Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 115 : Thiên hạ đệ nhất kiếm – 3

Dương quang dịu dàng rơi xuống màn, trong suốt lung linh làm người ta thấy vui sướng, đây là một sáng sớm yên bình, mặc dù đã sắp đến giữa trưa, nhưng đối với một kẻ vừa tỉnh ngủ cũng chỉ coi như sáng sớm. Ta ngồi dậy, dưới thân là vải tơ tằm, mát mẻ mà thoải mái, nhìn chung quanh, vô luận là giường đàn hương trạm trổ hay màn lụa phấp phới đều có một chút mông lung đắc ý, im lặng và điềm tĩnh, sau màn lụa có thể mơ hồ thấy đàm thủy hôm qua tắm rửa —— Đàm thủy? Ta đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng đánh giá lại xung quanh một lần, nhất thời nhạc khai liễu hoa, tuy rằng không biết Hàn Đàm thế nào lại cho ta vào, nhưng ta chắc chắn, ta hiện tại đang ngủ trên giường Hàn Đàm, ở là phòng Hàn Đàm, nếu Hàn Đàm là một vị nữ tử, ta đây chính là đang ở khuê các của hắn, sao có thể không khiến ta vui sướng? Duỗi lưng, hoạt động gân cốt, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, lời này cũng có nửa ý đúng, bây giờ nhìn màn lụa lại như thấy bảo thạch, căn phòng như có gì đó rất đáng yêu. Nhìn cái bàn đá cẩm thạch, thực nhẵn nhụi, nhìn nhìn mặt bàn, điêu khắc cũng coi như độc đáo, chân bàn cũng không tồi, tóm lại ta bây giờ nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, thấy cái gì cũng đáng yêu, nếu hiện tại Hàn Đàm đứng trước mặt ta, Phiên An Tống Ngọc cũng chỉ nép qua một bên. Phòng Hàn Đàm với ta tự nhiên là mới lạ, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, tâm tình tốt, không khỏi tinh tế bắt đầu đánh giá, chỗ Hàn Đàm đơn giản mà tuyệt không mất vẻ hoa lệ, thanh lịch mà tuyệt không lạnh lẽo, ánh mặt trời xuyên qua lá trúc ngoài cửa sổ rọi vào, chỉ còn lại quang minh dịu dàng mà tuyệt không oi bức, đây hẳn là nguyên do thủy đàm kia bốn mùa đều ổn định nhiệt độ, mặt trời trói lòa phòng lại không có chút cảm giác nóng, đoán chừng là hơi nóng đã hòa vào thủy đàm kia rồi. Tùy tay lật xem mấy quyển sách trên bàn, âm luật y dược gì đó đều là mấy thứ nhàm chán, có điều lấy tính khí Hàn Đàm, ta nghĩ cũng chẳng thể tìm được thứ gì thú vị ở nơi này, người này luôn nghiêm trang thoạt nhìn mới có hương vị, chẳng qua ta cũng không phải thuộc dạng nghiêm trang ấy. Cũng không biết có phải là một loại châm chọc hay không, khi ta ngây người gần một buổi trong phòng, đối với những bài trí xa lạ, thuộc về một người khác, ta lại bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác yên tĩnh thoải mái, yên tĩnh như vậy lại làm ta thấy sảng khoái rồi lại có chút khó xử, bất quá cảm xúc lệch lạc chỉ lóe lên một cái liền tiêu thất, ngồi trên ghế, để ánh nắng xẹt qua khuôn mặt, ta rất lưu luyến giờ khắc hưởng thụ này, chỉ tiếc —— Ừng ực cô lỗ lỗ —— nếu bụng không đói như vậy —— Mày ủ mặt ê đứng dậy khỏi ghế, ta lôi đống trà bánh trên bàn trà bánh qua ăn tạm một ít, nhưng cũng không đủ no, nghĩ trái nghĩ phải, vẫn đành ra ngoài đi dạo tìm một ít thức ăn. Nhưng ta vừa từ trong phòng Hàn Đàm bước ra, liền gặp ngay Trọng Thích —— Trọng Thích hôm qua vừa ăn đánh, nếu không phải hắn còn có việc nhất định phải đích thân xử lý, hiện tại phỏng chừng còn ngai ở phòng phía sau núi, bất quá cho dù là vậy, khi hắn xử lý xong hắn vẫn phải trở lại phòng tối tiếp tục nhận phạt, mà Trọng Thích tới đây chẳng qua là tìm Hàn Đàm nhận sai thôi, Trọng Thích tuy rằng ý thức được sự lỗ mãng của mình, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là hắn muốn thay đổi quan điểm trước kia, hiện tại gặp được đầu sỏ, tự nhiên là lập tức nổi trận lôi đình. “Ngươi ở đây làm gì?” Diễn cảm, ngữ khí cùng ánh mắt, không thể nghi ngờ là đối với tên trộm. Ta thở dài thổn thức, người này sao cứ thấy ta lại như rồng phun lửa vậy “Ta hôm qua ở đây, ngươi nói ta ở trong này làm gì?” “Nói hưu nói vượn, Đại công tử sao có thể cho ngươi ở đây, nhất định là ngươi trộm vào.” Trọng Thích lập tức như mèo nhảy dựng lên, rồi lại như nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhất thời biến thành cổ quái, ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi “Ngươi, ngươi, sẽ không ——” Muốn nói cái gì cũng nói không ra, chỉ nhìn ta chần chừ bất định. Trọng Thích không phải đứa ngốc, ngược lại hắn thập phần thông minh, hơn nữa hắn nhớ tới hôm qua bị đánh xong Đinh Hình nói với hắn ——thái độ Đại công tử đối đãi người nọ không tầm thường —— Không tầm thường là loại không tầm thường nào? Cùng đi một đường, Trọng Thích nhìn từ đầu tới đuôi, hắn cũng biết người trước mắt mang tâm tư gì, đây cũng là một loại không tầm thường. Đinh Hình nói “Đại công tử đối đãi với người nọ thật sự không tầm thường, ngươi từng thấy Đại công tử khi nào lại khoan dung với một người như vậy chưa, chúng ta đều nhìn ra người nọ mang tâm tư gì, Đại công tử làm sao lại không nhìn ra.” “Ngày đó ở Thái Bạch lâu, người nọ ói ra người Đại công tử, cũng không thấy Đại công tử nhíu mày một chút, còn tự thân chiếu cố, có mấy người có tư cách để Đại công tử tự mình hầu hạ, phóng mắt khắp thiên hạ phỏng chừng cũng chỉ có cung chủ chúng ta thôi, nhưng người nọ không phải cung chủ a. Còn có, có lẽ ngươi không biết, sáng ngày thứ hai, ta canh giữ ngoài phòng Đại công tử, khi đó trong phòng rõ ràng là có hai người.” “Thiên Huyền cung vị trí bí ẩn, Đại công tử sao có thể chỉ vì hắn là ân nhân cứu mạng ngươi mà để hắn vào, còn một chút đề phòng cũng không có…” Ta tự nhiên biết hắn đang nghĩ gì, cố tình trừng mắt lại, nói: “Không cái gì? Đúng rồi cho người thu dọn lại bên trong, ta vừa dậy, chăn màn có chút hỗn độn.” Hai chữ ‘hỗn độn’ lão nhân gia ta đặc biệt nhấn mạnh. “Ngươi, ngươi ——” Trọng Thích ‘ngươi’ nửa ngày, mới miễn cưỡng phun ra một câu “Ngươi hôm qua ngủ ở bên trong —— “ “Không ngủ bên trong thì ngủ ở đâu, chẳng lẽ ngủ bên ngoài?” “Đại công tử cho ngươi ngủ trên giường của hắn?” Trọng Thích cả người đã cứng ngắc thành tảng đá, có lẽ hắn hiện tại đã không còn biết mình đến tột cùng là đang hỏi cái gì. “Phải a, là Đại công tử nhà ngươi tự mình ôm ta vào đó” Lão nhân gia ta từ trước đến nay không nói dối, nhớ lại ta hôm qua ở trong viện ngủ thật tốt, nhưng đích thật là Hàn Đàm tự đem ta vào, mà Hàn Đàm làm thế nào đưa ta vào, một là vác hai là ôm a. Mà lúc này vẻ mặt Trọng Thích đã muốn dại ra, chỉ cảm thấy như có mười quả đại pháo oanh tạc bên tai, vang ầm ầm, tiếng sau còn vang hơn tiếng trước. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, Đại công tử thật sự cùng người kia… Cùng người kia… lên… lên giường rồi… … Tâm tình sảng khoái ăn uống no đủ, thừa dịp hứng thú liền dạo quanh Thiên Huyền cung, ta nói Thiên Huyền cung tương tự như U Minh giáo, là nói kiến trúc, giống phương bắc hùng vĩ lại như phương nam thanh lịch tinh xảo, kiến trúc Thiên Huyền cung tuy rằng bố cục khác biệt nhiều với U Minh giáo, nhưng kiến trúc lại có chút tương tự. Một đường phân hoa phất liễu, lấy võ công hiện tại của ta, để không bị người quấy rầy cũng không phải khó, dẫm lên mái đình thủy (chòi nghỉ ở giữa hồ), rất xa liền thấy một sân rộng bên hồ, thậm chí có vô số đệ tử Thiên Huyền cung đang luyện võ học kiếm, trong lòng nóng lên, lập tức phóng đến, nghe nói Hán Nghiêu Sinh mấy năm nay sáng chế không ít chiêu thức, ta tự nhiên là muốn bình luận. Trọng Thích rất xa đã thấy thân ảnh bay qua bên này, sắc mặt nhất thời biến thành khó coi, mà một đệ tử Thiên Huyền cung đang thụ giáo hắn cũng tò mò nhìn theo ánh mắt Trọng Thích. Nhưng thấy một người trường bào thanh sam, phục sức thật không có gì đặc biệt, chẳng qua trước kia trong cung chưa từng gặp, không khỏi có chút tò mò “Trọng sư huynh, người nọ là ai, huynh nhận thức sao?” “Không biết” Trọng Thích cơ hồ theo bản năng rống ra ba chữ, người này đánh chết hắn hắn cũng không muốn nhận thức, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện lúc sáng, mặt Trọng Thích lại khó nhìn hơn vài phần, bất quá càng nhiều hơn là quái dị, quái dị khủng bố. . . .