Tam Thái Tử
Chương 40 : Người của Đại Diễn Tông
Chiêu thức lão già hèn mọn lộ ra trước khi đi triệt để gây ấn tượng mạnh với Lý
Lân. Có thể trong tình huống không kinh động tới ai trong trong đại sảnh nhiều người như vậy, cứ thế mà tiêu thất vô tung, thực lực này ngay cả
Võ Tông cao thủ cũng tuyệt đối không thể làm được.
- Chẳng lẽ là cao thủ Tiên Thiên sao?
Vẻ kinh ngạc trên mặt Lý Lân dần biến mất, nhưng kinh ngạc trong lòng vẫn không giảm. Cao thủ Tiên Thiên, loại người như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ngờ hắn cứ đơn giản vậy mà gặp được.
Khi Lý Lân chuẩn bị tiếp tục hỏi thăm tin tức giang hồ thì xuất hiện một lão già chậm rãi bước từ tầng hai xuống. Lão già này thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, lại thêm một thân bạch y, mang lại cảm giác phiêu diêu mờ ảo như tiên. Lão từ tầng 2 bước xuống, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Lý Lân. Đồng thời, toàn bộ phòng khách vì sự xuất hiện của lão đầu mà bỗng nhiên im bặt.
Lão già không thèm nhìn ánh mắt khiếp sợ của các nhân vật trong giang hồ khác, cứ thế sải bước đi tới chỗ Lý Lân. Thần sắc Lý Lân hơi có vẻ khẩn trương, đánh giá lão già đang đi tới, đột nhiên hắn biến sắc, bởi vì hắn phát hiện trên vạt áo của lão ta có một đồ án bát quái màu vàng.
- Kim sắc bát quái, ký hiệu của Đại Diễn Tông. Lão nhân này là người Đại Diễn Tông.
Lý Lân có chút khó hiểu, trong phòng có nhiều người như vậy sao lão không nhìn mà lại trực tiếp nhìn về phía hắn. Cho dù thân phận hoàng tử của hắn có lộ ra ngoài cũng không thể khiến Đại Diễn Tông coi trọng như vậy chứ!
- Tiểu tử, vừa rồi ở đây có người khác đúng không?
Lão già mở miệng hỏi. Thế nhưng lão vừa mở miệng, lông mày Lý Lân không khỏi nhíu lại, lão nhân này thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, khí chất xuất trần, thế nhưng vừa mở miệng đã cao cao tại thượng, cái vẻ mặt kiêu căng kia thật sự khiến người khác khó chịu.
- Người khác sao? Ở đây có rất nhiều người qua lại, không biết tiền bối định nói đến ai?
Lý Lân ra vẻ không hiểu hỏi lại.
- Đừng có giả ngu với lão phu, lão phu rõ ràng vừa cảm giác được ở chỗ này có một cỗ khí tràng cường đại chợt lóe rồi biến mất, chắc chắc là đại cao thủ trên Tiên Thiên. Cảm giác của lão phu chắc chắn sẽ không sai. Nói mau! Người đâu?
Vẻ mặt lão già tràn đầy tự tin, khinh bỉ nhìn Lý Lân.
Ở tuổi như vậy mà mới là võ sĩ lục phẩm, thiên phú tu luyện võ đạo chắc chắn là phế vật trong phế vật, loại yếu ớt tiện tay là có thể bóp chết như vậy mà dám ra vẻ trước mặt lão.
- Vừa rồi ở đây quả thật có một quái nhân, chẳng qua lão ta biến mất rồi.
Lý Lân nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp mở miệng nói. Với thực lực nhỏ yếu của hắn hiện giờ tốt nhất không nên chen chân vào vũng nước đục này, với cả hắn cũng chẳng có quan hệ gì với lão nhân hèn mọn, đương nhiên không cần vì lão ta mà gánh chịu nguy hiểm. Lý Lân từng nghe qua rằng Đại Diễn Tông rất bá đạo, thêm cái vẻ kiêu căng của lão già trước mặt, chắc chắn là loại coi mạng người như cỏ rác, nếu chọc giận lão chắc chắn sẽ chết vô ích. Hơn nữa đây là địa bàn của Đại Diễn Tông, lão già có bóp chết mình cũng chả có phiền phức gì.
- Ngươi biết y là ai chứ?
Trên mặt lão già lộ ra thần sắc quả nhiên là thế.
- Không biết, chỉ nghe lão ta tự xưng là Bách Hiểu Đồng Tử?
Lý Lân cúi thấp đầu xuống nói.
- Bách Hiểu Đồng Tử sao?
Lông mày lão già nhíu lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Một lúc lâu sau lão đột nhiên biến sắc, có chút lo lắng hỏi:
- Người đó có phải vóc người thấp bé, hóa trang như đồng tử, ở cổ đeo Thanh Đồng trường mệnh khóa không?
Lý Lân gật đầu.
- Chết tiệt, không ngờ là lão quái vật này, xem ra phải mau chóng báo lại với tông môn.
Lão già nói, vội vàng xoay người đi lên lầu.
Lão già vừa đi khỏi, toàn bộ phòng khách một mảnh xôn xao.
- Mẹ nó, ta không nhìn lầm đó chứ! Người vừa rồi là trưởng lão Bách
Trường Thanh của Đại Diễn Tông. Lão ta từ 30 năm trước đã là tiên thiên cường giả. Không ngờ Đại Diễn Tông xuất động một nhân vật lớn như vậy.
Một giang hồ háo khách mặc áo da báo, hông đeo Hoành Đao thất thanh la lên.
- Đúng vậy, chính là Bách Trường Thanh, trong gia tộc ta có bức họa vẽ lão. Nghe nói 20 năm nay lão không hề ra khỏi Đại Diễn Tông. Lần này bỗng dưng tới đế đô, lẽ nào lời đồn là thật?
Một gia chủ thế gia giang hồ gật đầu nói, xác nhận thân phận của lão già.
- Lời đồn gì vậy?
Mọi người lao xao hỏi, Lý Lân cũng vểnh tai lên nghe. Từ ba mươi năm trước đã là Tiên Thiên cao thủ, hiện tại ai biết tu vi của lão đã tăng lên tới mức nào chứ, một người như vậy đột nhiên tới đế đô, mặc kệ là vì mục đích gì, cũng khiến người khác coi trọng. Còn cả Bách Hiểu Đồng Tử mà Bách Trường Thanh rất kiêng kỵ kia nữa.
- Người ta đồn lần này hoàng thất chiêu sinh học viên dự bị cho Thần Ma học viện chỉ là lấy cớ thôi, mục đích thật sự là để liên lạc với Tam bang Tứ phái, hoàng thất muốn liên hợp với Tam bang Tứ phái đối phó với
Đại Diễn Tông, tiến lên hoàng triều bậc cao hơn. Nhân vật lớn như Bách
Trường Thanh xuất hiện đúng lúc này, xem ra lời đồn có đến tám chín phần mười là thật. Trời ạ! Nếu thật sự có chuyện như vậy, chúng ta tốt nhất là mau tranh thủ trốn về nhà, cuộc tranh đấu của mấy thế lực lớn này, mấy tiểu nhân vật như chúng ta sao có thể tham dự vào.
Một đại hán trung niên nói. Từ khí chất đại hán trung niên này biểu hiện ra ngoài, xem ra cũng không phải là người bình thường. truyện được lấy từ website tung hoanh
- Tần gia chủ nói có lý, cao thủ Tiên Thiên tranh đấu, chúng ta lớ ngớ chen chân vào đúng là muốn chết, trước hết chúng ta cứ quan sát tình hình xem sao đã, dù sao đối với các vị thì đây có thể là một cơ hội tốt khó gặp đó.
Một lão giả mở miệng nói. Rất nhiều người phụ họa đồng tình. Người giang hồ vốn nhiệt huyết hiếu chiến, có loại hưng phấn không thể giải thích với chuyện tranh đấu. Hơn nữa những người này có lẽ đều là các gia chủ thế gia, tông chủ tông phái có chút thực lực một phương. Người đứng đầu thế lực lớn, có ai không phải là người dã tâm bừng bừng cơ chứ. Nếu lời đồn là thật, Đại Đường liên hợp với Tam bang Tứ phái khai chiến với Đại
Diễn Tông, vậy thì họ cũng sẽ có cơ hội đục nước béo cò.
Đương nhiên, có rất nhiều thế lực sẽ lựa chọn rời đi, thư đề cử của
Trưởng công chúa tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng không thể nào so được với an nguy cả gia tộc. Đại Diễn Tông đã truyền thừa mấy nghìn năm, còn Đại
Đường mới tồn tại 500 năm mà thôi, phần thắng thật sự không lớn lắm.
Trên mặt Lý Lân đầy vẻ nghi ngờ, đối với lời đồn thổi trong giang hồ, hắn thường chỉ nghe mà không tin, dù sao trong thời đại này, lời đồn rất hay sai lệch, thông qua truyền miệng thì chuyện nhỏ cũng có thể biến thành chuyện động trời. Thế nhưng khi hắn đã tận mắt thấy Bách Trường
Thanh, thêm cả Bách Hiểu Đồng Tử thần bí khiến Bách Trường Thanh phải biến sắc nữa. Những cao thủ trên Tiên Thiên này làm hắn thấy áp lực rất lớn. Lý Lân tin rằng chuyện này chắc chắn sẽ rất nhanh lan truyền khắp đế đô, nếu quả như lời đồn là thật, cả đế đô sẽ vô cùng khẩn trương. Lúc này ra ngoài đi dạo quả thật quá hung hiểm.
Lý Lân đứng dậy bước tới hậu viện Trích Tinh Lâu. Một lúc sau đi ra, hắn đã từ một thiếu niên da ngăm đen trở thành một thương nhân trung niên hơi mập. Y phục trên người cũng đã thay đổi, lúc này nhìn kiểu gì cũng thấy Lý Lân là một thương nhân giàu có. Còn giải thích cho lý do vì sao hắn có bộ y phục này, đơn giản lắm, hắn tiện tay đánh ngất một tên nhà giàu trong nhà vệ sinh rồi cướp được.
- Mẹ nó, phải nhanh nhanh mới được, đợi tên kia tỉnh lại kêu om sòm thì phiền phức to.
Lý Lân vội vã ra khỏi Trích Tinh Lâu.
Đột nhiên cơ thể hắn khựng lại, sau đó khôi phục bình thường. Y phục hoa lệ trong nháy mắt ướt đẫm mồ hôi.
- Tra xét bằng tinh thần, cao thủ cấp Tiên Thiên. Là ai? Chẳng lẽ lão già Bách Hiểu Đồng Tử kia chưa rời đi? Hay là lão quái vật Bách Trường
Thanh?
Cho dù là ai trong hai người này, Lý Lân cũng không muốn dây vào. May mà thuật dịch dung của hắn xuất sắc, trang phục cũng phù hợp, nên đạo thần thức kia chỉ lướt qua hắn rồi bỏ qua.
Chạy một mạch tới cửa hoàng cung, lúc này Lý Lân mới yên tâm. Trong một ngày mà gặp tới hai cao thủ Tiên Thiên trong truyền thuyết, hắn cảm thấy áp lực rất lớn. Bách Trường Thanh còn đỡ, lão quái vật kia căn bản là không để mình vào mắt, chỉ cần mình thức thời, lão sẽ không hạ thấp thân phận mà xuất thủ. Cần lo là lão già Bách Hiểu Đồng Tử kia, khiến Lý Lân cảm thấy phi thường khó đối phó. Quan trọng nhất là hắn dịch dung có lừa được lão già kia hay không, Lý Lân thật sự không dám chắc.
- Con mẹ nó, bên ngoài quá nguy hiểm. Trước khi mọi chuyện rõ ràng, lão tử tuyệt đối sẽ không ra ngoài nữa.
Lý Lân rất nhanh hạ quyết định, sau đó nhanh chóng chạy về Cảnh Thái cung.
Tại Thiên Nữ điện, Trưởng công chúa và Lâm Vãn Tình đang cung kính hành lễ với một quái nhân. Quái nhân này đội Triêu Thiên biện, trên cổ đeo
Thanh Đồng trường mệnh khóa thật lớn, lỗ tai đeo hai cái vòng bạc lớn.
Hóa trang giống đồng tử, nhưng tướng mạo lại hoàn toàn khác. Dưới mái tóc xám trắng là một khuôn mặt đầy nếp nhâăn trắng toát. Quỷ dị hơn là người này nếu đoán là mới hơn 20 tuổi cũng được, nói là 30 tuổi cũng đúng, thậm chí nói là 40 tuổi cũng có người tin. Chỉ là hiện giờ sắc mặt quái nhân này không tốt lắm, có thể nói là cực kì phiền muộn.
- Thôi được rồi, hai nha đầu các ngươi không cần đa lễ. Lão nhân gia ta khó khăn lắm mới được ra ngoài, lại bị các ngươi làm phiền. Lão già Đông Phương chạy đâu không biết, để cả đống việc lại cho lão phu làm, lúc về nhất định phải cho lão một trận.
Quái nhân phất tay, phiền muộn nói.
- Tư Đồ lão sư, lần này Đại Đường con đối mặt với nguy cơ chưa từng có,
Thanh Vi bất đắc dĩ đành phải cầu viện sư phụ, sư phụ nghe nói lão sư đang du lịch gần Đại Đường, nên bảo con mời ngài tới. Không ngờ lão sư lại tới nhanh như vậy
Trưởng công chúa cung kính nói. truyện copy từ tunghoanh.com
- Hừ, lão phu không tới nhanh mà được à? Chưa nói lão phu phải nể mặt lão già Đông Phương, mà ngay cả lão già nhà các ngươi, lão phu cũng không dám coi thường. Nói thật nhé, nha đầu, ngươi căn bản không cần lo lắng, với thực lực của lão già nhà các ngươi, Đại Diễn Tông chắc gì đã dám động thủ.
Vẻ mặt Tư Đồ Thiên Trùng đầy kiêng kị khi nhắc tới lão tổ tông hoàng thất Đại Đường.
- Thực lực lão tổ tông tuy mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ có một người. Có
Tư Đồ lão sư hiệp trợ, Đại Diễn Tông chắc chắn sẽ càng thêm kiêng kỵ,
Đại Đường ta gặp dữ hóa lành.
Lâm Vãn Tình tranh thủ vỗ mông ngựa.
- Nha đầu ngươi nói êm tai lắm. Cũng không biết lão quỷ Đông Phương kia tu mấy đời mà có phúc thế, thoáng cái đã tìm được hai đồ đệ xuất sắc như các ngươi. Lão phu thì thật xui xẻo mà, vất vả lắm hôm nay mới phát hiện ra một tên tư chất xuất chúng lại để hắn chạy mẹ mất, tức chết lão phu mà.
Vừa nhắc tới tiểu tử mặt đen chuồn mất ngay dưới mắt mình kia, Tư Đồ
Thiên Trùng phiền muộn không thôi. Đúng là cơm ăn tới mồm còn để mất, Tư Đồ Thiên Trùng đường đường là một vương tọa bát phẩm không ngờ lại để một tiểu tử võ sĩ lục phẩm qua mặt chạy mất. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Tư Đồ Thiên lại có cảm giác phiền muộn lật thuyền trong mương.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
139 chương
68 chương
158 chương
9 chương
501 chương
156 chương