Tam Sơ
Chương 39
Hôm sau.
Khương Điệu trở lại khách sạn, mỗi ngày cô tới theo xe buýt của đoàn làm phim tới Hoành Điếm, chưa bao giờ tới muộn.
Vì quay cho kịp tiến độ, tháng này, Viên Dạng hoãn hết các hoạt động khác, hầu như ngày nào cũng ở lại tổ
Cho nên, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thầy, cũng không phải là chuyện gì kì lạ.
Hôm nay Khương Điệu tới rất sớm, trên xe buýt không có ai. Chỉ có một mình Viên Dạng ngồi dựa vào vị trí gần cửa sổ.
Anh nhìn bên ngoài, nửa bên mặt chìm trong ánh mặt trời.
Khương Điệu xách túi trang điểm tới ngồi bên cạnh anh. Viên Dạng quay đầu lại, cười chào hỏi:“Sớm thế.”
Khương Điệu đặt túi xuống bên chân, ngẩng đầu nhìn anh:“Chào thầy, mấy ngày nay thầy đều tới à.”
“Đang đợi tuyên án mà.” Viên Dạng thoải mái đáp.
Khương Điệu biết anh đang ám chỉ điều gì, chóp mũi cay cay, đột nhiên cô không có cách nào nói được một chữ.
Viên Dạng vắt chân lên, tay đặt trên đầu gối:“Trong lòng đã có kết quả chưa?”
Khương Điệu hấp háy mũi, như muốn nuốt nước mắt vào trong:“Không phải nói cho em suy nghĩ một tháng sao?”
Viên Dạng bĩu môi:“Thì cũng phải có định hướng chứ?”
“Em...... Cũng không biết nữa.” Khương Điệu chần chờ.
Viên Dạng phì cười một tiếng, như thể không hề để ý:“Tôi chỉ biết, hôm qua có người còn tức tối nói không đi đâu, hôm nay lại thành.... không biết nữa.”
Anh giả giọng, giống như một cô gái nói chuyện với ba mình, vừa nũng nịu lại nghịch ngợm đáng yêu.
“Aiz...... con gái gả đi rồi như bát nước đổ đi mà.”
Ngoài cửa sổ có đám chim sẻ dồn dập vỗ cánh bay qua, Viên Dạng cảm khái:“Không cần đến một tháng, em cũng có thể hiểu rõ rồi chứ nhỉ.”
Trong cuộc sống luôn có những thời khắc khó khăn, Khương Điệu vân vê hai tay, muốn tranh cãi:“Thầy à, em còn đang nghĩ.”
Viên Dạng quay đầu, nhìn vào mắt cô:“Thầy không giữ em được, dù không có nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, rồi các em cũng sẽ phải đi, em, Tôn Thanh, cả mấy cô bé kia nữa, sớm muộn gì cũng có ngày rời đi.”
“Vì sao ạ?” Thực sự Khương Điệu chưa bao giờ nghĩ tới ngày mình rời khỏi phòng làm việc.
“Ngoại trừ mấy chuyện tình cẩu huyết thầy trò ra, em đã thấy có học sinh và giáo viên nào ở cùng nhau mãi mãi chưa, không trở thành đối thủ đã là tốt lắm rồi“. Ngón tay anh gõ gõ trên bệ cửa: “Công việc trang điểm này cũng không phải chiêu thức võ công, chỉ được bí mật truyền dạy cho đệ tử, nó không phải là của riêng, một ngàn người trang điểm, một ngàn loại thẩm mỹ, tôi chỉ có một khả năng duy nhất, là giúp các em tăng kĩ năng của mình. So với với cứ đi theo rồi học lại y chang, tôi muốn thấy các em có phong cách của mình hơn“.
Khương Điệu:“......”
Viên Dạng nói tiếp:“Hai mươi sáu tuổi tôi rời khỏi phòng làm việc của thầy, trẻ hơn em bây giờ một tuổi, còn bán phòng mà ba tôi cho, tính thành lập một phòng làm việc của riêng mình, cũng chính là phòng shape hôm nay, sau khi tìm mặt bằng, trang hoàng, nhận người, chờ có đội nhóm, khi đó tôi không còn một xu dính túi.”
Ánh mắt anh mờ mịt, nhưu chìm trong hồi ức:“Nhưng đó cũng là quãng thời gian vui vẻ khó quên nhất trong đời. Không có khổ tẫn cam lai, không có công thành danh toại, nhưng lại cực kì thỏa mãn, tôi có được tình yêu, gặp...... cô của em......?” Anh dừng lại, đắn đo:“Hay gọi là chồng của thầy nhỉ?”
“Chồng của thầy? Kì quá.” Khương Điệu thay anh đáp.
“Mặc kệ đi, cứ gọi là cô của em đi, xem như mình lời vậy,“ Viên Dạng cười:“Anh ta cũng không có tiền, làm việc trong một công ty nhỏ, ngoài bán hàng ra, các nghiệp vụ khác lại không tốt, phần trăm được hưởng cực kì ít ỏi. Nhưng anh ấy lại luôn đưa một trăm đồng cho tôi, mua đồ ăn cho, cứ thế, một đồng dư lại cũng không có, lúc anh ấy lấy tờ một trăm đồng nhăn nheo trong túi ra rồi nói với tôi, đừng để đói, anh không muốn trở thành người không có vợ đâu“.
“Sau đó thì sao ạ?” Khương Điệu trở thành thính giả.
“Không có tiền thì sao chứ, còn có kỹ thuật mà. Cho nên tôi không hề tuyệt vọng, sau đó bình tĩnh hơn, cả phòng làm việc càng lúc càng tốt đẹp, người thuê trang điểm không ngừng, quy mô của phòng làm việc càng lúc càng lớn, tôi nhận rất nhiều hoạt động, bắt đầu làm mấy tiết mục, chương trình, có nhiều khách quý, dù sao, càng làm càng nhiều việc, đến mức không có cuộc sống của mình......”
Bỗng nhiên Khương Điệu không muốn thầy nói tiếp nữa, cô biết sắp xảy ra chuyện gì.
Viên Dạng lại không định dừng lại:“Có lẽ em cũng đoán được, cô của em và tôi chia tay. Chia tay 20 năm, trong lòng tôi chỉ có anh ấy mới xứng với cách gọi cô của các em. Em nói người này thú vị không, lúc tôi nghèo khó thì đánh cũng không chịu đi, lúc tôi đi lên tiền tiêu không hết anh ấy lại đi không quay đầu lại“.
“Thầy......” Khương Điệu không biết phải an ủi thế nào, cô nắm lấy cánh tay anh.
“Biết vì sao không? Thời gian mà tôi dành cho anh ấy quá ít, tình cảm cũng phai nhạt đi. Sau đó tôi cũng gặp không ít người, nhưng không có ai tốt như anh ấy cả. Cũng có thể là do tôi hay nghĩ, nếu giờ mình không có tiền, chắc họ không thèm nhìn tôi“.
“...... Có lẽ không phải thế, cũng có người thật lòng.”
“Đúng thế, có lẽ không phải, nhưng không thể khống chế được suy nghĩ của mình. Tôi nói mấy điều này với em, không phải muốn ép em tới với người kia. Tôi chỉ muốn nói, có được một người mình thích đã không dễ, hơn nữa, bây giờ em cũng chẳng giúp được anh ta thứ gì để cho người ta lợi dụng cả. Anh ta không có ý đồ, chỉ là vì thích em, muốn đối tốt với em, cái đó càng không dễ“.
Khương Điệu gật đầu, tán thành đáp:“Vâng.”
“Tôi vì sự nghiệp mà đánh mất người ấy, cho nên cũng không muốn em bước vào vết xe đổ của tôi. Em nói thích đi theo tôi, tôi rất vui, nhưng như thế hai người sẽ ít gặp nhau, rồi cũng sẽ có lúc khó khăn. Huống chi công việc đó cực kì tốt, vừa vặn có thể sánh vai cùng người kia, lại không phải bỏ nghề“. Viên Dạng đẩy tay cô ra:“Tránh ra, tôi không thích thấy em, vừa nhìn đã thấy ghen tị.”
“Thầy ơi......” Cô chuyển thành hai tay nắm lấy khuỷu tay anh, không muốn bỏ ra.
Viên Dạng thở dài: “Đừng lo lắng, cứ thử xem, đổi một nơi khác xem sao, rồi em sẽ thấy, cơ hội đó rất hiếm đó. Tuy thằng nhãi kia đồng ý với tôi nhiều thứ, nhưng đàn ông ấy, tôi biết rõ hơn em, tôi không thể bảo anh ta phải làm gì để đảm bảo lời mình nói. Nhưng mà, nơi này sẽ là đường lui cho em, nếu có một ngày, anh ta phụ bạc em, em có thể về lại nơi này bất cứ lúc nào, phòng làm việc vẫn ở đó, thầy vẫn ở đó, trừ khi chết đi mà thôi. Được không?”
Anh nói chuyện bằng giọng điệu bằng bằng, cực kì nhạt nhẽo.
Nhưng lại làm Khương Điệu khóc òa, cô nghẹn ngào:“Thầy ơi...... Em có thể ôm thầy không ạ?”
4 năm, đời người dài lắm cũng chỉ là trăm tuổi, có thể có bao nhiêu lần 4 năm. Tuy hai người là thầy trò, trăm ngàn ngày bên nhau sớm chiều, nhưng cô chưa từng gần gũi anh như thế.
Đến lúc phải chia tay, Khương Điệu đột nhiên lại nghĩ ra yêu cầu này.
“Ôm cái gì, tôi không hứng thú với cơ thể phụ nữ đâu“. Viên Dạng tựa vào cửa sổ như né tránh.
Anh cực kì ghét mấy tiết mục sướt mướt này, hai mươi năm trước, có người, trước lúc chia tay cũng nói ôm một cái.
Anh từ chối.
Ôm một cái thì sẽ không đi sao? Thân thiết trước khi xa cách, chỉ làm tăng thêm phần bi thương.
Bề ngoài anh mạnh mẽ chối từ, nhưng trong lòng lại cực kì yếu đuối.
Năm đó, nếu anh ôm người kia, anh ấy có thể không rời đi nữa được không.
Nghĩ đến đó, Viên Dạng nắm lấy bả vai Khương Điệu, ôm cô học trò của mình.
Mãi đến khi độ nóng nơi hốc mắt tan đi, anh mới buông cô ra, anh nói:“Ôm cũng ôm rồi, xem như chúc phúc, con đường sau này, em phải tự mình đi, không có ai theo sau mông em nữa, cũng có thể em phải theo sau mông người khác. Anh ta muốn em ở cạnh bên, như thế là tốt.”
“Dạ.” Khương Điệu đáp lời, giống nhau đưa ra quyết định cuối cùng.
Hai người không nói gì nữa, ngoài cửa sổ ánh sáng dần dần chói chang.
Ánh mặt trời mùa đông rực rỡ, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đến giờ, người lên xe càng lúc càng nhiều, là các đồng nghiệp trong phòng làm việc, hai bên cùng chào hỏi nhau.
Cứ như bao ngày trước đó. Nhưng không ai biết rằng, tháng sau, cô sẽ rời đi, đến một vùng trời mới.
8 năm trước, Khương Điệu rời nhà đến Bắc Kinh học; Tốt nghiệp xong, cô may mắn được thầy nhận vào, chạy đó chạy đây, dần dần đã có năng lực, có kĩ năng; Bây giờ, cô gặp người mình yêu, vì cuộc sống sau này, cô phải tự đưa ra lựa chọn của mình, tiếp tục hay từ bỏ.
Thế gian này rộng lớn là thế, chúng ta còn sống, chúng ta trưởng thành, có lẽ vì từng khoảng thời gian tiếp theo, dù thế nào cũng phải biệt ly.
**
Buổi tối tan tầm, Khương Điệu trở lại nhà trọ của Từ Triệt.
Thay giày xong, Khương Điệu có vẻ rầu rĩ không vui, Phó Đình Xuyên cũng thấy được.
Đợi Khương Điệu mang dép lê xong, anh ôm lấy bả vai cô, thở dài:“Cô bé à, mỗi ngày về nhà lại muốn để Lão Phó nhìn vẻ mặt này hả.”
Khương Điệu bật cười, liếc anh: “...... Anh còn nhớ từ này à Lão Phó.”
“Đừng quên là anh có khả năng ghi nhớ đấy.”
Anh kéo cô ngồi vào trước bàn đọc sách, mình cũng kéo cái ghế ngồi bên cạnh Khương Điệu.
Mặt đối mặt, giống giáo viên nói chuyện với học trò, cực kì trịnh trọng.
“Sao thế ạ?” Khương Điệu thuận theo ngồi xuống ghế, nhìn anh.
Phó Đình Xuyên không nói gì, mày chau lại, ra vẻ thần bí. Sau đó, anh mở ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp màu đen, đặt lên trên bàn.
Tim Khương Điệu run thình thịch, thấy kiểu dáng này không giống như hộp đựng nhẫn, cô mới thở phào một cái.
Còn chưa thấy rõ mặt ngoài logo, Phó Đình Xuyên đã mở hộp ra, là một chiếc vòng.
Màu bạch kim, có khảm trên thân hình như lá hoa bạch quả, tổng cộng có tám lá, từng chiếc từng chiếc được tạo thành bằng mấy viên kim cương nho nhỏ, viên kim cương được cắt tỉa cực kì tinh xảo, mỗi một viên đều sáng loáng lấp lánh.
Nhìn như rất nhỏ thôi, nhưng lại cực kì độc đáo.
Phó Đình Xuyên nâng cổ tay không mang đồng hồ của Khương Điệu lên, cẩn thận mang vào rồi nói:“Tặng em.”
Khương Điệu định nói không lấy được. Nhưng động tác trên tay lập tức bị chặn lại.
“Đừng nhúc nhích!” Phó Đình Xuyên xiết chặt, còn nhíu mày chăm chú nhìn cổ tay cô.
...... Không biết sao lại thấy thẹn thùng. Khương Điệu không nói được câu nào, hai má ửng hồng lên, nhìn anh khóa chốt.
Phó Đình Xuyên cài móc khóa xong, hạ thấp tay cô xuống, chiếc vòng đung đưa.
Vừa vặn, nằm trên cổ tay cô, dù kéo cũng không bị rớt.
Bàn tay Phó Đình Xuyên nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, nói:“Hôm qua em nói con gái đều thích kim cương.”
“Em nói thế thôi, không phải thích kim cương lắm đâu......” Khương Điệu nói thầm.
“Đã định tặng cho em lâu rồi, nhưng không tìm được cơ hội,“ Phó Đình Xuyên như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tự mình trần thuật:“Sợ đưa đồ đắt em lại không lấy.”
Khương Điệu mỉm cười, nói:“Anh hiểu em nhỉ.”
Phó Đình Xuyên nhéo nhéo mũi cô:“Nó đáng giá để anh tìm hiểu.”
Tâm tình trở nên tốt hơn, Khương Điệu tính nói quyết định sáng nay cho Phó Đình Xuyên biết:“Này.”
Cô gọi anh.
“Này là ai,“ Phó Đình Xuyên dựa vào lưng ghế:“Nhận quà xong là không quen luôn à“.
“Này là anh Phó ấy.” Khương Điệu cố ý đùa anh.
Nghe vậy, Phó Đình Xuyên bóp tay cô, thấy cô than đau, nước mắt lưng tròng mới chịu buông lòng:“Anh gì mà anh, gọi ông xã.”
“...... Không.” Khương Điệu quay đầu.
Phó Đình Xuyên cũng không ép cô, sớm muộn gì cũng có một ngày khiến cô cam tâm tình nguyện gọi anh như thế.
E lệ, dịu dàng, triền miên, bình thản như mây như nước...... Tất cả đều sẽ có.
Anh tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Nói đi, định nói với anh cái gì?”
“Ừm......” Khương Điệu thấp giọng, hai tay nắm chặt lấy tay anh, như chuẩn bị công bố một chuyện quan trọng: “Em đồng ý đề nghị của anh, em sẽ đến phòng làm việc của anh“.
Không đoán được sẽ nhanh như thế, vui sướng kéo lên đuôi mày, Phó Đình Xuyên hỏi lại:“Thật sao?”
Khương Điệu mím môi, gật đầu hai cái.
“Tốt quá, tốt......” Phó Đình Xuyên nâng tay cô lên cao, hôm lên mu bàn tay một cái, rồi cái nữa, từng tiếng vang rất nhỏ, lòng ai đó đang nhảy nhót đến mức không cách nào át được.
“Anh làm gì thế?” Khương Điệu muốn rút tay về.
Phó Đình Xuyên lại không cho:“Anh vui mà.”
Khương Điệu mím môi:“Em đúng là phản thầy phản bạn rồi...... Nhưng mà giờ em có mấy chuyện muốn nói“. Vẻ mặt cô cực kì trang trọng: “Em làm công việc đó với anh, tất cả mọi việc đều phải làm, nên lấy lương bao nhiêu thì lấy, phòng của anh có bao nhiêu người, đãi ngộ ra sao thì em cũng nhận như thế, còn anh ấy, là cấp trên, là ông chủ của em. Em không muốn bị đối xử khác đâu, sẽ khó chịu lắm. Được không?”
“Không thành vấn đề.” Phó Đình Xuyên nói thẳng.
“Vậy là tốt rồi.” Khương Điệu thở ra một hơi, lòng lại không bình ổn. Dù đã yêu cầu nhu thế, nhưng cũng không thể quyết định được cách nhìn của người khác, con đường phía trước mờ mịt như vậy, cô không nhìn rõ, trong lòng lại càng không yên.
“Được.”
“Anh đồng ý nhanh thế.”
Phó Đình Xuyên không biết, dù sao, bây giờ dù cô muốn anh làm cái gì, anh đều làm hết. Nếu cô muốn anh hái một vì sao xuống, anh cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp liên lạc với cục hàng không.
**
Cách một ngày, như thường lệ, Khương Điệu đến Hoành Điếm làm việc.
Phụ nữ luôn quan sát sự thay đổi trong trang phục của nhau cực kì kĩ lưỡng, huống chi là người nhạy cảm như thợ trang điểm.
Cho nên, đến giờ ăn trưa, Tôn Thanh đã phát hiện ra vòng tay mới của Khương Điệu.
Xưa nay cô vốn đam mê trang sức, cũng có chút hiểu biết về đá quý.
Cho nên, hôm nay vừa nhìn thấy vòng đeo tay của đồng nghiệp mình, cô bất ngờ thốt lên: “Trời ạ, Khương Điệu, vòng trên cổ tay đâu ra thế?”
“Làm sao vậy?” Khương Điệu ngừng lại, cảnh giác hỏi: “Vòng này có vấn đề gì à?”
“Đây là dây graff icon đấy! Cậu có biết một sợi nhỏ xíu thế này trị giá bao nhiêu tiền không? Một xích nhỏ của chiếc Graff này có thể mua một chiếc BMW đó!”
Cái gì? Khương Điệu nuốt một ngụm nước bọt, thiếu chút nữa là sặc lên mũi.
Khó khăn lắm mới thở được, Tôn Thanh vẫn tiếp tục không buông:“Nói mau, sao lại có?”
Khương Điệu xấu hổ: “...... Ơ, thì là mấy người đến Hoành Điếm chơi đó, hôm qua đưa cho tôi“.
“Chơi có vài ngày mà được thù lao cao thế? Sao tôi không có thân thích như thế chứ.” Tôn Thanh đấm ngực giậm chân.
Khương Điệu pha trò:“Không chừng là đồ giả đấy? Người quen của tôi không phải người có tiền đâu.”
“Vậy chắc chắn là đồ giả chất lượng cao,“ Tôn Thanh vuốt cằm cằm, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, rồi chép lưỡi:“Đẹp quá ấy...... Công nghệ tốt như thế thì lấy đồ giả đánh tráo được mất.”
Vất vả lắm mới đuổi được kẻ mê châu báu như Tôn Thanh đi, Khương Điệu có phần bất an, vội bật di động lên, tìm xem giá trị của vật này là thế nào.
Cô không thích nhận không đồ mà đàn ông tặng, hơn nữa cái này lại quý như thế, trong lòng sẽ càng có cảm giác thua thiệt và bứt rứt.
Không ngờ trên website không tìm ra giá.
Khương Điệu tìm thử các hình dáng tương tự thử, rất nhanh, cô tìm thấy một sợi dây có tên tương tự.
Vòng Graff icon.
...... Khương Điệu nhìn thấy câu giải thích cái tên này:
Thần tượng, người mình sùng bái;
......
...... Được rồi.
Châu báu mà đàn ông đưa cho phụ nữ đa số đều biểu đạt ý chiếm giữ, giống như mang vòng cổ cho mèo ấy.
Vậy mà anh lại tặng mình cho cô, nói với cô là, anh thuộc về cô, trên tay cô, chỉ cần cô không tháo xuống, anh sẽ vĩnh viễn bao quanh, như khắc chặt, vĩnh viễn không xa rời.
Người này thật đáng ghét...... Cũng không biết có nên trả lại hay không nữa......_[:3 “∠]_
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
17 chương
5 chương
33 chương
7 chương