỉ cần có thể rời khỏi đây ngươi liền phát đạt, được Đường chủ coi trọng, được kẻ hầu người hạ cũng đừng quên ta a” Ta thở dài, Hồng Thường này thật không biết điều, người sáng suốt đều nhìn ra Lam Y là vì muốn tốt cho y, y lại nói người ta như vậy, cuối cùng thê thảm cũng chẳng trách được người khác.
“Ngươi nói cái gì?” Lam y nhân hiển nhiên tức giận “Đem hắn dẫn đi, cho hắn hảo hảo tĩnh táo một chút “
“Buông, ta kém hắn chỗ nào, rõ ràng hẳn là ta đi, dựa vào cái gì ——” Thanh âm bất phục dần dần trôi về phương xa, ta từng hỏi Bích Lạc, kỳ thật nếu không phải ta đột nhiên đến đây, nghe nói việc tuyển gì kia chính là để Hồng Thường đi, Hồng Thường còn là một thanh quan, nếu đi sẽ không phải ở đây tiếp khách.
Ta lại thở dài, nhìn một lần Cách Ngạo Sinh đi uống hoa tửu, hại ta đến mức nào, sau này nhất định phải bắt hắn bồi thường mới được.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
122 chương
19 chương
12 chương