Tam Thái Tử
Chương 8 : Lão tổ tông
- Đi chết đi! Tứ hoàng tử hét lớn một tiếng, thân thể mập mạp nhanh nhẹn nhằm phía Triệu Vô Cực.
- Dừng tay! Ngăn cản hắn!
Lan phi ở đằng sau đột nhiên sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát lên. Trung niên thái giám cùng cung nữ ục ịch đứng ở hai bên đồng thời xuất thủ, trong chớp mắt che ở trước người Triệu Vô Cực . Bành!
Trung niên thái giám cứng rắn chống đỡ một quyền của Tứ hoàng tử , lui một bước, vốn sắc mặt tái nhợt bây giờ càng thêm trắng bệch. Cung nữ ục
ịch xuất thủ như điện, tại trên người Tứ hoàng tử điểm mấy cái, liền đem hắn bắt giữ.
- Mẫu phi, tại sao muốn ngăn hài nhi! Sắc mặt Tứ hoàng tử nhăn nhó, hướng về phía Lan phi lớn tiếng gào thét.
- Im miệng, chuyện ở đây còn chưa tới phiên ngươi làm chủ. Lão tam, ngươi đi đi, chuyện này dừng ở đây. Bổn cung bảo đảm Kỳ nhi sẽ không tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái.
Sắc mặt Lan phi cổ quái, thậm chí có chút kiêng kỵ nói. Triệu Vô Cực vẻ mặt không giải thích được, Lan phi chuyển biến thực sự quá nhanh, đột nhiên khiến hắn cảm thấy không hiểu ra sao. Nhưng hắn không phải người ngu, biết đây là cơ hội tốt để mình thoát thân. Triệu Vô Cực tuy rằng kiên cường, nhưng hắn không phải mãng phu, biết lúc nào nên chịu thua cúi đầu.
- Cáo từ!
Triệu Vô Cực lạnh lùng xoay người, ánh mắt đảo qua Tứ hoàng tử, cười khinh miệt.
- A...! Hỗn đản, buông ta ra, ta muốn giết hắn!
Tứ Hoàng Tử tức bể phổi, điên cuồng giãy dụa.
- Đủ rồi, ngươi vẫn còn ngại không đủ mất mặt sao! Đây là ý tứ của lão tổ tông , ngươi muốn chết phải không?
Sắc mặt Lan phi càng thêm âm trầm, đồng thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn chung quanh một chút, trong ánh mắt có một chút kinh hoảng không che dấu được.
- Mẫu phi, lão tổ tông làm sao can thiệp vào loại chuyện như này! Tứ Hoàng Tử ủy khuất tới cực điểm.
- Lẽ nào Bổn cung còn có thể lừa ngươi, được rồi, chuyện này liền dừng ở đây, không có mệnh lệnh của Bổn cung, trong một tháng không được ly khai tẩm cung một bước. Xuân Trúc, đưa Tứ hoàng tử hồi cung.
Lan phi hướng về cung nữ ục ịch phân phó nói. Đồng thời nhìn bóng lưng cao ngất của Triệu Vô Cực, thần sắc phức tạp vô cùng. Triệu Vô Cực vẻ mặt phiền muộn đi ra khỏi Lan Đài Uyển, tập tễnh về hướng tiểu điện của mình. Hoàng cung xưa nay đều là địa phương không giấu được bí mật.
Chuyện Tam hoàng tử đánh Tứ hoàng tử tàn phế, còn đại nao Lan Đài Uyển hầu như trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ hoàng cung, thái giám cung nữ ven đường nhìn thấy thân ảnh cao ngạo của Triệu Vô Cực, đều tự giác nhường đường. Nhất là thái giám cung nữ có quan hệ với Triệu Vô Cực, mỗi người đều ngạc nhiên không hiểu, rất sợ Triệu Vô Cực sẽ tìm bọn họ gây phiền phức. Tam hoàng tử mềm yếu làm ra loại chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
- Điện hạ, kim sang dược này là em từ Thái y viện lấy về, thái y nói thương thế của người ngày mai sẽ có thể đóng vảy, ba ngày là có thể khôi phục bình thường.
Triệu Vô Cực nằm lỳ ở trên giường, hoa phục rách nát đã sớm được cởi ra, Dao Cơ ngồi ở một bên, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn . Triệu Vô Cực có chút không được tự nhiên, tuy rằng Dao Cơ vẫn chỉ là tiểu cô nương, nhưng hắn đường đường một hán tử thiết huyết lại tại trước mặt nữ nhân bỏ đi quần vẫn đặc biệt cảm thấy xấu hổ.
Đối với Triệu Vô Cực mà nói, thương thế trên mông tuy rằng nghiêm trọng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến mạng của hắn, duy nhất khiến hắn phiền muộn chính là cái vị trí này thật sự quá xấu hổ, hắn cũng không tiện vận công chữa thương. Vì muốn mau chóng khôi phục thương thế, ở trong hoàng cung nguy cơ tứ phía chính mình phải có lực lượng tự bảo vệ mình, Triệu Vô Cực chỉ có thể tiếp thu hảo ý của Dao Cơ để nàng bôi thuốc. Một tia dược lực mát mẻ theo bàn tay nhỏ nhắn mềm yếu như không có xương của Dao Cơ bao trùm lên trên vết thương. Mặc dù có chút đau, nhưng Triệu Vô Cực vẫn thoải mái muốn rên rỉ.
- Tiểu nha đầu, em trước kia vào cung thế nào?
Triệu Vô Cực có chút tò mò hỏi, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm ở hoàng cung Đại Đường cung nữ làm sao chiêu mộ, nhưng lúc hắn đến Lan Đài Uyển thì cung nữ đều tầm mười sáu tuổi trở lên, căn bản không có ai giống như Dao Cơ mười hai mười ba tuổi như vậy .
- Em cũng không biết, từ khi em nhận biết được, em đã ở trong cung, là
Ngọc bà bà đem em nuôi lớn. Thời điểm bà bà chết để cho em chiếu cố cuộc sống hàng ngày của điện hạ .
Tiểu nha đầu nói, nhớ tới chỗ thương tâm, một đôi mắt to liền đỏ lên.
- Khái khái, xin lỗi! Triệu Vô Cực có chút lúng túng, không nghĩ tới một câu nói thiếu chút nữa khiến tiểu nha đầu khóc.
- Điện hạ, Ngọc bà bà đã từng là nhũ mẫu của điện hạ, lại nói tiếp, chúng ta là cùng ăn sữa lớn lên đấy.
Tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi tính tình nhanh nhẹn, thương tâm tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
- Ừm?
Triệu Vô Cực sửng sốt, trong đầu hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ trung niên. Phụ nữ trung niên này tướng mạo phổ thông, thế nhưng khuôn mặt gắn đầy vẻ từ ái . Triệu Vô Cực cố gắng nhớ lại, ngoại trừ một đoạn ký ức như vậy, thì trong đầu không còn chút ký ức nào liên quan về Ngọc bà bà.
- Ai! Ngọc bà bà có khỏe không? Triệu Vô Cực thanh âm trầm thấp hỏi.
- Bà bà ba năm trước qua đời! Khi đó điện hạ đang ở văn đường, bà bà không cho em nói cho người biết. Sợ gây phiền phức cho người .
Sắc mặt Dao Cơ càng thêm bi thương. Văn đường là tư gia học đường chuyên môn truyền thụ tri thức văn hóa cho đệ tử hoàng thất, nhưng Đại Đường hoàng thất trọng võ khinh văn, đa số Hoàng tử Công tử lựa chọn lên Võ đường, Tam hoàng tử Lý Lân nguyên nhân vì sợ hãi Hoàng tử khác khi dễ mà lựa chọn văn đường. Tại thế giới lấy võ vi tôn này, không biết võ đạo dù coi như là văn nhân cũng không có ngày nổi danh. Mà triều đình Đại
Đường quan viên văn võ đa số đều có một thân tu vi võ đạo không tầm thường . Chính vì Tam hoàng tử không tu võ đạo, hắn mới không bị các hoàng phi khác coi trọng, mới có thể tại trong hoàng cung nguy cơ tứ phía này sống sót.
- Ngọc bà bà đi rồi, vậy em sống như thế nào?
Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy địa phương mềm mại nhất trong nội tâm bị xúc động, nhịn không được vươn tay sờ đầu Dao Cơ .
- Em ở trong Ngự Thiện Phòng làm việc lặt vặt, các sư phụ bên trong Ngự
Thiện Phòng đều rất tốt, giao cho em rất nhiều thứ. Thức ăn của Điện hạ cũng là Dao Cơ tự mình làm. Trên mặt Dao Cơ lộ ra một nụ cười dịu dàng .
- Em làm? Lẽ nào Ngự Thiện Phòng không cung ứng đồ ăn uống cho bổn hoàng tử?
Lông mày Triệu Vô Cực cau lại. Hoàng tử như hắn không yếu thế như vậy chứ! Không chỉ địa vị không có, ngay cả đãi ngộ nên được đều không đuợc hưởng thụ.
- Này... Các sư phụ Ngự Thiện Phòng tương đối bận rộn, cho nên... Tiểu nha đầu muốn nói lại thôi.
- Có phải có người đã nói qua cái gì? Sắc mặt Triệu Vô Cực trầm xuống.
- Đại hoàng tử đã từng phân phó, Nhị hoàng tử cũng từng hỏi qua. Tiểu nha đầu ngẫm lại, vẫn là nói ra sự thực.
- Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử! Sắc mặt Triệu Vô Cực càng thêm khó coi.
Tính cả Tứ hoàng tử. Hoàng tử Đại Đường hắn đã đắc tội với ba người.
- Điện... hạ, là Dao Cơ làm cơm không dễ ăn sao? Dao Cơ vẻ mặt lo sợ hỏi. Triệu Vô Cực nhìn dáng vẻ Dao Cơ đáng thương, càng cảm thấy lo lắng.
- Không, em làm cơm rất ngon, so với mấy ngự trù kia còn làm ăn ngon hơn.
- Vậy điện hạ vẫn sẽ ăn cơm em làm sao? Tiểu nha đầu chờ mong hỏi.
- Đương nhiên , chỉ cần Dao Cơ chịu làm cơm cho ta, ta cả đời đều nguyện ý ăn cơm em làm!
Triệu Vô Cực vừa cười vừa nói. Dao Cơ là người đầu tiên hắn đi tới thế giới này nhìn thấy , Dao Cơ nhu thuận cùng săn sóc luôn luôn khiến hắn nhớ tới em gái Triệu Yên Nhiên kiếp trước . Trong lòng không tự giác mọc lên một cỗ ý muốn bảo hộ. Đây cũng là nguyên nhân Triệu Vô Cực tại thời điểm Tứ hoàng tử gây phiền toái cho hắn kiên trì để Dao Cơ rời đi đầu tiên. Hơn nữa trải qua cuộc trò chyện vừa nãy, quan hệ hai người càng tiến thêm một bước, mơ hồ có cảm giác của người nhà . Nhìn Dao Cơ rời đi, trên mặt Triệu Vô Cực vốn đang ôn nhu từ từ biến thành lạnh lẽo!
- Từ hôm nay trở đi, lính đánh thuê quốc tế Triệu Vô Cực của kiếp trước đã chết. Chỉ còn lại Tam hoàng tử Lý Lân vì vận mệnh chống lại hoàng triều Đại Đường!
Tình cảnh gian nan khiến hắn triệt để buông tha khúc mắt kiếp trước, toàn tâm vùi đầu vào trong tân thế giới không biết này. Khoanh chân ngồi xuống, cố nén đau đớn giống như kim đâm trên mông, Triệu Vô Cực bắt đầu vận chuyển Tiên Thiên Nhất Khí Quyết. Một cổ Thuần Dương Chi Khí ở trong người lưu chuyển, không ngừng chữa trị nội thương trong cơ thể .
Tại một chỗ sâu nhất trong Đại Đường hoàng cung là một mảnh cấm địa, ở đây kiến trúc cung điện không tráng lệ bằng bên ngoài, hết thảy đại điện đều rất chất phác, có một loại đại đạo giản dị. Tại trung tâm phiến cổ kính này là một tòa thạch tháp cao năm tầng . Thạch tháp tuy rằng không cao, trong hoàng cung kiến trúc có độ cao vượt lên nó cũng không thiếu, thế nhưng phong cách cổ bạc trắng bên trên cũng không phải kiến trúc hoàng cung có thể so sánh được.
Trên tầng thứ năm thạch tháp là một gian phòng nhỏ không lớn, gian phòng trang hoàng cực kỳ giản đơn, nhưng có tới tám mặt cửa sổ, đứng ở chỗ này hầu như có thể thấy toàn bộ hoàng cung. Tại trung tâm gian phòng nhỏ đặt một cái bồ đoàn màu xanh , trên bồ đoàn ngồi một lão già râu tóc bạc trắng . Lão già dáng người đã không còn rắn rỏi, trên mặt càng xuất hiện lượng lớn nếp nhăn. Thế nhưng thỉnh thoảng hai tròng mắt khép mở vẫn như cũ lóe ra tinh quang, xung quanh không gian phảng phất đều theo hai mắt khép mở của lão già mà rung động. Lão già môi khẽ mấp máy, một người trung niên mặc long bào màu đỏ thẫm từ dưới tầng thạch tháp tiến vào.
- Lão tổ tông! Trung niên nhân khom người hướng về lão già hành lễ.
- Long Sinh, ngươi bây giờ đi làm một việc! Đem bộ cơ sở tu luyện võ đạo này đưa cho đứa bé Lý Lân kia. Ý chí không tệ, là một hạt giống tốt, nếu không học, thì bỏ lỡ! Lão giả bỗng nhiên lấy ra một quyển điển tịch võ học cổ xưa đưa cho người trung niên.
Người trung niên không cảm thấy kỳ quái, duờng như đối với loại chuyện này đã nhìn quen lắm rồi. Trung niên nhân cung kính tiếp nhận cơ sở tu luyện võ đạo trong tay lão già, mở vừa nhìn, trên mặt không có che dấu được vẻ kinh ngạc. Cơ sở tu luyện võ đạo cũng không phải bí tịch võ đạo cao thâm gì , ngược lại đây là điển tịch tất cả người tu luyện võ đạo đều biết khi nhập môn.
Trong điển tịch viết về cơ sở võ đạo. Sở dĩ khiến người trung niên kinh ngạc, đó là bởi vì trong bộ điển tịch này viết rất nhiều lời bình luận, vừa nhìn cùng với điển tịch nhập môn phổ thông bất đồng. Bên trong bao hàm rất nhiều cảm ngộ tu hành của chính lão già , những cảm ngộ này khiến quyển điển tịch thoáng cái biến thành trân quý không gì sánh được .
- Lão tổ tông... Người trung niên mở miệng nói.
- Ta biết ý tứ của ngươi, đây cũng không phải đồ vật to tát gì , ngươi có thể sao chép một phần. Bất quá bây giờ võ đạo của ngươi đã đến Tiên
Thiên bình cảnh, thứ đồ vật bên trong ghi chép quá dễ hiểu, sợ rằng không có tác dụng gì!
Lão già cười nói.
Người trung niên xấu hổ cười nói:
- Cảm ơn lão tổ tông.
Trung niên nhân thối lui, lão già hướng về chỗ tiểu điện của Tam hoàng tử cười, nhắm mắt lại tìm hiểu võ học đại đạo của chính mình. Đối với lão già mà nói, Tam hoàng tử là người lúc hắn tu luyện nhàn nhã thấy thú vị , cũng không quá mức để ở trong lòng. Thế nhưng lão già không biết, động tác tùy ý này của hắn triệt để thay đổi tình cảnh cùng vận mệnh của Tam hoàng tử , cũng triệt để thay đổi vận mệnh hoàng thất Đại Đường.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
139 chương
68 chương
158 chương
9 chương
501 chương
156 chương