Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 11 : Đạo sĩ – 2

Chưa nói đến nhìn Cách Ngạo Sinh biến mất trước mặt mà không thể làm gì khiến ta vô cùng chán nản, chỉ nhìn hiện tại trong phòng có ba tên mở thẩm đường ta đã thực ngán ngẩm rồi. Chỉnh chỉnh ống tay, ta mặc bọn hắn đứng đó mà suy đoán. Thanh Châu nhìn tiểu tử kiêu ngạo trước mắt cũng không giận, tới phía trước ngồi xổm xuống “Chúng ta hỏi người phụ cận, cũng không ai biết ngươi là con cái nhà ai ” Thanh Châu giống như tự hỏi “Ngươi bây giờ vẫn không muốn nói cho chúng ta biết nhà ngươi ở đâu sao?” Từ ngày hôm qua, vừa đến bọn hắn đã bắt đầu bắt tay vào điều tra nghe ngóng tin tức người nhà đứa nhỏ này, không ngờ ở Liễu Thành cũng không có quý phủ nào mất con, muốn hỏi cũng không biết tính danh đứa nhỏ này thì hỏi thế nào. Ta quét mắt nhìn tên đạo sĩ không lớn không nhỏ trước mắt, nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết ngươi cũng không có thể đưa ta về, huống hồ ta hiện tại cũng không biết nhà của ta ở đâu… U Minh giáo như là đã có Tân Giáo chủ nếu không có đại sự ta cũng không cần về, nghĩ đến ba mươi năm phong quang lại là ba mươi năm tang thương, ta không khỏi thở dài, nếu ta còn là hai mươi bảy tuổi, chỉ sợ này ghế giáo chủ còn không tới phiên người khác ngồi, nhưng bây giờ ta đã đến thiên mệnh chi niên, nói gì cũng đều là phí công —— “Ngươi vẫn chưa tới mười tuổi đi, như thế nào giống như lão đầu tử vậy?” Thanh Châu vốn chỉ định trêu ghẹo, không nghĩ lại chọc đúng vết thương lòng của ta, không nói thì thôi, vừa nói ta lại càng tức, ta đang an ổn bỗng vô duyên vô cớ đánh mất ba mươi năm, nếu không phải ý chí ta vốn kiên định chỉ sợ sớm hoá điên rồi, hiện tại Tiên Tửu kia không biết đã sớm chết bao năm rồi, ta tự nhiên là không có chỗ để báo thù, khó khăn lắm mới tìm được người mình tưởng niệm, lại bị tên đạo sĩ vô lại phá đám, bọn hắn còn muốn ta như thế nào, bụng đầy oán hận không chỗ phát, ta vung tay cho hắn một tát. “Ngươi làm cái gì?” Thanh Kiếm một phen ta đẩy ra, lực đạo không nhỏ cũng đủ ta té ngã. “Sư đệ không nên” Thanh Châu định ngăn trở nhưng không còn kịp. Ta oa liền phun ra ngụm máu, lần này khiến Thanh Kiếm đẩy ta cũng trắng mặt “Ta rõ ràng không dùng sức…” Ta tiếp tục ho ra vài ngụm máu, mặt ba đạo sĩ kia lại càng không còn chút máu, Thanh Châu lập tức ôm lấy ta nhanh hướng ra ngoài viện, ta không biết hắn muốn mang ta đi đâu, nhưng lúc này ta thật sự không còn khí lực so đo với hắn, chỉ cảm thấy nội lực hỗn độn vô cùng đau khổ, ta vốn đoán được sẽ có mấy lần phả phệ mạnh nhưng không nghĩ tới nó tới nhanh như vậy, phỏng chừng cùng Đoạn Hồn cũng không phải hoàn toàn không có liên quan, lại nhìn tiểu đạo sĩ kia bộ dạng thảm hại ta thầm hừ một tiếng, động thủ với ta vốn là đáng chết, hiện tại chỉ doạ ngươi xem như tiện nghi cho ngươi rồi. Thanh Châu không dám dừng lại một khắc, chỉ sợ chậm một bước đứa trẻ trong lòng sẽ không cứu nổi. “Đứng lại!” “Ta là đệ tứ đại đệ tử Võ Đang Thanh Châu, có chuyện tìm hắn sư phụ, thỉnh thông tri.” Nhìn hai người cản lối trước mắt, Thanh Châu lòng nóng như lửa đốt. “Bên trong đang thương thảo chuyện hệ trọng, đã phân phó không được quấy rầy, mời trở về cho.” Hai thủ vệ liếc mắt một cái nói. “Thỉnh hai vị châm chước một chút” Thanh Châu ôm chặt đứa trẻ trong lòng, sư phó cũng đã phân phó không được quấy nhiễu, nhưng tình huống hiện tại khiến người trầm ổn như hắn cũng trở nên lúng túng. “Đứa nhỏ này làm sao vậy?” Hai thủ vệ kia cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của ta. “Ói ra nhiều máu, sợ là —— “ Hai người kia liếc nhau một cái, cũng biết mạng người quan trọng, lại thấy ta khoác đạo bào không chừng là đệ tử bị trọng thương, vạn nhất hại chết người không thể nói công đạo. “Chờ” Nói xong một người liền đi vào. Thanh Châu lúc này mới hạ khẩu khí, rất nhanh một đạo nhân trung niên tay cầm phất trần đi ra “Thanh Châu đã xảy ra chuyện gì sao?” Nếu không phải có đại sự xảy ra, đại đệ tử của y cũng sẽ không lỗ mãng tìm tới nơi này. “Sư phó người mau xem đứa nhỏ này.” Vừa đúng lúc này ta lại ho ra một búng máu, nhiễm ở trên ngực thật là một cảnh hùng tráng, phỏng chừng máu của ta giữ hơn năm mươi năm là để phun trong một canh giờ này, tuy nói là hủ máu, nhưng phun một lượt thế này thật không tốt chút nào. Đạo sĩ kia liếc nhìn ta tựa hồ cũng ngờ tình huống lại nghiêm trọng đến vậy, tiến lên nắm lấy cổ tay ta, mặt sắc càng lúc càng trầm, cuối cùng Thanh Châu thật sự nhịn không được lên tiếng “Sư phó?” Hoà Trung trầm ngâm không nói, thật lâu sau mới nói: “Mạch tượng rối loạn, sợ là —— “ “Sư phó” Thanh Châu cấp bách, hắn không dám tưởng tượng đứa nhỏ vừa mới rồi còn an an ổn ổn, trong giây lát liền —— “Sư phó Thanh Châu muốn gặp sư thúc tổ, nói không chừng, nói không chừng lão nhân gia sẽ có biện pháp “ Nhìn sắc mặt tái nhợt của đệ tử, Hoà Trung cũng không thể cự tuyệt, thở dài nói “Ta đi vào nói” “Tạ ơn sư phó” Thanh Châu miễn cưỡng bứt ra cái mỉm cười vô lự, ôm chặt ta đang đau đớn mà không ngừng run rẩy trong lòng. Trong Tử Trúc Viện. “Lần này Kim gia bị giết chắc chắn ở dưới tay ma giáo, xem ra sau này giang hồ lại không còn yên tĩnh.” Trọng Liệu Hải vuốt chòm râu hoa râm cảm thán nói. “Phải a” Phó Thanh Vân cũng thở dài một hơi. “Nhưng ma giáo vì sao phải diệt Kim gia?” Một người đưa ra nghi vấn. “Yêu nghiệt ma giáo giết người như ngóe, còn cần lý do sao!” “Không chừng ——” Người nọ đang định nói gì đó lại thấy Hoà Trung vừa ra đã vội vàng trở lại. Hoà Trung hướng mọi người khẽ làm lễ, cũng không quay về chỗ ngồi, ngược lại bước nhanh tới cạnh Ngôn Bốc Tử ngồi bên phải nói nhỏ, chỉ thấy Ngôn Bốc Tử cau mày, đứng dậy. “Sư huynh đã xảy ra chuyện gì?” Nói chuyện chính là Phó Thanh Vân, hắn trước kia bái Kinh Vân Tử của Võ Đang làm sư, mà sư phụ Ngôn Bốc Tử cùng Kinh Vân Tử cùng thế hệ, cho nên Phó Thanh Vân gọi Ngôn Bốc Tử là sư huynh. “Ngoài cửa cho chuyện, lão đạo sẽ quay lại sau.” Đột nhiên cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một người ôm một người xông vào. “Thanh Châu?” Hoà Trung sửng sốt “Sư phó, sư thúc tổ, mau cứu nó!” Lúc này Ngôn Bốc Tử cùng Hoàng Trung mới nhìn đứa trẻ trong lòng Thanh Châu, chẳng biết lúc nào gương mặt đứa bé kia đỏ cháy như người ngồi trên đống lửa. Ngôn Bốc Tử vừa nghe Trung Hoà nói, lúc này tự nhiên cũng không trì hoãn, tiến lên bắt mạch chỉ cảm thấy bắt tay nóng bỏng, mạch tượng lại càng rối loạn, tiếp tục tìm lại giống như có độc, độc này là —— Mọi người mắt thấy sắc mặt Ngôn Bốc Tử ngày càng ngưng trọng, không khỏi đều nhìn sang. “Sư huynh đứa nhỏ này ——?” Phó Thanh Vân hỏi. Ngôn Bốc Tử mặt sắc mặt ngưng trọng cho ta ăn một viên dược, lập tức chuyển hướng Thanh Châu “Đứa nhỏ này từ nơi nào tới?” “Đệ tử ở… Gặp được nó… Cha mẹ… Liền dẫn theo trở về, vừa rồi…” Thanh Châu từ đầu chí cuối đem quá trình gặp được ta kể ra “Nếu đệ tử kịp thời ngăn cản sư đệ, đứa nhỏ này cũng sẽ không như thế, thỉnh sư thúc tổ cứu đứa bé này” Thanh Châu quỳ trên mặt đất thật to dập đầu một cái. “Đứng lên đi, nó như thế này không phải lỗi của người, nó cũng không phải bị thương mà là trúng độc.” “Độc?” Hoà Trung tiếp lời, vừa rồi bắt mạnh y cũng nhận thấy có cái gì đó. “Đoạn Hồn “ “Cái gì?” Cái này không chỉ có Hoà Trung, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, Ngôn Bốc Tử mày càng lúc càng nhíu chặt. Phó Thanh Vân đứng dậy, cẩn thận bắt mạch cho ta, lại xem sắc mặt ta, nhìn đến lập tức phát ra một tiếng thét kinh hãi, đứa nhỏ này không phải là…? “Cách hiền chất ngươi ——” Phó Thanh Vân nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra, chỉ nghe thấy thanh âm đồ sứ rơi xuống đất, ngay sau đó Cách Ngạo Sinh ôm ta vào lòng, sắc mặt trắng như tờ giấy. Chén trà vỡ đầy đất, chỉ còn lại cái nắp coi như nguyên vẹn, quay hai vòng trên đất rồi nằm im không tiếng động, ta vốn định nói với Cách Ngạo Sinh ta không có việc gì, phun ra hủ máu đối với ta hiện tại xem như là chuyện tốt, chỉ có chút đau, nhưng ta vẫn không thể nào nói ra đã hôn mê bất tỉnh. . . .