Ánh mặt trời mùa đông khiến chiếc bóng đổ dài trên mặt đất, tại một nơi hẻo lánh vắng vẻ, Cung Tú Nhân rốt cuộc cũng tìm được địa chỉ kia. Đó là một tứ hợp viện* cũ kĩ, thoạt nhìn tuy rằng khá gọn gàng, sạch sẽ, nhưng lại vô cùng dột nát; thời khắc hoàng hôn càng làm tăng thêm vẻ cô đơn, tĩnh mịch của nơi đây.
Khi hắn bước vào sân, liền nhìn thấy Tư Mã Tuấn đưa lưng về phía mình. Y đang lật xem một cuốn sách, nhưng kỳ thật lại không hề đọc, y đút hai tay vào túi quần, đặt cuốn sách xuống. Nếu là lúc trước, hắn tuyệt đối không thể tin Tư Mã Tuấn lại ở tại một nơi dột nát và cũ kĩ như thế này.
“Tuấn.” Hắn khẽ gọi một tiếng.
Tư Mã Tuấn kinh ngạc quay đầu lại, râu trên mặt y mọc dài, dường như đã vài ngày chưa cạo râu, kinh ngạc một chút, y lập tức lại hồi phục vẻ lạnh lùng thường trực của mình.
“Ngươi đến đây làm gì? Muốn biết rằng ta thê thảm nghèo túng đến cỡ nào sao?” Câu nói của y thể hiện sự đùa cợt mỉa mai, dường như muốn gia tăng khoảng cách giữa hai người họ.
Cung Tú Nhân tiến lên trước vài bước, câu hỏi không ngừng ám ảnh tâm trí của hắn khi ngồi trên máy bay, rốt cuộc đã có thể hỏi Tư Mã Tuấn. “Tại sao ngươi không nói cho ta rằng Tử An là bị dì của ngươi bắt đi, tại sao ngươi không nói cho ta biết, ngươi đã từ bỏ quyền thừa kế để bảo vệ Tử An?”
Tư Mã Tuấn không hề trả lời, thậm chí cũng không tỏ vẻ gì. Cung Tú Nhân bừng tỉnh đại ngộ, tiến lên trước vài bước, cho đến giờ khắc này hắn mới hiểu, thời điểm Tư Mã Tuấn không nói lời nào, chính là lúc y không biết nên trả lời hắn ra sao.
Hồi tưởng lại trước kia, y quả thật thường tỏ vẻ trầm mặc đối với hắn, trong quá khứ hắn luôn nghĩ sự trầm mặc của y là lạnh lùng vô cảm, hiện tại mới hiểu được như vậy nghĩa là y không biết nên đáp lại hắn như thế nào, càng không biết phải giải thích ra sao.
“Tuấn.”
Hắn dựa vào ngực y, toàn thân Tư Mã Tuấn cứng ngắc, hắn đưa tay ôm lấy y, có thể một lần nữa dựa vào ngực y, hắn cảm thấy thật hạnh phúc.
“Tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi để ý đến ta?”
Tư Mã Tuấn nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Bởi vì ta không cần ngươi, cho nên không nói ra những lời ghê tởm như vậy.”
Hắn rốt cuộc có thể nhận ra y nói dối, trước kia hắn hoàn toàn không nhận thấy được, luôn luôn cho rằng y là loại người vô tình lạnh lùng, bây giờ cuối cùng hắn đã có thể nhìn ra rằng Tư Mã Tuấn luôn dùng thái độ như vậy đối xử với chính mình, để tránh xa khỏi sự quan tâm của người khác dành cho y.
Y đối xử với bản thân như vậy khiến Cung Tú Nhân rất đau lòng, cả đời hắn không thể tưởng tượng có người nào lại tàn nhẫn với mình như vậy chỉ để người khác không thể quan tâm đến mình. “Nếu ngươi không cần ta, ngươi hiện tại vẫn đang sống trong các ngôi nhà cao tầng, mỗi ngày còn có một đám mỹ nữ để ngươi lựa chọn.”
Tư Mã Tuấn lần thứ hai trầm mặc, Cung Tú Nhân lại ôm chặt y.
“Ta lúc trước hiểu lầm ngươi, căn bản không phải ngươi mang Tử An đi, là ta hiểu lầm, thế nhưng ngược lại ngươi đã cứu Tử An trở về, tại sao không nói rõ với ta?” Hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Tuấn, Cung Tú Nhân hôn lên môi y, nước mắt cũng rơi trên môi hắn, hắn không muốn y tự ngược đãi bản thân, không có chí tiến thủ như thế này, hắn chỉ muốn y hạnh phúc khoái hoạt. “Tại sao ngươi lại đẩy ta ra thật xa, vì cái gì ngươi lại đối xử với bản thân như vậy?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mã Tuấn trở nên nhăn nhó.
Cung Tú Nhân khóc nói: “Ta yêu ngươi a, rốt cuộc là chuyện gì khiến cho ngươi tình nguyện ngược đãi bản thân như vậy cũng không muốn ở bên cạnh ta, mặc cho ta đau lòng thế nào cũng phải đẩy ta và Tử An rời xa ngươi, tại sao ngươi lại muốn tổn thương chính mình, ngươi có biết ngươi làm như vậy khiến cho ta thương tâm đến cỡ nào hay không?”
Tư Mã Tuấn vẫn trầm mặc không trả lời, Cung Tú Nhân tức giận đấm vào ngực y, hắn không thể chịu nổi thái độ trầm mặc của y.
“Nói đi, nói lý do tại sao? Ít nhất hãy cho ta biết nguyên nhân, không thể không nói rõ ràng mà đẩy ta rời xa ngươi.”
Nước mắt của hắn thấm ướt áo Tư Mã Tuấn, Tư Mã Tuấn rốt cuộc giơ tay khẽ vuốt mái tóc hắn, giọng nói nhỏ đến mức tưởng chừng như không hề tồn tại, đại biểu rằng đây là lời thực lòng của y.
“Không tại sao cả, Tú Nhân, chỉ bởi vì ta không xứng mà thôi.”
Câu trả lời vô nghĩa của y làm cho Cung Tú Nhân gần như điên lên. “Cái gì gọi là ngươi không xứng? Ngươi là tên hỗn đản vô tâm vô phế, ngươi có biết ta vì ngươi rơi bao nhiêu nước mắt không? Cũng chỉ vì hai chữ “không xứng” này mà lại đẩy ta ra xa.”
Tư Mã Tuấn lần thứ hai đẩy hắn ra, “Đi đi, không cần đến đây nữa, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Ta sẽ không đi, trừ phi ta hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nếu không ta tuyệt đối không đi.” Trước kia hắn dễ dàng rời đi mới đánh mất Tư Mã Tuấn, bây giờ hắn phải lưu lại, làm rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Tư Mã Tuấn không hề để ý tới hắn, đưa tay cầm lấy cuốn sách tiếp tục nhìn, tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với những gì Cung Tú Nhân nói, cũng không phản ứng gì nữa.
Cung Tú Nhân cũng ngồi xuống, hắn không tin y có thể không nói lời nào cả ngày, nếu như có thể, vậy hắn cũng nguyện ý phụng bồi, cùng y im lặng cả ngày.
Nhưng quả thật Tư Mã Tuấn không hề nói chuyện, mãi đến khi trời tối, không còn ánh sáng để đọc sách, y mới xoay người đi vào phòng, Cung Tú Nhân liền lập tức theo vào.
Tư Mã Tuấn mở tủ lạnh ra, bên trong tất cả đều là thức ăn đóng gói sẵn, y lấy một phần để ăn, căn bản là muốn tỏ vẻ không hề nhìn thấy Cung Tú Nhân.
Cung Tú Nhân cũng lấy một phần, tự mình hâm nóng rồi ăn, có điều hắn luôn ăn thực phẩm tươi sống, bây giờ ăn đồ hộp khiến hắn thật sự khó nuốt được, hắn miễn cưỡng ăn xong, Tư Mã Tuấn vẫn coi hắn như không khí, tiếp tục xem sách.
Đến khoảng chín giờ, Tư Mã Tuấn nằm lên một chiếc giường lớn bằng gỗ, có vẻ chính là giường ngủ trong tứ hợp viện, Cung Tú Nhân cũng tự động leo lên giường nằm cạnh y.
Tư Mã Tuấn đưa lưng về phía hắn, hoàn toàn không trả lời những câu hỏi của hắn, điều này làm cho Cung Tú Nhân tức giận. Hắn vươn hai tay, từ phía sau ôm chầm lấy y, hắn không tin như vậy y còn không nói lời nào, nhưng dường như Tư Mã Tuấn đã quyết tâm im lặng, vẫn tỏ vẻ không hề quan tâm.
Cung Tú Nhân dựa mặt vào vai y, ngửi mùi hương quen thuộc trên người y, hắn tin tưởng chỉ cần hắn kiên trì, qua một thời gian Tư Mã Tuấn nhất định sẽ mềm lòng.
“Ta yêu ngươi, Tuấn.” Hắn nhẹ giọng khẽ nói, mặc kệ Tư Mã Tuấn có nghe thấy hay không.
Vùng nông thôn vào ban đêm thực yên lặng, trải qua một khoảng thời gian bôn ba khắp nơi, Cung Tú Nhân rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, Tư Mã Tuấn lại tâm sự nặng nề, một đêm không chợp mắt, mãi đến khi bình minh.
Lúc trời sáng, Tư Mã Tuấn mới ngủ, khi y tỉnh lại đã sắp mười một giờ, bên cạnh y không còn ai nữa. Y mang giày vào, sau khi đi một vòng khắp tứ hợp viện, mới xác định Cung Tú Nhân đã rời khỏi đây.
Một cảm giác mất mát khó có thể diễn tả nảy lên, tuy rằng biết rõ Cung Tú Nhân rời đi y là tốt nhất, y vẫn không cách nào khống chế cảm giác mất mát trong lòng mình.
“Nặng quá, Tuấn, mau đến giúp ta.”
Cung Tú Nhân ở bên ngoài tứ hợp viện kêu to, chỉ thấy hắn xách một vài túi thức ăn đi đến trước mặt Tư Mã Tuấn, nói muốn Tư Mã Tuấn giúp đỡ.
Tư Mã Tuấn kinh ngạc nhìn hắn chằm chằm, y nghĩ rằng hắn đã rời khỏi đây, “Ngươi không phải đã đi rồi sao?”
Cung Tú Nhân ôm lấy cánh tay y, “Ta đi mua thực phẩm tươi sống, thức ăn trong tủ lạnh của ngươi khó ăn muốn chết, ta muốn ở trong này trường kỳ kháng chiến, làm sao có thể ăn những thứ khó ăn thế. Hơn nữa mỗi ngày ngươi đều ăn như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng đâu.”
Tư Mã Tuấn muốn bỏ tay hắn ra, Cung Tú Nhân lại gắt gao ôm chặt, còn lấy mấy túi to đặt trước ngực Tư Mã Tuấn, khiến y không thể đẩy hắn ra, bất tri bất giác, tất cả mọi thứ đều chuyển vào trong tay Tư Mã Tuấn.
Sau khi Tư Mã Tuấn bỏ mọi thứ vào tủ lạnh, mới giật mình phát hiện hành vi của mình dường như tỏ vẻ đồng ý hắn lưu lại, y ảo não, liền quay đầu liếc nhìn Cung Tú Nhân, muốn Cung Tú Nhân lập tức rời đi, Cung Tú Nhân lại tỏ vẻ không để ý, bắt đầu lấy nguyên liệu để chuẩn bị cơm trưa.
Tư Mã Tuấn bất đắc dĩ rời đi nhà bếp, trầm mặc[ngu ngơ]ngồi ngoài cửa, nghe tiếng Cung Tú Nhân ca hát vui vẻ. [kute dữ XD~]
Đến giữa trưa, Cung Tú Nhân gọi y vào nhà ăn cơm, thức ăn và cơm trên bàn nhìn rất ngon miệng, y im lặng ăn, hy vọng Cung Tú Nhân không chịu nổi sự trầm mặc của y, cuối cùng rời khỏi nơi đây, bất quá kế hoạch của y hiển nhiên không có tác dụng gì.
Cung Tú Nhân ở đây tựa hồ rất vui vẻ, mỗi ngày bồi y đọc sách, xem tivi, buổi tối cùng ngủ trên một cái giường, cho dù y luôn đưa lưng về hắn thì hắn vẫn kiên trì rúc vào lưng y, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến sự lạnh lùng của y, Tư Mã Tuấn thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến hắn rời xa mình.
“Thật đẹp a.”
Hôm nay bọn họ ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị giọng nói của Cung Tú Nhân đánh thức, Cung Tú Nhân kéo y đến cái sân giữa tứ hợp viện, chỉ lên bầu trời. Mùa đông hiếm khi bầu trời quang đãng như vậy, lúc nửa đêm, những ngôi sao trên không trung lấp lánh tỏa sáng, hơn nữa là hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, ngay cả dãy ngân hà cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đẹp quá.” Cung Tú Nhân ca ngợi, cái mũi nhỏ nhanh chóng bị đông cứng của hắn thập phần đáng yêu, bởi vì vội vàng chạy đến cho nên chưa kịp mặc áo khoác, hắn lạnh đến mức không ngừng chà xát hai tay.
Ti Mã Tuấn kìm lòng không đậu mà kéo hắn vào trong lòng ngực, Cung Tú Nhân giật mình sửng sốt một chút, liền đỏ hốc mắt, dựa vào lòng y ngắm sao trời, hắn biết, như vậy có nghĩa là chiến tranh lạnh giữa hai người bọn họ đã kết thúc.
“Có điều gì ngươi không thể nói với ta sao?”
Giọng nói trầm thấp của Cung Tú Nhân thể hiện sự buồn thương, làm cho Tư Mã Tuấn có cảm giác xúc động đậy muốn hôn lên môi hắn, ngăn chặn đôi môi phát ra thanh âm đau lòng kia. Nhưng y không làm thế, bởi vì người làm cho hắn trở nên như vậy chính là y, cho nên y không có tư cách an ủi hắn.
“Đây là nơi mà mẹ ruột của ta sinh ra, nhà của bà ấy rất nghèo, đến khi bà mười sáu tuổi phải ra ngoài tìm việc làm, bà vốn muốn đến nhà của chị họ xin chị họ giúp đỡ, giới thiệu một công việc, bởi vì bà nghe nói chồng của chị họ rất giàu, mới có thể giúp bà, nhưng buổi tối bà đến nhà chị họ, bà lại bị anh rể cường bạo.”
Cung Tú Nhân yên lặng bất động, cơ hồ ngay cả hô hấp đều ngừng lại, trong mắt Tư Mã Tuấn không có nước mắt, nhưng giọng nói của y lại có vẻ khó khăn, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
“Cha ta vô luận phong lưu như thế nào, đều không sinh được con, ông ta vừa biết được cô gái trong lúc vô tình bị ông xâm phạm lại mang thai con của mình, lập tức nghênh đón bà vào nhà, mẹ của ta vô lực kháng cự vận mệnh, bà ở nhà Tư Mã sinh hạ ta, sau đó rất thống khổ sống tại nhà Tư Mã mười năm, liền ly khai nhân thế.”
Tư Mã Tuấn tuy rằng nói đến quá khứ một cách vân đạm phong khinh[nhẹ nhàng], nhưng Cung Tú Nhân lại có thể cảm nhận được sự thống khổ trong lòng y, khoảng thời gian mẹ ruột của y sống trong nhà kia nhất định không hề hạnh phúc, mà cuộc sống không hạnh phúc của bà ấy cũng gián tiếp ảnh hưởng đến y.
“Cha ta đối xử với ta không xấu, bởi vì ông ta chỉ có môt đứa con trai duy nhất là ta, theo quan niệm trọng nam khinh nữ của mình, ông ta đã đối xử với ta tốt hết mức có thể.”
“Tuấn.” Cung Tú Nhân ôm chặt lấy y, giống như muốn khiến y không hề bị bất cứ chuyện gì thương tổn, ít nhất không cần phải mặt không chút thay đổi mà nói về những chuyện thống khổ thế này.
Tư Mã Tuấn thản nhiên nói: “Bà dì của ta vẫn không hề có con, tuy rằng bà ta rất hận sự tồn tại của ta, nhưng e sợ quyền uy của chồng mình, không dám có hành động gì với ta. Năm ta mười sáu tuổi, cha ta bị bệnh nhanh chóng qua đời, di chúc viết tất cả tài sản lưu lại cho người nam của gia tộcTư Mã, mà khi đó ta là người duy nhất đủ điều kiện.”
Tư Mã Tuấn cúi đầu nhìn về phía Cung Tú Nhân, chỉ thấy đôi mắt của hắn đỏ đậm, dường như đang hết sức xúc động.
“Ngươi có biết tại sao ta không có phụ nữ sẽ ngủ không được không? Bà dì Julie Hồng sau khi cha ta chết liền nhốt ta lại, chích ma túy vào người ta, khiến ta không thể trốn ra ngoài cầu cứu, bà ta tìm rất nhiều phụ nữ, thời điểm ta phát tác để họ cùng ta trên giường, chỉ cần một trong số họ có một người mang thai, đứa trẻ đó có thể kế thừa tài sản của nhà Tư Mã, cho dù ta chết đi cũng không sao, đây chính là thiếu sót trong di chúc của cha ta, ông ta để lại tài sản không phải cho ta, chỉ cần là người nam mang huyết thống của nhà Tư Mã, ai cũng có thể thừa kế sản nghiệp khổng lồ này.”
Cung Tú Nhân ôm lấy cổ y, vì y mà cảm thấy bi ai cùng thống khổ, hắn có thể tưởng tượng chuyện này đã tổn thương Tư Mã Tuấn như thế nào.
“Không biết có phải là may mắn hay không, trong khoảng thời gian đó, những người từng có quan hệ với ta không có bất cứ ai mang thai, còn ta thậm chí ngay cả xảy ra quan hệ với ai cũng không biết, khi cơn nghiện phát tác, ta không thể nhìn rõ những người trước mặt mình, Julie Hồng nói bà ta cũng từng cùng ta quan hệ rất nhiều lần, bởi vì nếu bà ta có thể sinh ra con của ta thì sẽ càng dễ dàng khống chế nó hơn.”
Lời của y khiến cho toàn thân Cung Tú Nhân rét run, Tư Mã Tuấn dùng sức đẩy hắn ra, chuyện dơ bẩn như thế khiến hiện giờ y nhớ đến còn nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn, nếu không phải y trả tiền để khiến Julie Hồng tránh xa mình, hơn nữa nếu loại chuyện này lan truyền ra ngoài, cả y lẫn Julie Hồng đều bị mọi người chỉ trỏ, y đã sớm trả thù Julie Hồng.
“Vừa nghĩ đến ta từng chạm vào bà ta, ta liền muốn nôn, nhưng ta hoàn toàn không nhớ rõ bất cứ chuyện gì xảy ra khi đó, bất quá đôi khi nằm ác mộng còn mơ thấy chuyện quá khứ, sự thật quá ghê tởm, cũng thực quỷ dị, ta bị bà ta khống chế hai năm, mãi đến khi mười tám tuổi, dưới áp lực của công ty, cuối cùng bà ta phải để ta tiếp quản công ty, ta ở một khu nhà cao cấp điều trị một thời gian dài, chờ khi ta khôi phục lại bình thường, bà ta không còn khống chế ta được nữa.”
Sự hận thù của y cơ hồ tràn ngập bầu không khí, Cung Tú Nhân khóc nói: “Đó không phải lỗi của ngươi, Tuấn.”
“Ngươi nghe không hiểu sao? Ta cùng dì mình quan hệ, cho dù là bao nhiêu lần, ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm, mà dù sao bà ta vẫn là chị họ của mẹ ta.”
“Có lẽ là bà ta lừa gạt ngươi.”
Tư Mã Tuấn rống to: “Có thể là thật, bà ta chính là loại người làm được loại chuyện này.”
Cung Tú Nhân bước lên phía trước ôm lấy y, mặc cho Tư Mã Tuấn đẩy hắn ra như thế nào, hắn vẫn ghé vào lòng Tư Mã Tuấn, vì y đau lòng khóc lớn, hắn cuối cùng có thể hiểu biết tại sao y lại trở thành như vậy, là vì gia đình của y hủy hoại y, là một người đàn bà xấu xa cùng một kẻ chỉ coi trọng con nối dõi đã hủy hoại hai mẹ con bọn họ.
“Ta yêu ngươi, Tuấn.”
Tư Mã Tuấn la to: “Ta không cần tình yêu của ngươi, cút, Cung Tú Nhân, cút khỏi tầm mắt của ta, mỗi lần nhìn thấy ngươi sẽ chỉ khiến ta thống hận hạnh phúc của ngươi cùng với ánh sáng trên mặt ngươi, đó là những thứ dù ta cố gắng như thế nào cũng không có được.”
Cung Tú Nhân nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt, “Nếu cuộc sống của ta không có ngươi, ta sẽ không hạnh phúc nữa, cũng không còn ánh sáng hạnh phúc gì xuất hiện trên mặt ta, nếu ta chỉ có thể ngồi nhìn ngươi bị quá khứ tra tấn mà rời xa ta, ta đây cũng sẽ giống ngươi, không hạnh phúc, luôn luôn thống khổ, đó là kết quả mà bà ta hy vọng, bà ta hy vọng ngươi không thể thoát khỏi vực thẳm địa ngục, thống khổ đến cuối cùng không thể duy trì quan hệ tốt đẹp với bất cứ ai, ngươi muốn mộng đẹp của bà ta trở thành sự thật sao?”
Tư Mã Tuấn không nói chuyện, nhưng gương mặt y lại không ngừng nhăn nhó thống khổ.
Cung Tú Nhân vuốt khẽ mặt y: “Tuấn, ngươi chỉ cần sống thật hạnh phúc, đó chính là sự trả thù lớn nhất với bà ta, quá khứ không quan trọng, quan trọng là … hiện tại và tương lai.”
Khuôn mặt Tư Mã Tuấn càng nhăn nhó hơn, dường như đang rất mâu thuẫn.
Cung Tú Nhân hôn lên môi y, “Ta yêu ngươi, Tuấn, ta thật sự yêu ngươi, thời điểm khi sinh Tử An, ta thật rất khổ, rất cô đơn, ta cũng từng tự hỏi tại sao lại yêu ngươi, vì sao lại muốn sinh đứa trẻ ngươi căn bản sẽ không cần? Sau khi sinh Tử An, ta mới hiểu được rằng bởi vì đối tượng là ngươi, ta mới cam tâm tình nguyện chịu đựng loại thống khổ cùng cô đơn này, cho dù ngươi không cần ta, chỉ cần từ trên người của ngươi trộm được một đứa bé ta cũng nguyện ý, ngươi có thể hiểu được ta yêu ngươi nhiều như thế nào không?”
Tư Mã Tuấn cúi mặt nhìn xuống, Cung Tú Nhân khóc phi thường thương tâm, y nắm lấy vai Cung Tú Nhân, lời nói tràn đầy sự sợ hãi bị tổn thương, mông lung không chắc chắn. “Cho dù ngươi biết ta trước kia dơ bẩn như thế nào, cũng vẫn yêu ta sao?”
“Ta yêu ngươi, Tuấn, đó không phải là lỗi của ngươi, ta chỉ mong ngươi nhìn thẳng vào sự thật, hiện tại ngươi và ta còn có Tử An, ta cần ngươi, Tử An cũng cần ngươi làm cha của nó.”
Câu trả lời của hắn trấn an nội tâm thống khổ của Tư Mã Tuấn, y cuồng nhiệt hôn lên môi hắn, Cung Tú Nhân cũng nhiệt tình đáp lại, ôm chặt lấy cổ y, dâng lên môi lưỡi của mình. Tư Mã Tuấn ôm hắn vào phòng ngủ, cởi quần áo của hắn, đồng thời cũng cởi xuống quần áo của mình, rồi lập tức điên cuồng giữ lấy hắn.
Cung Tú Nhân ôm lấy y, lúc y mãnh liệt hôn hắn, tìm được tương lai của hai người. [O.o tương lai trên giường hử? =))]
~~~
Tư Mã Tuấn trầm mặc cùng Cung Tử An nhìn nhau chằm chằm, Cung Tử An giống như chú mèo con gặp được kẻ thù, cả bộ lông dựng lên, tỏ vẻ chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào. [sung dữ ta~]
Cung Tú Nhân tiến lên ôm lấy Tử An, hắn gọi người đưa Tử An đến đây, trước tiên muốn làm cho cha con bọn họ hảo hảo ở chung. Dù sao Tử An đã hơn ba tuổi, hơn nữa chỉ số thông minh của nó khá cao, Tư Mã Tuấn càng sớm ở chung với nó, hai người càng có thể thừa nhận quan hệ cha con sớm hơn.
“Tử An, gần đây con có ngoan hay không? Ba ba không ở bên, con có hảo hảo ăn cơm, hảo hảo ngủ không?”
“Dạ có, ba ba.” Mặc dù nó đang trả lời câu hỏi của Cung Tú Nhân nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tư Mã Tuấn, mặt Tư Mã Tuấn cũng không chút thay đổi, nhìn lại nó. “Ba ba, không phải ba ba nói muốn đến vùng nông thôn thực hiện nghiên cứu gì đó, còn gọi con đến ở cùng, tại sao người này lại ở đây?”
Nó giơ ngón tay tròn tròn mập mập chỉ vào Tư Mã Tuấn, Cung Tú Nhân cầm ngón tay của nó, không để nó hành động như vậy, thực không lễ phép chút nào, ôn nhu nói: “Hắn không phải “người này’”, mà là cha của con.”
“Con không có cha, chỉ có ba ba.” Nó hướng về phía Tư Mã Tuấn mà nói, Tư Mã Tuấn không hề trả lời, làm cho nó càng thêm tức giận. “Ba ba, chúng ta đi, con không muốn ở đây.”
“Nhưng mà con nói muốn ở cùng ba ba, ba ba muốn ở đây, bằng không con lại đến nhà bảo mẫu ở đi, chờ một tháng, ba ba sẽ trở về.” Cung Tú Nhân biết nó sẽ không rời đi, cho nên cố ý nói như vậy.
Vừa nghĩ đến phải rời xa Cung Tú Nhân, Cung Tử An liền không cam lòng lắc đầu. “Không cần, con muốn ở cùng ba ba.”
“Vậy con chỉ có thể ở đây.” Cung Tú Nhân nhún nhún vai.
Cung Tử An tuy rằng cảm thấy thực bất mãn, nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể nói: “Vậy hắn phải rời khỏi đây!”
“Hắn” đương nhiên là chỉ Tư Mã Tuấn, Tư Mã Tuấn cuối cùng cũng nói chuyện, có điều lời y nói lại làm cho Cung Tử An vô cùng giận dữ.
“Nơi này là nhà của ta, không có đạo lý nào mà chủ nhân phải rời đi.”
“Ba ba bảo hắn đi đi, bảo hắn đi, con không muốn hắn ở trong này.”
Nó la to lên, Cung Tú Nhân khó xử khẽ nhíu mày, Tư Mã Tuấn cầm lấy tay Cung Tú Nhân.
“Chúng ta vào nhà đi, ta xem không có ai ở trong này, nó có thể khóc cho ai nghe.”
Vừa nhìn thấy Tư Mã Tuấn dám cầm tay ba ba của mình, Cung Tử An lập tức ngừng khóc nháo, chen vào giữa bọn họ, ngăn bọn họ nắm tay. “Ngươi không biết xấu hổ, sao lại sờ loạn ba ba ta?”
“Ba ba của ngươi toàn thân cao thấp sớm đã bị ta sờ hết, bằng không như thế nào sẽ sinh ra ngươi?” Tư Mã Tuấn trả lời sắc bén, nhưng chính là sự thật.
Cung Tử An không để ý tới y, nó tựa như một đứa con nít bướng bỉnh bám chặt lấy Cung Tú Nhân, chết cũng không chịu buông, không muốn cho Tư Mã Tuấn chạm vào thân thể Cung Tú Nhân chút nào.
Tư Mã Tuấn nhìn nó, khẽ hừ một tiếng, nó quay đầu nhìn y, làm mặt quỷ, Cung Tú Nhân rốt cuộc nhận thua, ôm chặt nó, xem ra bởi vì cá tính bọn họ giống nhau, vậy nên nam châm cùng cực sẽ đẩy nhau, hai người muốn trở nên hòa hợp, có thể còn phải cần rất nhiều thời gian, hắn bắt đầu lo lắng thời gian một tháng căn bản không đủ thay đổi tình trạng khắc khẩu giữa hai người bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
30 chương
79 chương
152 chương
322 chương
58 chương