Tam Thái Tử

Chương 47 : Nội tình Đại Đường

- Lão phu là Lý Hoành, hoàng tử đời thứ ba Đại Đường. Đại Đường đã không phải là Đại Đường năm đó, bất luận kẻ nào muốn nhào nặn đều phải cận thân lo lắng. Lão già ngạo khí mười phần nói. Trong giọng nói đối với thực lực Đại Đường tràn ngập tự tin. - Hoàng tử đời thứ ba? Sắc mặt Lưu Mãnh càng thêm ngưng trọng, nội tình Đại Đường đã vượt xa dự tính của hắn, cửu phẩm vương tọa cũng chỉ là người thất bại trong lần cạnh tranh ngôi vị hoàng đế năm đó, vậy trong hoàng thất Đại Đường vẫn còn cất giấu bao nhiêu nội tình, có Đệ tam hoàng tử, thì nhất định sẽ có Đệ tứ, Đệ ngũ, Đệ lục. Cho dù những người này thực lực không bằng Lý Hoành, nhưng khẳng định cũng trên tiên thiên, hoàng thất vốn là nơi người đông lực mạnh, Nhân Hoàng hiện nay chỉ vẹn vẹn có tám vị hoàng tử nhưng vẫn thuộc hạng các vị hoàng đế ít con nhất. Dù sao Giai Lệ ba nghìn nhân, hoàng đế bệ hạ ngày đêm trồng trọt, thu hoạch thực sự lớn. Nhưng những hoàng tử này chỉ biết tàn sát lẫn nhau leo lên ngôi vị cửu ngũ bảo tọa, còn mười mấy người khác, thậm chí vài trăm người đều phải tiêu thất vô tung. Đại Đường truyền thừa sáu đời, có biết bao nhiêu hoàng tử phải ẩn lui phía sau màn, ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ. - Lưu Mãnh, Đại Diễn tông đã không lớn bằng lúc trước, lấy thực lực của Đại Diễn tông bây giờ, đã khó có thể áp chế Đại Đường hoàng triều ta thăng cấp, đương đại Nhân Hoàng đến đây chẳng qua chỉ để mở miệng thông báo chuyển lời đến tông chủ Đại Diễn tông, Đại Đường chúng ta chính thức thoát ly Đại Diễn tông làm một hoàng triều độc lập. Nếu như quý tông có gì bất mãn, toàn bộ Đại Đường ta tận lực bồi tiếp. Thế nhưng ta khuyên ngươi vẫn không nên động thủ tại đế đô, đế đô Đại Đường đã không phải là địa phương để vương tọa cao thủ có thể không kiêng nể gì cả đánh nhau. Hoàng tử đời thứ ba Lý Hoành lớn tiếng nói. - Hừ! Lý Hoành, lời nói của ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ Đại Đường hoàng triều sao? Lão phu có thể coi lời ngươi nói là tuyên ngôn khai chiến đối với Đại Diễn tông hay không đây? Sắc mặt Lưu Mãnh âm trầm nói. - Tùy tiện, không quản Đại Diễn tông các ngươi sử dụng thủ đoạn gì, Đại Đường chúng ta cũng sẽ không lùi bước, năm trăm năm tích lũy, đủ để cho hoàng thất Đại Đường chúng ta ứng phó với các loại nguy cơ. Lý Hoành tự tin không gì sánh được. - Hừ! Lưu Mãnh hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, chính mình mang đến ba mươi tám người tuy rằng đều là đệ tử hạch tâm, thực lực cũng đều đã đột phá đến Tiên Thiên, nhưng trên cơ bản đều trong giai đoạn nhất phẩm vương tọa, chân chính đối chiến, căn bản không phải đối thủ của hoàng thất. Huống chi phía sau hoàng đế Đại Đường là hơn mười tên cao thủ tiên thiên toàn thân bọc trong áo giáp sắt, cho hắn cảm giác cực kỳ hung hiểm. Có thể làm cho cửu phẩm vương tọa cảm thấy áp lực, những người này khủng bố không cần nói cũng biết. Ầm ầm…! Một ảo ảnh bàn tay màu vàng đất lướt qua người Lưu Mãnh, quả quyết đánh về phía đoàn người hoàng thất Đại Đường. Uy thế phát ra trong nháy mắt đó khiến sắc mặt mọi người đại biến. Đứng bên cạnh Lý Chấn Viễn, Lý Hoành sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng, cổ động chân khí, liên tục phát ra sáu chưởng, chân khí nóng rực màu vàng trùng kích cự chưởng màu vàng đất kia, phát sinh tiếng nổ mạnh kịch liệt, nhưng vẫn như cũ khó có thể lay động quang chưởng. Một cổ nguy cơ tử vong bao phủ tất cả người trong hoàng thất, chẳng ai ngờ bên trong địch nhân lại cất dấu một pho tượng cao thủ như thế, cửu phẩm vương tọa Lý Hoành đối mặt đều cơ hồ không có sức phản kháng. - Nghiêm tông chủ đại giá quang lâm, vì sao xuất thủ với một đám tiểu bối? Trong đội ngũ trọng giáp bằng sắt, một thân ảnh gầy yếu nhanh như sấm đánh ra một chưởng, đánh tan quang chưởng màu đất kia, giải trừ nguy cơ cho người trong hoàng thất. Mọi người vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới bên trong đội ngũ cận vệ bằng trọng giáp cũng cất dấu một cao thủ như thế. Chỉ có Lý Hoành trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng. - Cung nghênh phụ hoàng loan giá! Lý Hoành đối với võ sĩ mặc trọng giáp bước ra khỏi hàng cung kính nói. - Cung nghênh tông chủ pháp giá! Lưu Mãnh cũng hướng về người vừa xuất thủ bên trong đám đệ tử Đại Diễn tông. Đoàn người một mảnh xôn xao, hai người kia chính là tông chủ Đại Diễn tông cùng Đệ nhị đường hoàng tôn chỉ tinh thần của hoàng thất. Mọi thứ diễn ra ở đây quả thực như ảo mộng, ai có thể nghĩ đến, nhân vật như vậy sẽ giấu mình ở trong đám đệ tử phổ thông cùng đội ngũ thị vệ mặc trọng giáp. - Thân ngoại hóa thân! Cao thủ Võ Hoàng cấp thần thông! Thanh Mộc Phái thái thượng trưởng lão đứng đầu tam bang tứ phái, cao thủ lục phẩm vương tọa - Mộc Tư Lâm không thể tin tưởng hô. Lần này đoàn người toàn bộ khiếp sợ. Ở thế tục, vương tọa cao thủ đều cực ít khi xuất hiện, chớ đừng nói chi là cao thủ thực lực càng cường đại hơn cấp Võ Hoàng. Người kia đã gần như có trình độ thần tiên trên lục địa. Hóa thân ở ngoài nghìn vạn dặm, thực lực vô cùng bí hiểm. Võ sĩ mặc áo giáp cùng trung niên nhân của Đại Diễn tông cũng không để ý tới những người khác đang kinh ngạc, bọn họ từ đầu đến cuối đều chỉ chú ý đối phương. - Thực lực ngươi lại tăng dài! Rất tốt! Hóa thân tông chủ Đại Diễn tông hơi tán thưởng nói. - Ngươi cũng không kém, những năm gần đây ngươi cũng không có nhàn rỗi. Hoàng đế Thái Tông Đại Đường thanh âm mờ ảo, tựa hồ tràn ngập vô hạn cảm khái. - Năm đó lần đầu tiên ta và người gặp nhau hẳn là lúc mười tám tuổi nhỉ! Lúc đó phụ thân ngươi vừa thành lập Đại Đường hoàng triều, mang ngươi quay về tông môn, muốn tiến cử vào trong tông môn viện, nhưng bởi vì tư chất ngươi không tốt, thực lực không đủ mà trượt tuyển, không nghĩ tới tư chất bình thường như ngươi lại có thể đi tới một bước ngày hôm nay, không thể không nói, năm đó tròng mắt người phụ trách khảo hạch nội viện đã bị mù. Tông chủ Đại Diễn tông đồng dạng cảm khái nói. - Đúng vậy, lúc đó ngươi đã là thiên tài trẻ tuổi nhất Đại Diễn tông, thiên chi kiêu tử, ta không bằng! Hoàng đế Thái Tông thản nhiên nói. - Ta có đôi khi đang suy nghĩ, nếu như năm đó ngươi nhập tông môn, tình huống bây giờ sẽ như thế nào? Tông chủ Đại Diễn tông cười cười nói. - Sợ rằng hiện tại ta đã là tông chủ Đại Diễn tông! Đối với năng lực làm người đứng đầu, ngươi không bằng ta. Hoàng đế Thái Tông vừa cười vừa nói. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, phảng phất như bằng hữu già tâm sự sau nhiều năm không gặp, thế nhưng không ai biết, trong giọng nói hai người ngoại trừ cảm thán còn có nồng đậm kiêng kỵ. - Duy trì hiện trạng không phải rất tốt sao? Tại sao phải phá hỏng thế cân đối này! Tông chủ Đại Diễn tông trong giọng nói có một vệt không hiểu, một vệt phẫn nộ. - Cho dù Đại Đường chúng ta không động thủ, ngươi cũng nhất định sẽ xuất thủ đánh vỡ thế lực cân đối tại Đông Bắc địa vực, điểm khác biệt chỉ là Đại Đường chúng ta không muốn làm quân cờ, mà muốn làm người chơi cờ. Đây cũng là nhiệm vụ trước khi chết phụ hoàng giao phó cho ta. Hoàng đế Thái Tông nói. Khí tức trên người có chút bi thương, tựa hồ nhớ tới ủy thác của phụ thân trước khi qua đời. Lúc đó Đại Đường tuy rằng thăng cấp thoát khỏi số phận hoàng triều cấp thấp, nhưng trong ngoài nước cũng không ổn định, có thể nói loạn trong giặc ngoài, hoàng đế Thái Tông đăng cơ ngay thời điểm đó, dẫn dắt Đại Đường thoát khỏi khốn cảnh, đi về hướng cường đại. - Không thể không nói, ngươi rất hiểu ta, thế nhưng một núi không thể chứa hai cọp những lời này hẳn ngươi đã nghe nói qua? Hiện tại Đại Đường chính là con cọp thứ hai đang dần lớn mạnh, các ngươi đã uy hiếp đến sự yên ổn của Đại Diễn tông tại Đông Bắc địa vực. Ngươi nghĩ giữa chúng ta còn có lựa chọn đường sống sao? Tông chủ Đại Diễn tông trầm giọng nói. - Thương Long đại lục rộng lớn như thế, mặc kệ Đại Đường chúng ta hay là Đại Diễn tông các ngươi, so sánh với cả đại lục, đều chỉ là thế lực nhỏ bé tại địa phương. Chân chính đứng trước những đại tông phái thế lực đứng đầu chỉ là con kiến hơi lớn mà thôi. Không nghĩ tới người có ánh mắt cao hơn đầu như ngươi lại chỉ nhìn được trong phạm vi nhỏ như thế. Xem ra trước đây ta còn đánh giá quá cao ngươi. Hoàng đế Thái Tông cảm thán nói. - Ta cũng biết đại lục rộng lớn, nhưng những chuyện này đều quá mức xa xôi, ta với tư cách tông chủ Đại Diễn tông, có trách nhiệm mang Đại Diễn tông đi về phía huy hoàng, mà không phải khiến Đại Diễn tông tứ phân ngũ liệt. Điểm ấy ngươi hẳn rõ ràng. Đại Đường các ngươi tuy rằng không để Đại Diễn Tông ta sử dụng, nhưng cứ tách biệt đi ra ngoài như vậy, cũng sẽ làm toàn bộ thực lực Đại Diễn tông suy yếu, bất luận chuyện gì có ảnh hưởng lớn đến thực lực Đại Diễn tông, ta cũng sẽ không để cho nó phát sinh. - Chính vì hiểu rõ tính cách của ngươi nên ta mới ra đây, trên người của ta và ngươi đều gánh vác rất nhiều trọng trách, có rất nhiều sự tình đều là thân bất do kỷ. Không bằng đánh một trận quyết thắng thua. Ta thắng, Đại Đường thoát ly độc lập với Đại Diễn tông, ta thua, Đại Đường mặc ngươi xử trí. Hoàng đế Thái Tông cao giọng nói. - Được, mấy năm nay ta cũng muốn nhận thức thực lực các ngươi rốt cuộc đạt tới trình độ nào. Tông chủ Đại Diễn tông không hề nghĩ ngợi đáp ứng. - Đi ra ngoài thành đi! Ta và ngươi chiến đấu không nên làm hại đến người thường. - Tốt! Từ đầu đến cuối, hai người cũng không có nói với những người đang giằng co trước Trích Tinh lâu. Thế nhưng tất cả mọi người phía dưới đều biết, kết quả hai người đối chiến, quan hệ đến kết quả song phương giằng co, quan hệ đến số phận Đại Đường. Đứng ở phía trước loan giá của đường hoàng hiện nay, trong mắt Lý Lân tản ra rừng rực thần quang. Cao thủ, thần tượng, buổi tối hôm nay đã cho hắn được mở rộng tầm mắt. chiến giáp của cao thủ Tiên thiên, cao thủ Võ Hoàng với thực lực cường hãn thần thông. Những thứ này đều cung cấp mục tiêu cho hắn trên con đường truy cầu võ đạo Lý Lân đột nhiên phát hiện, chính mình tựa hồ trời sinh đã thích hợp với cái thế giới võ đạo hưng thịnh này, bởi vì chỉ có thế giới nhiệt huyết như vậy mới có thể làm cho chính mình tràn ngập tình cảm mãnh liệt. Hai phe nhân mã lẳng lặng giằng co, một cỗ áp lực vô hình bao phủ tại trong lòng hai bên, bất kể là người của hoàng thất Đại Đường hay là người của Đại Diễn tông, song phương đều chăm chú mà xúm lại bên người cửu phẩm vương tọa, lẳng lặng chờ đợi kết quả giao chiến giữa boss của hai bên. Người của tam bang tứ phái cũng tự động hội tụ cùng nhau, bọn họ mặc dù không có cửu phẩm vương tọa, nhưng bảy lục phẩm vương tọa liên hợp cùng nhau vẫn như cũ sinh ra lực lượng không thể khinh thường, hơn nữa bọn họ vẫn còn mang theo hơn ba mươi trưởng lão là cao thủ cấp thiên tiên. Những thứ này bình thường đủ để quét ngang một phương cao thủ nhưng vào hôm nay có vẻ có chút thiếu, không nói cao thủ cấp Võ Hoàng vừa lấy thủ đoạn hóa thân xuất hiện, chỉ cần hai cửu phẩm vương tọa của Đại Đường cùng Đại Diễn tông cũng đủ để quét ngang toàn bộ bọn họ. Tại đẳng cấp Võ vương, sau Tam phẩm mỗi một bậc đều chênh lệch cực kỳ to lớn, lớn đến mức có lấy mười người cũng khó hoàn toàn bù đắp. Cho nên, tam bang tứ phái nhìn như độc lập, nhưng trên thực tế lại không...giữ vững lập trường nhất. Số phận hiện tại của bọn họ cùng hoàng thất Đại Đường liên hệ cùng nhau. Nếu như Thái Tông hoàng đế Đại Đường thất bại, lúc đó toàn bộ Đại Đường hoàng triều đều có nguy cơ bị diệt, mà tam bang tứ phái bọn họ càng khó có thể may mắn tránh khỏi. Bởi vì thất đại tông phái bọn họ liên hợp lại đều chưa chắc đã thâm hậu bằng nội tình Đại Đường. Đại Đường không tốt, bọn họ càng thêm không may. Oanh...! Một tiếng vang thật lớn cách đế đô khoảng mười dặm truyền đến, toàn bộ đế đô đều loáng thoáng sản sinh chấn động. Phong mang nóng rực phóng lên cao kia khiến hai gã cửu phẩm vương tọa cùng tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Uy thế của cấp Võ Hoàng quả nhiên không phải những người dưới Võ Hoàng có thể đo lường được. Song song, đối với dạng cảnh giới này, hai gã cửu phẩm vương tọa trong thâm tâm lại không có quá nhiều khát vọng. Bọn họ đều đã tiến nhập cửu phẩm Võ vương nhiều năm, tuy rằng chưa đạt được đỉnh cao bình cảnh, nhưng lại không khác nhau lắm, trong mông lung cũng có thể chạm đến uy năng võ đạo của cấp Võ Hoàng. Chính vì loại cảm giác mông lung này, cửu phẩm Võ vương cực ít khi xuất hiện trên thế gian, đại bộ phận bọn họ đều chọn bế tử quan đến khi bản thân đột phá bình cảnh, để tiến vào cảnh giới càng cao hơn nữa, nhưng lại có không ít người vĩnh viễn không đi ra, biến mất trong dòng sông chảy dài mãi mãi của lịch sử. Dù sao đây là bình cảnh giữa vương tọa cùng hoàng tọa, giống như một người lột xác phá trời, từ cá hóa rồng, nếu không qua được, “thân tử đạo tiêu, thọ nguyên tận mà chết”.