Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 5 : Liệu có phải là bắt đầu? (IV)

Theo thói quen, Giang Thiếu Thành nheo đôi mắt sắc sảo của mình lại, cô bé này rõ ràng là rất sợ anh, vậy mà lúc này lại giữ rịt lấy tay áo của anh, trông giống như một con cún con bị người ta vứt bỏ, thảm hại vô cùng. Anh không giỏi đối phó với con gái trong tình huống thế này, huống chi cô là con gái của Mộc Thường Phong, thân phận ít nhiều có chút đặc biệt. Anh nói: “Bên ngoài không có gì hay để chơi, cô nên trở về đi.” Cô lắc đầu: “Dù ngồi ở ven đường ngắm sao cũng được, có anh ở đây, bọn họ cũng sẽ không đi theo em.” Giọng nói của cô dịu dàng pha lẫn chút buồn bã, hoàn toàn giống như một cô gái nhỏ đang giận dỗi. Cũng khó trách, bị nhốt trong nhà một thời gian dài, ra khỏi cửa thì có một đám người đi theo bảo vệ, khao khát một cuộc sống tự do là lẽ tự nhiên. Anh kéo tay cô ra, vuốt lại tay áo đã bị cô nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm lại, sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Mộc Cận, cô nghe thấy anh nói: “Không được phép đi quá một giờ.” Khi Mộc cận phản ứng được thì lập tức nở một nụ cười, cứ vậy mà nhắm mắt đi theo phía sau anh. Giang Thiếu Thành cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, vừa rồi cô nói muốn đi ngắm sao, vậy thì đưa cô đi ngắm sao, đương nhiên không thể thật sự ngồi ở ven đường. Xe chạy đến vùng ngoại thành, dừng lại trên sườn dốc của một ngọn đồi nhỏ, bây giờ đang là mùa đông xung quanh không có bóng người. Anh lái xe với tốc độ cũng không quá nhanh, xe chạy thẳng trên đường, cô ngó nghiêng nhìn ngoài cửa xe ngắm nhìn cảnh vật rồi từ từ lùi dần về phía sau, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, lúc này cô mới lên tiếng: “Có thể dừng xe lại được không? Em muốn được ngồi trên mặt cỏ.” Anh gật đầu, mở cửa xe cùng cô bước ra ngoài. Cô đi đến ngồi trên bãi cỏ, hai tay dặt ở hai bên sườn, đầu ngước lên nhìn về phía bầu trời, chỉ tiếc bầu trời đêm nay ánh sao hơi mờ, hầu như ngay cả một ngôi sao nhỏ cũng không nhìn thấy, hơn nữa lúc này là cuối tháng, ngay cả vầng trăng khuyết cũng ẩn sau những đám mây. Mộc Cận có chút thất vọng, cô nói với anh: “Anh cũng ngồi đi. Anh nhìn kìa, có thể nhìn thấy toàn bộ ánh sáng của đèn điện trong thành phố, đẹp quá.” Giang Thiếu Thành chỉ yên lặng đứng ở phía sau cô. Vào ngày đông chí mấy hôm trước vừa có một trận tuyết lớn đổ xuống nơi này, trên mặt cỏ vẫn còn có vết tuyết đọng chưa khô, nhìn kĩ thì thấy mặt cỏ vẫn còn rất ẩm ướt, ngồi lên có thể không được thoải mái lắm, anh đã muốn nhắc nhở cô, nhưng thấy cô có vẻ thích thú nên cũng không nói ra. Nếu như lúc này có ai đó đi ngang qua đây, sẽ phát hiện một quang cảnh vô cùng xinh đẹp. Hình ảnh hiện lên là bóng lưng nghiêng nghiêng của một người đàn ông cao lớn, anh tuấn, hai tay đút vào túi quần, đứng sau lưng một cô gái, đó giống như một loại tư thế bảo vệ, có chút ung dung nhưng đầy vững chắc, đầy sức mạnh. Mà cô gái ngồi dưới đất, chiếc khăn quàng cổ trăng trắng lay động trong gió, vẻ mặt điềm tĩnh, liệu đó có phải là một sự tin tưởng vô hình, chỉ giữa hai người họ mới hiểu được? Đứng ở đó nửa giờ đồng hồ, Giang Thiếu Thành chuẩn bị nhắc nhở cô quay trở về. Vào mùa đông, trên đỉnh núi chỉ có gió lạnh thổi qua, anh cũng không biết có cái gì để nói. Anh nói: “Xem ra đêm nay có lẽ không có sao đâu...” Cô đột nhiên đứng lên, chỉ vào nơi nào đó trên bầu trời, hưng phấn nói: “Chỗ kia có...” Giang Thiếu Thành nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, không biết từ lúc nào đã mọc lên hai, ba ngôi sao, ngững đốm sáng cỡ như hạt đậu tỏa ra bốn phía, ở trên bầu trời bị màn đêm bao phủ cũng không nổi bật, nếu không quan sát kỹ cũng không nhìn thấy nó. Cô lấy điện thoại di động ra, hướng về phía nền trời, nhấn chụp một vài bức ảnh. Anh đau đầu, cô bé này thực là mơ mộng kiểu gì cũng có. Cảnh tượng anh hình dung trong đầu, cô bé này liệu có chọn một ngày đẹp trời, mở cửa sổ trong phòng, ngòi đó cả tiếng đồng hồ để chờ đợi những thứ mà mình muốn được nhìn thấy? Mộc Cận nhìn nhìn những tấm ảnh vừa chụp được, cô cảm thấy không hài lòng, lại tiếp tục hướng lên nền trời huơ huơ di động, cô nói: “Sao chỉ chụp được toàn một màu đen không ah!” Không tại sao hết, là do độ phân giải của điện thoại của cô không cao thôi. Giang Thiếu Thành lấy di động của mình ra, giơ lên đưa về phía có một vài ngôi sao ấn phím chụp, đưa ra trước mặt cô: “Chụp như vậy được chưa?” Đúng là so với những bức ảnh cô chụp thì rõ hơn nhiều, cô vui sướng nói: “Chụp thêm hai tấm nữa nhé.” Giang Thiếu Thành lấy lại điện thoại di động của mình, không cho cô thương lượng: “Nên trở về rồi.” Mộc Cận hậm hực theo anh lên xe, vô cùng lưu luyến với cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe. Cô không muốn cứ như vậy mà quay về, sau đó ngẩn người nhìn chằm chằm vào trần xe, cảnh đêm lần lượt trôi vụt qua. Cô nói: “Nếu không, chúng ta đi ăn một chút gì đó rồi mới trở về.” “Cô đói bụng?” “Có một chút, buổi chiều vẫn chưa ăn cơm.” Anh không từ chối cũng không đồng ý, nhưng khi xe đã chạy vào đến khu vực nội thành, tới trước cửa hàng KFC, anh dừng xe lại, nói: “Không được ra ngoài, ở trong xe chờ.” Mộc Cận hạ cửa kính xe xuống, nhìn một người đàn ông như anh vậy mà lại đứng xếp hàng chung với các bà mẹ và mấy em nhỏ, trong lòng chợt thấy ấm áp, cô cảm thấy thật ra anh cũng không phải lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Chỉ một lúc, cô đã thấy anh trở lại. Trong tay cầm một cái bánh hamburger, một phần khoai tây chiên, cò có một ly nước chanh. Anh đưa đồ ăn trong tay cho cô, cũng không lái xe đi luôn, anh dựa vào ghế ngồi chờ cô ăn. Không gian bên trong xe thật yên tĩnh. Trong không gian nho nhỏ yên tĩnh ngăn cách với những âm thanh nhộn nhịp của bên ngoài. Ánh mắt của Mộc Cận dừng lại trên người của anh, lúc này, một tay anh đỡ vô-lăng, một tay kẹp một điếu thuốc lá, từng vòng khói màu trắng tản ra ở trước mặt anh, tay áo sơ-mi trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay có đeo một chiếc đồng hồ màu đen. Hình ảnh của Giang Thiếu Thành lúc này đọng lại trong suy nghĩ của Mộc Cận. Cô không biết nên hình dung như thế nào, chỉ biết một người đàn ông như Giang Thiếu Thành lúc này, anh luôn thờ ơ với mọi thứ, ngay cả đối với cô cũng vậy. Nhưng thật khó hiểu, cô có thể cảm nhận được, anh đang thật sự đợi cô ăn xong chiếc hamburger này. Kkhông có xem thường, không có đùa giỡn, ngược lại có cảm giác đang được anh nuông chiều. Lúc này, Mộc Cận còn có cảm giác được anh che chở, được anh chiều chuộng. Giang Thiếu Thành cảm nhận được cô đang nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy?” Anh nhìn điếu thuốc lá trên tay mình: “Không chịu được mùi thuốc?”. Mộc Cận lắc đầu, vội vàng thu hồi tầm mắt, cắn miếng hamburger, hỏi anh: “Anh ăn cái gì chưa?” Chắc là anh cũng chưa ăn cơm chiều. Giang Thiếu Thành nói: “Quay về tôi sẽ ăn.” “Anh ở một mình hả?” “Ừ.” “Em có thể đến xem chỗ ở của anh được không." “Lần khác đi.” Chuông điện thoại của anh vang lên, anh đưa mắt nhìn dãy số, đưa tay ý bảo cô không lên tiếng. Chỉ nghe thấy anh đáp ngắn gọn: “Tôi lập tức tới ngay.” Nói rồi cúp điện thoại. Anh nói: “Cô xuống xe ở đây, vệ sĩ sẽ tới đây đón cô.” Những người bảo vệ cô, thật ra cũng đã đi theo đến đây. Sau khi Mộc Cận gọi điện thoại, chiếc xe đón cô nhanh chóng chạy tới, cô có chút tiếc nuối, nói: “Có chuyện gấp lắm sao?” Anh không trả lời cô, tra chìa khóa xe, chiếc xe nhanh chóng phóng ra đường quốc lộ, lao vút đi rất nhanh bóng xe đã biến mất trong tầm mắt của cô. Mộc Cận cầm cái bánh hamburger mới ăn một nửa trong tay, bỗng thấy nhạt nhẽo không mùi vị.