Chỉ có một lần như thế, mấy ngày tiếp theo lão sư tương đối an phận, không động dao kéo lên người tôi nữa, cũng chẳng đến tìm tôi chơi. Mãi đến một ngày ổng dẫn các sinh viên thực tập đến. Tôi âm thầm giở tính xấu, nhắm mắt giả bộ ngủ. Nhưng lão sư chẳng hề kiêng kỵ tôi, ổng thích gì làm nấy, thậm chí đích thân chỉ huy nhóm trai trẻ bao gồm người tôi thầm thích tự tay cầm dao. Chính vì điều đó mà tôi ghi hận chàng sinh viên nọ, méo yêu cậu ta nữa. Nhiều lúc tôi nghĩ, lão sư nhất định cố ý, là ổng phá hủy nhân duyên chúng tôi, hễ tôi nhìn trúng ai là 100% người đó lại bị phân tới mổ xác, quả thật nham hiểm đến cực điểm. Tôi lén la lén lút trốn vào góc tường vẽ một đống bùa chú, nguyền rủa ổng cả đời này không kết hôn với ai được. Khà khà… Tôi âm thầm nhấn like ca ngợi sự nhanh trí của mình. Lão sư cứ tưởng trói trên ghế thì tôi không chạy được, rất an tâm khoá cửa rời đi. Ổng vừa đi tôi liền nhổm dậy, bưng ghế tựa bò về phía cửa sổ. Lão sư ngu ngốc, nhân loại biết trèo cửa sổ còn tôi thì không sao? Lầm to. Tôi mở cửa sổ, dùng hết sức lực bình sinh bò ra ngoài. Đáng buồn thay chưa kịp nhảy xuống thì cái ghế lại mắc kẹt, tôi bị trẻo lủng lẳng trên ghế không tài nào thoát nổi. Một khắc ấy tôi không khỏi thành tâm kính ngưỡng vị tiền bối thông minh dự liệu như thần, cái gì mà “chông gai thử thách” có lẽ đang nói về lúc này đây. Tôi loay hoay ngoài cửa sổ nửa ngày, cuối cùng quậy một cái, không thèm quan tâm cảm nhận của ghế tựa, dùng sức ngả người ra phía trước. Ghế dựa kêu một tiếng “Rắc” thảm thiết, gãy mất. Tôi ôm những gì còn sót lại của ghế dựa, sau đó thong thả tản bộ. Trước lạ sau quen, tôi theo trí nhớ tìm được cái động mình đào hôm bữa. Tôi để cái chân ghế dựng trên vành động rồi bình yên tiến vào nằm. Vốn định dùng chân ghế làm bia, khắc mấy chữ giống như XXX chi mộ, bất quá nghe “Basic chi mộ” cứ kì kì thế nào í, hơn nữa dùng móng tay viết chữ sẽ đau lớm, cho nên tôi dẹp luôn ý niệm này. Cảm giác được chìm vào lớp bùn đất thật yomost, không gian bịt kín khiến tôi thấy an tâm cực kỳ. Nhưng tôi lại không thể nằm mơ nữa. Ờ… Ý tôi là không còn tâm tình suy nghĩ chuyện đâu đâu. Tôi nằm tới nửa đêm, lần đầu tiên trên đời cảm thấy nằm dưới đất thật bức bối, có lẽ tôi không quen chỗ, chỉ thích nằm trên cái giường mà lão sư cho tôi. Lạnh lẽo, khô ráo, cứng rắn. Mới không giống cái loại bùn đất ẩm ướt tơi xốp thế này. Tôi bật người dậy, đất trên người rào rào rơi xuống, tôi đá ngã chân ghế mình vừa dựng lên, men theo đường cũ trở về phòng. Tôi víu vào bệ cửa sổ, bị mảnh kiếng bể đâm trúng tay. Tôi nhảy vào trong, phát ra tiếng ầm vang dội giữa không gian tĩnh lặng, may mà tôi triển đúng tư thế dùng hai tay che đầu nên mới không bị gì. Tôi dựng người dậy, cứng ngắc vặn vặn cần cổ mấy nhịp, vừa ngẩng đầu thì thấy lão sư không biết đã trở về tự bao giờ… …. Chết cha. Tôi định mỉm cười say Hi nhưng gương mặt không chịu phối hợp, cứng ngắc giữ nguyên cơ thể chả dám động đậy. Không biết có phải lão sư bị vẻ mặt tôi kích thích hay không, đếch nói một lời đi thẳng về phía tôi, dao giải phẫu lập loè, mới chớp mắt đã áp sát. Có thể do bóng đêm quá đẹp, động tác lão sư trên người tôi bỗng tiêu hồn đến lạ… tôi nghĩ mình chắc bị bệnh tim mất rồi. Tim tôi thình thịch vang dội, thiệt không an phận mà, sắp nhảy khỏi cổ họng tới nơi. Lão sư không biết tôi đang bệnh, đã không biết thì thôi, còn lấy dao vạch tôi. Thịt tôi rơi từng mảng từng mảng, trái tim lại ngốc hề hề nhảy nhót theo nhịp điệu sôi động. Nhìn thịt thà trên người càng ngày càng ít, tôi ngắm lão sư bằng hai mắt phát sáng, khi đó lòng tôi dần sáng tỏ, tôi không biết phải lấy gì để diễn tả cảm xúc mạnh liệt đang trào dâng, vì vậy dùng một từ tôi học được trong phim điện ảnh, tôi nói… “Ikku…” Lão sư đột ngột khựng lại. Hể? Giống như thời gian cũng ngừng theo vậy. Ơ, nhưng mà tại sao? O.O Tay lão sư run rẩy, thiếu chút nữa rớt dao lên mặt tôi. Dù gì dao giải phẫu cũng là chân ái của ổng, tất nhiên không dễ dàng đánh rơi rồi, ổng lập tức nắm chặt… may là vậy. Lão sư cất dao, cúi đầu kề sát mặt tôi, “Cậu biết Ikku nghĩa là gì không?” Ánh mắt tôi dao động, cuối cùng khép hờ mi giang tay ôm ổng. Cơ mà… Tôi ôm không được! QAQ Lão sư bật ngửa người khiến tôi chộp vào khoảng không. Tôi đang định hun ổng mà, cả răng cũng thu lại hết rồi! Lão sư cầm dao chơi đùa, thân mật như cá gặp nước trượt tới trượt lui nhảy tới nhảy lui, kĩ thuật điêu luyện không gì sánh bằng. Lão sư nhàn nhàn mở miệng, “Cậu muốn cắn tôi?” Tôi lắc đầu. Mặt lão sư hiện rõ ba chữ “Tôi không tin”. Ổng không tiếp tục đề tài này nữa, thở dài nói, “Cậu có thể ra ngoài đi dạo, thế nhưng trước hừng đông nhất định phải về đấy.” Tuy tôi thấy giờ được ra ngoài cũng không biết phải đi đâu, nhưng thấy lão sư chịu nhường một bước đủ khiến tôi rất vui. Tôi thích thú lắc lư, gật đầu như gà mổ thóc. Và nhân quyền đầu tiên của tôi được thiết lập như thế đó. Ban đầu chỉ là ra ngoài dạo chơi, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ ra mục đích mới. Đó chính là… bám theo mấy cậu trai trẻ tôi nhìn trúng á. Nếu lão sư hông cho tôi thân mật, thì tôi đánh chủ ý lên người học sinh ổng. Không chỉ muốn hôn, còn muốn ăn. Một miếng lại một miếng, ăn tới no nê ~ Người đầu tiên tôi theo dõi là cậu trai lông mày rậm thuộc nhóm 78 ổng dẫn tới. Ngày đó vừa xong thí nghiệm, lão sư đợi bọn họ ra ngoài hết thì cũng về, chả thèm nói với tôi mấy câu, hứ. Từ ngày tôi được phép ra ngoài, ổng không còn khoá cửa nữa. Tôi thấy ổng đi rồi lập tức ngồi xuống, lạnh nùng ăn chính mình, nhịn đau đợi cơ thể dần hồi phục thành bộ dạng hoàn chỉnh. Tôi nhảy chân sáo ra ngoài, men theo mùi hương còn sót lại. Nói thật mục tiêu của tôi là lông mày rậm, bất quá thiệt tình cờ, lão sư đang đi chung với cậu ta. Bọn họ sóng vai nhau, chiếc bóng kéo dài in trên đất, một cao một thấp. Tôi lén lút bám theo sau, cố vểnh tai nghe xem họ đang nói gì. Tôi nghe lông mày rậm nói với lão sư, “Tổ tổ tổ tổ tổ tổ tổ sư gia…” WTF! Hoá ra bị nói lắp!? Tôi hơi mơ màng, lúc trên lớp cậu ta nói chuyện rõ ràng lắm mà ta. Hay tại căng thẳng quá? Căng thẳng vì được đi chung với lão sư? Tôi không vui, cảm giác như lông mày rậm đang cắm sừng mình, cậu ta dám leo tường, còn leo trước mặt tôi! Lông mày rậm nói tiếp, “Tối nay đến nhà con ăn cơm không? Ba mẹ biết ngài là người hướng dẫn con cho nên cố tình chuẩn bị vài món ngon, ngài tới ha?” Lão sư nghiêng đầu nhìn lông mày rậm (mém xíu doạ chết tôi, cứ tưởng ổng quay đầu lại chớ, thiếu chút nữa là đu lên cột điện rồi). Người ta hay nói tầm mắt con người thường bị giới hạn, bọn họ sẽ không vừa đi vừa ngước đầu, cho nên tôi đã sớm nghĩ ra cách, nếu như có ai phát hiện tôi lập tức leo lên cột điện trốn. Lão sư khách khí nói, “Hôm nay tôi có việc nên không tới được.” Lông mày rậm có vẻ thất vọng nhưng vẫn vui vẻ chào tạm biệt lão sư. Lông mày rậm quẹo vào hẻm nhỏ rồi mất tăm, còn lão sư thì nện bước đi thẳng. Chờ bọn họ đi xa rồi, tôi đứng ở ngã ba do dự chẳng biết nên đi theo ai. Theo kế hoạch thì là đi theo lông mày rậm mới đúng, thế nhưng… tôi bỗng tò mò không biết lão sư bình thường ở đâu. Tôi đứng tại chỗ âm thầm cân nhắc lợi và hại. Nghĩ coi… Lão sư năm nào mà chả có, sinh viên thì thay đổi thường xuyên. Tôi và lông mày rậm chỉ có một năm mà thôi, nhất định phải nắm chặt cơ hội. Cứ như vậy tôi quyết định quẹo vào hẻm nhỏ.