Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ
Chương 118 : Đào hoa cẩm trướng – 1
Ta vẫn chưa từng nhìn mặt Hán Nghiêu Sinh mà biết được hắn đang suy nghĩ gì, vô luận là ba mươi năm trước, hay ba mươi năm sau, hiện tại cũng không ngoại lệ.
“Đã bao lâu chúng ta không ngồi nói chuyện như vậy rồi?” Hán Nghiêu Sinh muốn áp chế kinh ngạc trong lòng, lúc này đã khôi phục biểu tình thản nhiên, giống như trà trên bàn này, nhàn nhạt lại không vô vị, ôn văn nho nhã giống kẻ trí thức, che dấu bên trong là lưỡi dao sắc bén.
“Không nghĩ tới đã qua ba mươi năm” Hán Nghiêu Sinh như có như không phát ra một tiếng thở dài, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác mờ mịt.
Ta vẫn không đáp lời Hán Nghiêu Sinh, chỉ nhìn núi xanh phía xa cùng mái ngói bích sắc mơ hồ, tầng mây phủ một mảng xanh tươi, dừng lại trong tầm mắt, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, ***g ngực còn đọng một ít ủ dột, cũng tan đi không ít.
Kỳ thật có đôi khi ta cũng nhịn không được mà nghĩ, nếu ta không ngủ ở chỗ đó ba mươi năm thì sẽ ra sao, là tính tình ngày càng quái dị cuối cùng nhập ma ẩn cư, hay nhàm chán mà đi xưng bá giang hồ, tạo ra huyết vũ tinh phong ——
Ta không biết, bởi dù sao cũng đã qua ba mươi năm, mà nhân sinh của ta từ ba mươi năm trước đã lệch lạc rồi.
Thế sự như mộng, hiện giờ nhìn lại, cũng chỉ thở dài mà dở khóc dở cười, nghĩ tới ta nửa đời trước công danh phú quý, như hoa mỹ quyến, thiếu niên thành danh, tiếu ngạo giang hồ, khí phách vang dội, một đời độc lĩnh phong tao.
Mà ba mươi năm sau, ba mươi năm thành mộng, có mấy người như ta hiểu được nhân sinh, nội tâm thấu đáo, hồn tiếu phóng nhãn thiên địa, cảm giác khiêu xuất thế ngoại, nhưng cuối cùng, vẫn bị hãm trong thế tục này, nhớ tới Cách Ngạo Sinh, Tử Minh, Bạch Liêm, Hà Lân Sinh, trong lòng đau xót lại ấm áp, ấm áp rồi chợt lạnh, chợt lạnh lại khẽ cười, lại nhìn người thanh phong bạch vân trước mắt, nhớ vẻ tịch liêu khi mới gặp, ta ở lại tục trần này, cũng coi như bù lại ba mươi năm khuyết thiếu, thật sự tính ra cảm giác như thu hoạch hơn ngàn vạn lần.
Hán Nghiêu Sinh thấy ta đột nhiên bật cười, không khỏi sửng sốt, cũng không khỏi theo ta cười rộ lên, ta sống hơn năm mươi, hắn cũng sống hơn năm mươi, hai lão quái vật chúng ta cùng cười cười, hắn cười tâm tư của hắn, ta cười suy nghĩ của ta, tự đắc kỳ nhạc.
“Ba mươi năm a, ba mươi năm!” Hán Nghiêu Sinh cưỡng chế nỗi nghẹn ngào, khóe miệng vẫn như đang cười, dù tang thương cũng chỉ có thể bật cười, trào ra ba mươi năm dồn nén.
“Chúng ta tới một nơi được không?” Hán Nghiêu Sinh cười hỏi, vẫn là nụ cười bất biến, ôn nhã thân thiết như lương ngọc, lại thiếu ba phần thuần tính.
Ta thở dài, tự nhiên không phản đối.
Sóng vai mà đi, lên lên xuống xuống, thật giống những năm cũ ba mươi năm trước, kỳ thật đây cũng không phải lần đầu Hán Nghiêu Sinh nói với ta những lời này, hắn từng nói qua rất nhiều lần, mà lần này cũng mười phần tương tự như trước, Hán Nghiêu Sinh mang ta tới ao cốc (thung lũng) giữa đỉnh núi, như ba mươi năm trước, ta nhìn thấy một rừng hoa đào, như ba mươi năm trước, trên bàn đá bày một hũ rượu.
Ta ngồi xuống ghế đá quen thuộc, trước mắt cánh hoa tán loạn, như sao như ngữ, mà Hán Nghiêu Sinh ngồi bên ta, mở bình hoàng tửu, châm một ly, một bên xem một bên uống, thời gian ba mươi năm tựa như trở lại, ta vẫn là giáo chủ được mời đến uống rượu xem hoa, hắn vẫn là một hộ pháp thâu nhàn, ta vẫn là kẻ phong lưu tâm bất chuyên, hắn vẫn là trung tiên như họa tâm trì thần say.
Ta cười hắn học đòi văn vẻ ngụy thân ngụy tâm, hắn nói ta thay đổi nhiều lắm, ra vẻ phong lưu, ta cười hắn vô sự không thể bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp, hắn cười ta với nhân sinh không hề có hứng thú.
Ta ngại hắn hữu rượu vô ca vô vũ khó nhập hầu, hắn bất đắc dĩ rút kiếm bồi ta nhắm rượu, ta ngại hắn kiếm pháp lanh lợi không đủ hoa lệ, bức hắn chỉ được tạo động tác võ thuật đẹp mắt, kiến một thân hảo kiếm pháp biến thành loại thiên hoa loạn trụy.
Vốn là long xà biến đổi liên tục, biến thành hoa chi loạn chiến, Thiên hạ đệ nhất kiếm thành điệu vũ bồi rượu, mà người múa kiếm cũng chỉ có thể dở khóc dở cười.
“Hữu tửu vô vũ khó nhập hầu” Thản nhiên bưng chén rượu, ta cười nhìn Hán Nghiêu Sinh.
Hán Nghiêu Sinh sửng sốt, cười hiền hòa “Có thể bất tuân?” Rút bảo kiếm bên hông, nội lực chấn động, nhuyễn kiếm mềm mại liền biến thành thẳng tắp, thực nhìn không ra bộ dáng vừa rồi.
Hán Nghiêu Sinh động tác rất đẹp, dẻo dai lại có lực, vung ra vừa đủ, nhiều một phần thì mạnh, thiếu một phân lại yếu, từ từ nhi tiến, thông viên như ý, trong đó lĩnh ngộ kiếm ý càng không thua ta, biến chuyển nhẹ nhàng lại không mất ổn trọng, từng chiêu từng thức như vũ nhạc chi mỹ, nhẹ nhàng bay lên, thế gian này sợ không còn ai vũ đẹp như hắn.
Vạt áo nhẹ rơi, như ngọc như trúc, nhưng xem trần thế, có bao người có thể so cùng hắn, thiên tư thông minh, bác học nghiễm kỹ, thế gian lại có bao người có thể sánh với, chí tình chí nghĩa, nghĩa bạc vân thiên như hắn, quả quyết sáng suốt, huy thủ lôi đình, khí thế như thế lại mấy người được như hắn.
Ngay cả ta cũng không bằng hắn, thấy hắn dừng kiếm thu khí, đứng giữa rừng hoa đào phong thần như ngọc, thở dài, vẫn nên giải quyết chính sự trước đi.
“Thế nào?” Hán Nghiêu Sinh thu kiếm, quay lại ghế.
Lão nhân gia ta ít nhiều cũng coi như đang cầu hắn, thế nào cũng nên khích lệ hai câu, suy nghĩ xong, cảm thấy Thiên hạ đệ nhất kiếm hoa chi loạn chiến của hắn ba mươi năm vẫn như trước, nhất thời nhanh miệng phun ra tám chữ “Bảo đao vị lão, bất giảm đương niên.”
Hán Nghiêu Sinh nghe vậy thì sửng sốt, lập tức cười khổ, ngón tay tinh tế xoa lên nếp nhăn nơi khóe mắt, tuy rằng không nổi rõ, nhưng chung quy hắn vẫn già đi rồi, thời gian trôi qua, chỉ chớp mắt đã hơn năm mươi năm qua đi, hắn còn có thể ngây ngốc trên đời này bao năm? Mười năm, hai mươi năm… Năm mươi năm, có thể sống trên trăm tuổi sao? Khi đó sợ là hàm răng đã rụng sạch.
“Ta tìm ngươi vốn là có chuyện”
Thật đúng là vô sự không lên điện tam bảo a, Hán Nghiêu Sinh cười khổ “Chuyện gì?”
“Ngươi tính làm gì đại đồ đệ kia của ngươi?”
“Đàm Nhi?” Hán Nghiêu Sinh thực sửng sốt, lập tức nghĩ đến điều gì, sắc mặt càng khó coi.
“Chính là Hàn Đàm, thả ra đi, ta cũng không phải bị hắn bắt tới.”
Hán Nghiêu Sinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục tâm thần, sợ bản thân mất khống chế sẽ đập nát cái bàn trước mặt, ta ở bên thấy sắc mặt Hán Nghiêu Sinh như vậy, nhanh chóng thay Hàn Đàm chứng minh.
“Ngươi cũng biết dù đích thân ngươi đến, cũng không trói nổi ta, hắn lại càng không thể.”
“Làm sao ngươi lại ở chung với Đàm Nhi?”
Cười khổ một tiếng, ta cũng không tính lừa gạt, kể lại chuyện ngày ấy say rượu coi Hàn Đàm thành Cách Ngạo Sinh, lại giải thích chuyện một đường hộ tống Hàn Đàm trở về, đến việc gặp đám sát thủ kia cũng nhân tiện nói ra.
Hán Nghiêu Sinh sắc mặt càng nghe sắc mặt càng đại biến, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, bàn đá trước mặt liền thành bột mịn, phủi phủi bụi đá trên người, ta ngồi bên cạnh cũng không tránh khỏi.
“Khụ khụ, làm sao vậy?” Hán Nghiêu Sinh phát cáu thật đúng là trăm năm khó gặp, lão nhân gia ta tò mò, không khỏi đánh giá bột đá trên đất, cái bàn này có phải mài dũa không cẩn thận, góc nhọn đâm vào hắn, nên mới rơi vào kết cục tan xương nát thịt này?
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
12 chương
105 chương
16 chương
10 chương