Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 17 : Biến đại – 2
“Ba” Đông Phương Thiếu đem chén rượu trong tay đập mạnh “Ta cũng không gạt các ngươi, ta lần này trở về cũng vì ma giáo.”
Lý Kiếm Thu cùng Cách Ngạo Sinh nhất tề cả kinh, cũng biết Đông Phương Thiếu vội vàng lên đường là vì trong nhà có việc, nhưng lại không nghĩ rằng có quan hệ đến ma giáo, chẳng lẽ giang hồ thật sự sẽ rối loạn sao?
Vừa rồi Phó Thanh Vân tựa hồ gặp được cố hữu, Phó Hồng Hương vì chuyện mất mặt lúc trước không dám ở lại, hiện tại trong gian phòng trang nhã chỉ còn ba người bọn hắn cùng một tên nhóc là ta, nói chuyện tự nhiên cũng không kiêng nể, Đông Phương Thiếu nhìn sắc mặt Cách Ngạo Sinh cùng Lý Kiếm Thu cũng biết bọn hắn cũng có chút quan tâm tới động tĩnh ma giáo, huống chi còn có ta bị ma giáo hạ độc, vì thế cũng không giấu diếm nữa, trực tiếp thấp giọng nói ra, y cũng là muốn Cách Ngạo Sinh cùng Lý Kiếm Thu cho y cái chủ ý, dù sao xảy ra việc như vậy, lại liên lụy ma giáo, thật sự không dễ dàng.
Ngoài cửa sổ là con sông nước chảy êm đềm, tính ra cũng là một nhánh của Tần Hoài, đường sông dù không rộng, nhưng vẫn thu hút vô số thuyền hoa chọn nơi này dạo chơi, đèn ***g lung linh ngập mắt, đàn sáo hỗn loạn ngập tai, ngẫu nhiên còn nghe được vài ca từ, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Ta không quan tâm chuyện ma giáo, nhưng cũng không tự chủ được vểnh tai, dù sao cũng là ‘sản nghiệp gia đình’ cũng không nỡ vứt bỏ, bất quá cho dù ta nghe thì cũng có tác dụng gì? Hôm nay Hợp Hư đã không còn là Hợp Hư, hồi tưởng lại cũng chỉ thêm buồn ——
“Nửa tháng trước có kẻ lén vào nhà ta, nhị thúc ta bị y đánh trọng thương, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh” Đông Phương Thiếu sắc mặt âm trầm, siết chặt chén rượu trong tay, không nhìn cũng biết trong lòng y vô cùng bất bình, năm đó Nhị công tử Đông Phương gia trên giang hồ coi như là cao thủ, ba mươi năm sau hẳn phải không kém gì gia chủ Đông Phương gia, có thể làm y bị thương trên giang hồ hẳn không quá mười người, Đông Phương Thiếu lo lắng cũng phải.
“Đã biết kẻ đến là ai?” Hiển nhiên Cách Ngạo Sinh cùng Lý Kiếm Thu đều biết danh tiếng Đông Phương Nghị, nghĩ tới kẻ kia liền trầm mặt, nếu ngay cả Đông Phương Nghị cũng không địch lại thì thật đúng là khó giải quyết.
Đông Phương Thiếu thở dài, oán hận “Kẻ kia lén vào nhà ta, tổn thương nhị thúc ta, nực cười là toàn bộ Đông Phương gia đều không phát giác, mặc y tự do đi lại, phụ thân ta lo lắng thúc giục ta trở về, e là phiền toái không chỉ có như vậy.”
“Đông Phương huynh vừa nói cùng ma giáo có quan hệ, không biết là thế nào?” Lý Kiếm Thu trầm ngâm nói, có thể đả thương Đông Phương Nghị mà không bị phát hiện trên đời cũng không nhiều, nhưng chỉ như vậy không thể khẳng định là do ma giáo, ma giáo mặc dù khả nghi, nhưng không khả năng duy nhất.
“Hừ, trừ bỏ ma giáo giáo chủ Bạch Liêm còn ai có thể sử dụng Cửu Hỏa? Huống hồ Đông Phương sơn trang há lại là địa phương ai muốn đến thì đến ——” Đông Phương Thiếu đập bàn, xuất chưởng ấn cạnh bàn liền thành gỗ vụn, viền mới được vát phẳng, có thể thấy lực đạo không nhỏ, Lý Kiếm Thu cùng Cách Ngạo Sinh nhất tề khen ‘hảo’.
Ta nhìn bàn tay giữa không trung kia, bưng chén lên tinh tế uống ngụm trà, chưởng pháp này của Đông Phương gia bài vân đảo hải cũng coi như là thượng đẳng, so với những kẻ đồng lứa mà nói, y đạt được như vậy cũng là hiếm có, đáng tiếc so với Cách Ngạo Sinh vẫn kém hơn một bậc.
Thấy ta lắc đầu, Lý Kiếm Thu cười hì hì gõ trán ta “Tiểu thí hài biết cái gì.”
“Ai u” Ta đang nghiên cứu võ công của Cách Ngạo Sinh không để ý liền bị tập kích, phải biết lão nhân gia ta nhẫn nại có hạn, nếu Cách Ngạo Sinh sờ sờ đầu ta còn chưa tính, tên tiểu tử Lý Kiếm Thu cũng dám xúc phạm bề trên, ta xem hắn là không cần mạng nữa rồi.
Đưa tay túm lấy cái cây quạt thối, hai tay một miệng cùng lên, nháy mắt đã bị ta xé tả tơi, Lý Kiếm Thu kia đành phải đổi một cái quạt sắt, bất quá đó là sau này.
Cách Ngạo Sinh cùng Đông Phương Thiếu thấy ta cùng Lý Kiếm Thu náo loạn cũng không nhịn nổi cười, vân vê cây quạt rách nát kia, còn nói: “Răng không tồi” ta phi thường buồn bực, chẳng lẽ y cho là y ở cùng ngựa sao?
Cách Ngạo Sinh vẫn khéo hiểu lòng người hơn, bưng chén trà đến để ta súc miệng, ta đành cho hắn mặt mũi, dù sao hắn bây giờ xá thân lại thường tiền theo ta, mà thoạt nhìn là ta đi theo hắn.
“Xin hỏi có Lý Kiếm Thu công tử ở đây?” Bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa, tiểu nhi khom mình tiến vào.
Lý Kiếm Thu cùng hai người kia nhìn nhau, cười híp mắt đáp: “Là ta, tiểu nhị ca có chuyện gì không?”
Lý Kiếm Thu thái độ thân thiện, mặc dù một thân áo lụa, nhưng luôn hoà ái với mọi tầng lớp, bình thường môi hồng răng trắng lại hay cười, người khác thấy đương nhiên hảo cảm bộc phát, tiểu nhị kia chưa từng gặp qua khách nhân lễ ngộ như thế, nhất thời lại càng ân cần, vội vàng nói lý do, nguyên lai là thuyền hoa dưới lầu sai người đến thỉnh, hỏi là ai, tiểu nhị kia nói không rõ, chỉ biết là người Hạnh Hoa lâu.
Lý Kiếm Thu vừa nghe, lập tức đoán ra là ai, vội đồng ý, này cũng thôi đi, muốn tầm hoa vấn liễu ta cũng kệ hắn, nhưng sao hắn phải lôi kéo Cách Ngạo Sinh?
Ngẫm lại nơi đó nữ nhân đầy rẫy, tuy đều là dong chi tục phấn sao lọt nổi vào mắt Cách Ngạo Sinh, nhưng vạn nhất Cách Ngạo Sinh say rượu hoặc muốn vui đùa mà cùng mấy ả lẳng lơ này cùng nhau —— nghĩ đến đây mặt ta không khỏi xám ngắt, lại càng hận không thể một kiếm làm thịt tên gây chuyện Lý Kiếm Thu, nếu Cách Ngạo Sinh thật sự bị hắn dạy hư, ta sẽ không để hắn chết toàn thây.
Cách Ngạo Sinh, Lý Kiếm Thu cùng Đông Phương Thiếu bằng tuổi nhau, ba người lại đều là nhân tài mới xuất hiện, tuy nói Cách Ngạo Sinh thái độ làm người ổn trọng hiền như khúc gỗ nhưng cũng không phải là loại cổ hủ, bình thường không đặt chân đến thanh lâu cũng vì hắn tu thân dưỡng tính, hiện tại bằng hữu mời lại vì tiệc tiễn biệt Đông Phương Thiếu nên đành đáp ứng, ta vừa nghe câu không say không về thốt ra, liền càng không thể để hắn một mình đi cùng hai người kia, cũng không quản ánh mắt quái dị của Lý Kiếm Thu cùng Đông Phương Thiếu, sống chết quấn lấy Cách Ngạo Sinh.
Nước sông êm ả, trăng lạc xuống sông trong trẻo mà cô độc, có lẽ do tâm trạng hoặc vì cảnh sắc ở đây tóm lại ta không thích cảm giác lạc lõng này chút nào, sau lại nghĩ không biết đã bao lâu mình chưa ngắm ngọc bàn ngân điệm này…
Thuyền hoa đã sớm lại gần bờ chờ, đèn ***g đỏ ánh lên trong nước tựa hồ so với ánh trăng trên trời còn ấm hơn, cũng vì cô độc trên sông mà như có thêm nhân khí thế tục. Lên thuyền hoa lòng ta tràn đầy không vui, nhưng lại bị Cách Ngạo Sinh đánh một câu không thể cãi lại.
“Ngươi hôm qua không phải cũng đi, vì sao ngươi đi được ta đi không được?” Ta khóc không ra nước mắt, tuy rằng ta căn bản không thể đi vào, cũng không thể phủ nhận, chẳng lẽ lại nói “Ta là đại nhân ngươi tiểu hài tử sao có thể tới loại địa phương kia?” Ngay sau đó ta nhớ ra ta tiểu hài tử này sẽ bị đuổi về ngủ a.
Bất quá Cách Ngạo Sinh đây là đang ghen phải không? Ta không nhịn được có chút lâng lâng.
Ra nghênh đón là một nữ tử xinh đẹp, tuổi xem chừng khoảng hai mươi, nếu tính trong nghề thì tuổi nàng có chút lớn, nhưng lấy tư sắc của nàng mà nói thì còn có thể chống đỡ thêm mấy năm không đến mức sớm bị gả đi.
Lý Kiếm Thu tựa hồ nhận thức nàng, tiến lên trêu đùa, nàng kia cũng cười cản, Đông Phương Thiếu cùng Cách Ngạo Sinh đứng sau Lý Kiếm Thu không đáp lời, nhìn ánh mắt nữ tử chung quanh, ta đứng ngồi không yên, không nói đến diện mạo Cách Ngạo Sinh thì Lý Kiếm Thu, Đông Phương Thiếu cũng là tuấn tú hiếm có, nữ tử nơi này đã gặp vô số người tự nhiên hiểu được phải nắm chắc cơ hội, đến lúc đó thoát khỏi bể khổ lại có lang quân như ý ai không hâm mộ, đáng thương lão nhân gia ta cánh tay sắp bị mắt họ trừng đến gãy rồi, thật sự là càng sống càng nhược.
“Thế nào không thấy Thu Ngấn? Ta còn cho là nàng mời ta tới đây.” Lý Kiếm Thu cười nhìn quét một vòng các ‘đoá hoa’ xung quanh, bộ dạng rất thích thú, nhìn ra là một tay ‘ngắt hoa’ già đời.
Kỳ thật tay cầm rượ, nằm trong lòng mỹ nhân vốn là đại sự lý thú của nhân sinh, ta năm đó sau khi giấu kiếm cũng có nhiều cơ thiếp, ngày thường sống mơ mơ màng màng chẳng quản việc gì, lưu luyến mỹ sắc mỹ tửu vậy mà trải qua vài năm, sau hứng thú mới dần nhạt đi, nếu không phải Cách Ngạo Sinh ở đây ta cũng sẽ không giống như con nhím thế này.
Nàng kia cười duyên dẫn Lý Kiếm Thu vào trong, vừa gẩy bức rèm che vừa cười nói: “Thu Ngấn ở bên trong.”
Lý Kiếm Thu không nghi ngờ gì, theo nàng kia lên lầu hai, bảng hiệu bằng giấy lụa đỏ phía trên còn treo dòng chữ vàng thật to ba chữ ‘Hạnh Hoa lâu’. Đông Phương Thiếu cùng Cách Ngạo Sinh tự nhiên cũng có người đến dẫn đường, ta nắm lấy ống tay áo Cách Ngạo Sinh mặc kệ ánh mắt quái dị xung quanh.
“Đã tới, sao lại chậm như vậy, gia chờ đến sốt ruột.” Vòng qua vài hành lang thì thấy một thúy y nữ tử đón chào, lúc này chúng ta mới biết, mời chúng ta tới nguyên lai là một người khác.
“Thu Ngấn có biết là người phương nào mời chúng ta đến?” Lý Kiếm Thu mặt không đổi sắc, cười hỏi nghênh đón thúy y nữ tử, nguyên lai nàng chính là Thu Ngấn, ta không khỏi nhìn kỹ hơn, lại bị Cách Ngạo Sinh lấy tay áo cản.
Kia thúy y nữ tử cười không đáp, mở cửa, hướng trong nhìn lại, một người ngồi phía sau bức rèm che, áo trắng hồng mang, không phải Tả hộ pháp U Minh giáo Hàn Đàm ngày ấy vội vàng đuổi theo người rời đi thì còn là ai, ta giật nhẹ tay áo Cách Ngạo Sinh nhanh đi vào, đã tới, trốn tránh vô dụng, kỳ thật nếu lúc này ta biết sắp xảy ra chuyện gì, thì dù ta thật sự nhỏ hơn mười tuổi ta cũng sẽ không đi vào, là kiếp số a, nếu là kiếp số sao một phàm nhân như ta có thể tránh a ——
Nhất mộng giang hồ phí kinh niên.
Quy lai phong vật cố y nhiên.
Tương phùng nhất túy thị tiền duyến,
Cai lai đích tổng quy hoàn thị yếu lai đích.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
122 chương
19 chương
12 chương