Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 124 : Nhai thượng yên chi diễm – 3

Bên này đám người Lâm Minh Tiêu đang không biết phải làm sao nhìn chằm chằm son hồng tán loạn bên huyền nhai, bên kia lại có một người bước tới vách núi, chẳng qua vị này so với hai người trước thì bình tĩnh hơn. Bạch Liêm đột nhiên xuất hiện không thể nghi ngờ đã khiến đám người Lâm Minh Tiêu lâm vào hoảng hốt, Lâm Minh Tiêu từng tới U Minh giáo, tự nhiên nhận thức vị ma giáo giáo chủ này. Miễn cưỡng trấn định tâm thần, thầm nghĩ giáo chủ ma ma giáo cũng đều xuất động, không biết còn bao nhiêu yêu nghiệt ẩn mình xung quanh, lần này bọn hắn sợ là hữu tử vô sinh. “Bạch giáo chủ biệt lai vô dạng” Bạch Liêm không để ý gì tới Lâm Minh Tiêu ân cần thăm hỏi, chỉ nhìn vực sâu không thấy đáy, không biết suy nghĩ cái gì, trường y ngân sắc tung bay trong gió, giống như tùy thời có thể bay đi, nhưng người lại như thái sơn, cho dù là gió to, cũng không thể lay chuyển được hắn. Lâm Minh Tiêu đánh mắt cho những người không biết thân phận của Bạch Liêm lui về sau vài bước, ngay khi tất cả đang lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình, ma đầu ma giáo đại này lại không đại khai sát giới, ngược lại thả người một cái, cũng nhảy xuống vách. Lần này mọi người triệt để hóa đá —— Hán Nghiêu Sinh cùng Hà Lân Sinh oan gia đối đầu cơ hồ là đến cùng một lúc, Hán Nghiêu Sinh là vì ta đột nhiên chạy mất mà sửng sốt một hồi, động tác chậm hơn ta vài phần, mới muộn vài bước, Hà Lân Sinh cũng dùng tốc độ cao nhất chạy tới, chỉ tiếc hai tên đệ tử của y giở trò, chưa nói Tử Minh trộm đoạt trước một bước, đến Bach Liêm cũng tính kế Tử Minh cùng Hà Lân Sinh một lượt. “Hán Nghiêu Sinh?” Hai người đối mặt, đều cả kinh, tựa hồ không ngờ đối phương lại ở đây, bất quá Hán Nghiêu Sinh hiển nhiên không có tâm tư giải thích cho Hà Lân Sinh, thậm chí có thể nói Hán Nghiêu Sinh tâm tình lúc này đã trống rỗng. Hắn chưa từng nghĩ tới, người kia lại nhảy theo, vừa tức vừa hận đồng thời lại chán nản, sắc mặt thay đổi mấy lần. “Ngươi dưỡng hảo đồ đệ.” Hán Nghiêu Sinh nghiến răng nghiến lợi nói một câu. Hà Lân Sinh không kịp phản ứng, sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến Tử Minh cùng Bạch Liêm trộm sau lưng y chạy đến trước, không khỏi sôi gan, cắn môi nói: “Hừ, chuyện ngươi ám hại đồ nhi ta còn chưa tính đâu.” “Hừ, nếu không phải ngươi cố ý không cứu, đồ nhi ngươi sẽ bị ta hại sao?” “Ngươi ——” Hà Lân Sinh cũng cảm thấy tức giận, vung tay áo nói “Ta không tranh luận với ngươi, người đâu? Ta muốn thấy hắn.” Hà Lân Sinh tới chậm, cũng không biết người y nhớ nhung đã nhảy xuống vách, lúc này thấy Hán Nghiêu Sinh tự nhiên đúng lý hợp tình mở miệng đòi người. Hán Nghiêu Sinh nghe vậy lạnh lùng cười “Người, người đã theo hảo đồ đệ của ngươi nhảy xuống rồi.” Nói xong không để ý tới Hà Lân Sinh, nhìn kỹ một chút tình huống dưới vách, chỉ thấy sương mù bao phủ, căn bản thấy rõ nông sâu, trên vách chỉ thấy quái thạch cùng cây cối, cũng không có hung hiểm như trong tưởng tượng, lại nghĩ tới, nếu người nọ thực xảy ra chuyện, hắn còn sống cũng còn ý gì, nếu người kia đã ở dưới đó, vô luận sống hay chết vẫn phải gặp được, nghĩ như vậy, cũng không dừng lại, tay áo giương lên một khối ngọc bội, bắn thẳng vào Hàn Đàm đang đuổi phía sau, tiếp theo thân ảnh Hán Nghiêu Sinh liền biến mất trên vách núi. Người Thiên Huyền cung đi theo, không khỏi kinh hãi kêu ra tiếng. Hà Lân Sinh từ khi nghe thấy câu “Người đã theo hảo đồ đệ của ngươi nhảy xuống rồi.” Tâm thần liền hốt hoảng, lúc này thấy Hán Nghiêu Sinh nhảy xuống, sao chịu để hắn đoạt người trước, không chút suy nghĩ cũng nhảy theo, Hà Lân Sinh cùng Hán Nghiêu Sinh tranh đấu cả đời, đến khắc cuối cũng không chịu thua kém Hán Nghiêu Sinh. Diễn biến đột ngột, tất cả đã bị kinh hãi đến không khép nổi miệng, Hàn Đàm cầm lệnh bài truyền lệnh toàn bộ Thiên Huyền cung trong tay lại không có nửa điểm vui sướng, bình tĩnh giao lệnh bài giao cho Tiêu Dự theo phía sau, Hàn Đàm tới vách núi, quan sát phía dưới, đang lúc mọi người kinh hô cũng phi thân nhảy xuống. Một lượt nhảy xuống bảy người. Phục hồi tinh thần, tất cả đều không tự chủ được lui về phía sau nửa bước, tựa hồ vách núi trước mắt có lực lượng khủng bố gì đó, không ai dám tới gần, sợ hãi mình cũng sẽ ngã xuống, tan xương nát thịt. Tiêu Dự lăng lăng nhìn vách núi đầy son trước mắt, rốt cục tỉnh táo lại “Người đâu, lập tức tìm đường xuống, bất kể thế nào cũng phải cứu được cung chủ” Nói thì nói như thế, nhưng nhìn vực sâu không thấy đáy kia, tất cả đều hoài nghi, thật sự có khả năng sống sót sao? Ngay cả Tiêu Dự cũng hoài nghi, nếu cung chủ có tự tin, đã không để lại lệnh bài này, đây chẳng phải có ý truyền vị sao. Tiêu Dự nhìn tầng tầng sương mù, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám, khiến hắn ngay cả chỗ đặt chân cũng tìm không thấy. … Bọn hắn trên đỉnh núi nhảy vui vẻ, lão nhân gia ta dưới đáy vực nhìn mà kinh tâm động phách. Vừa đỡ Cách Ngạo Sinh chưa biết sinh tử, còn không kịp lấy hơi, lại một người rơi xuống, vội vàng phi thân kéo người qua, dưới chân chao đảo, miễn cưỡng ổn định thân hình, lại chống cự không nổi lực hút, phun ra một ngụm máu. Hoả tốc đặt hai người bên dòng suối, kiểm tra hơi thở của Cách Ngạo Sinh, tâm nháy mắt liền treo trên cổ họng, hơi thở mong manh đến không rõ, cuống quít truyền chân khí, chỉ cầu có thể vãn hồi lại hơi thở. Còn Bạch Liêm nằm một bên, cũng sớm không còn phong vận, cả người chật vật không thành bộ dáng, giống như lăn từ trên núi xuống, khuôn mặt tuấn tú đều nở hoa (bị xước, rách da), bất quá may mắn công lực của hắn thâm hậu, cũng không phải muốn chết mà nhảy xuống, từ trên xuống bám cây giữ đá tuy bị nội thương không nhẹ, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua móng tay cắt sửa cẩn thận đã không ra hình dạng, mười ngón máu chảy đầm đìa, nhìn đau lòng vạn phần. Ngay khi ta vừa kéo lại được mạng của Cách Ngạo Sinh, trên đầu lại truyền đến tiếng vang, ta mãnh mẽ ngẩng đầu lập tức bị dọa hồn phi phách tán, ai nói cho lão nhân gia ta biết, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, thế nào bánh nóng lại rơi xuống, từng cái từng cái không dứt? Lão nhân gia ta tuy rằng thích ăn, nhưng cũng có lúc ăn không tiêu a, phân Cửu Hỏa ra đem chân khí ngưng kết đẩy vào cơ thể Cách Ngạo Sinh, cử động này kỳ thật rất hung hiểm, nhưng vì cứu người cũng không làm khác được, áp chế khí huyết phiên giang đảo hải trong ngực, một chưởng đánh xuống bật người lên không trung, lại đánh ra hai chưởng ổn định tốc độ của hai thân ảnh đang rơi xuống, nhưng lúc trước một phen gây sức ép lão nhân gia ta đã sớm tổn thương càng thêm thương tổn, lực đạo lúc này khó tránh có chút không đủ, thân hình rơi xuống dừng một chút, lại nhanh chóng rớt xuống, mắt thấy sắp lao xuống thạch bích, kinh hồn táng đảm, đỡ lấy Hà Lân Sinh đã hôn mê, liên tiếp đánh ra chín chưởng, lại ở trên không trung đánh thành một vòng, mới miễn cưỡng ổn định thân thể Hà Lân Sinh chạm đất, nhưng lúc này thân ảnh Hán Nghiêu Sinh đã rơi xuống ngay trước mắt, ta nhanh tay lẹ mắt kéo người, dùng phương pháp tương tự chuyển dời lực đạo, dù ta đây tự cho là thiên hạ vô địch lúc này cũng chỉ muốn hôn mê luôn, trong miệng một trận ngai ngái, phun ra hai ngụm máu tươi lớn, lão nhân gia ta nhìn mà đau lòng, đây chính là máu a, ăn bao nhiêu thứ cũng khó bồi bổ lại. “Còn một người” Hán Nghiêu Sinh miễn cưỡng nói ra một câu, lập tức hôn mê bất tỉnh. Lòng ta cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên lại một người rơi xuống, lần này cả hai tay đều không đủ lực, cửu chuyển thần công vừa rồi cũng không còn thời gian thi triển, chỉ đành bất chấp phi thân lên, đỡ lấy người cùng rơi vào thủy đàm, tạo thành cột nước cao cả thước. Ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nỗ lực kéo Hán Nghiêu Sinh Hà Lân Sinh cùng Hàn Đàm trong lòng lên bờ, liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nếu lúc này còn có người rơi xuống, lão nhân gia ta có liều mạng phỏng chừng cũng chẳng cứu nổi, kỳ thật nếu không phải mấy người rơi xuống đều là nội lực phi thường, bằng không cho dù ta liều mạng, cũng cứu không nổi bọn hắn. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ngươi nói ta nhảy xuống cứu Tử Minh, đó là du nhận hữu dư (quen việc, thạo nghề), bọn hắn đột nhiên nhảy xuống xem náo nhiệt gì, muốn chết cũng nên tìm nơi phong thuỷ tốt mới đúng, đằng nay, ta đây vốn là anh hùng cứu mỹ nhân hiện giờ lại ngay cả cẩu hùng vừa ra đời cũng không bằng. . . .