Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chương 29 : Mỗi Yêu tộc đều có Yêu vương, chỉ có Hoa tộc bọn họ bao lâu nay vẫn chưa có vị Vương của riêng mình

Khi Thành Ngọc biết được tin Quý thế tử trúng độc đã là ngày thứ bảy sau khi Thế tử trở về phủ, cũng không phải từ miệng Thanh Linh, mà là từ mấy gốc cây anh đào trong Cự Sương viện, sau đó nàng mới hỏi lại Thanh Linh. Thành Ngọc ở trong thư phòng một hồi, lục tung cả phòng mới tìm ra cuốn 《U Sơn Sách》mà mấy ngày trước nàng đọc đến say mê. Trong cuốn sách dăng đầu tiểu Khải (1) nàng đang cầm này chi chi chít chít rất nhiều ghi chép, cộng thêm vô số ghi chép về các dãy núi kỳ bí bên ngoài Bình An thành mà nàng đã thám hiểm, cùng với ghi chép về các ngọn núi sông ngòi phía xa Hạm thành, Thanh Linh đọc qua, cũng cảm thấy hết sức thú vị. (1): Chữ Khải viết tay nhỏ như đầu con ruồi. Nàng cất cuốn sách vào trong ngực, rồi dẫn Thanh Linh rời khỏi Cự Sương viện đi thăm bệnh. Bọn họ ở ngoại đường chờ người đi vào nội thất truyền lời, liền đụng phải Mạnh Trân từ trong nội thất đi ra, nhìn thấy hai người, nàng ta nhíu mày, nhưng không nói gì, bưng chén thuốc đi ra khỏi phòng. Không bao lâu thì có gã sai vặt đi ra mời hai người vào bên trong. Thanh Linh đi theo gã sai vặt được hai bước, mới phát hiện Thành Ngọc sau lưng không chút động tĩnh, quay đầu lại nhìn thì thấy nàng vẫn đang ngồi trên ghế, tay trái cầm chén trà tay phải chống lên tay ghế, lông mi hơi rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì. Khi Thanh Linh mở miệng gọi nàng: "Quận chúa." Nàng mới như phục hồi tinh thần, nhưng vẫn không động đậy, chỉ đem ngón tay phải đang đỡ trán chậm rãi dời đến bên tai, cặp mắt đang rũ xuống nhàn nhàn nhìn tới. Trầm mặc và chậm rãi tạo cảm giác có chút lười biếng, cùng với dáng vẻ duyên dáng xinh đẹp ngày thường không giống nhau, lại thêm đôi lông mày hơi chau lại, lạnh lùng lãnh đạm. Thanh Linh than thở trong lòng, nghĩ tới nếu nàng là Thế tử, nhìn khuôn mặt quốc sắc khuynh thành này, nàng cũng không nhẫn tâm đẩy nàng ra. "Ta đúng là có chút cẩu thả," Thành Ngọc chậm rãi mở miệng, dáng vẻ không quá ưu tư, "Lại quên mất Quý thế tử vốn không thích ta, nhìn thấy ta sẽ tức giận, lần này hắn bệnh liệt giường như vậy, cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, không nên bực tức khó chịu." Nàng dừng một chút: "Mới vừa rồi ta thấy sắc mặt Trân cô nương không quá lo lắng, đoán chắc Quý thế tử đã không còn nguy hiểm, nếu đã tới, Thanh Linh tỷ tỷ hãy một mình vào thăm Thế tử, ta ở bên ngoài đi dạo một chút, ở trong viện đợi ngươi." Nói xong liền đặt chén trà xuống muốn đứng dậy, ánh mắt rơi trên cuốn 《U Sơn Sách》 kia, có chút ngẩn người. Thanh Linh thấy bộ dạng này của nàng, cân nhắc nói: "Thế tử nằm giường bệnh nhất định sẽ nhàm chán, cuốn sách này ta sẽ thay Quận chúa mang vào cho Thế tử được chứ?" Nàng trầm mặc trong chốc lát, cầm sách lên: "Đồ đã qua tay ta, Quý thế tử nhất định cũng không muốn nhìn, cứ vậy đi." Nói xong liền ôm lấy cuốn sách đi ra ngoài. Thanh Linh yên lặng nhìn bóng lưng nàng một lúc lâu, khẽ thở dài. Quý thế tử đặt tên viện tử này là Cự Sương viện, là bởi vì trong viện trồng rất nhiều hoa Cự Sương. Nhưng bởi vì thời kỳ nở hoa của hoa Cự Sương trong viện này so với những nơi khác chậm hơn một chút, nên chỉ thấy toàn lá xanh mà không thấy hoa, cho nên khi Thành Ngọc đi lạc vào rừng hoa cũng không nhận ra, chỉ nghĩ mình đánh bậy đánh bạ, lại tìm được một nơi thanh tịnh hiếm thấy. Đi tới đi lui một lúc, tùy tiện đi dạo loanh quanh, nàng không chú ý tới ngay gần chỗ nàng đang đứng có một cánh cửa sổ bị mành liễu che đi gần hết. Từ trong cửa sổ truyền tới một giọng nói nhỏ: "Chính sự chỉ có vậy, ta còn một chút chuyện nhỏ muốn nói." Là giọng nói của Thanh Linh. Thành Ngọc dừng bước, lại nghe Thanh Linh nói, "Nàng lo lắng cho ngươi." Chân mày Thành Ngọc vất vả lắm mới dãn ra được, lúc này lại lần nữa nhíu vào, nàng nhớ sau tấm màn che cửa sổ kia là nội thất của Quý Minh Phong, cùng Thanh Linh nói chuyện, hẳn là Quý Minh Phong. Thanh Linh vẫn tiếp tục: "Bây giờ nàng đang ở trong viện, nhưng không đi vào, có vẻ...Ngươi cũng đã biết. Cùng nàng đi tới bước này, chính là điều Điện hạ muốn sao? Điện hạ thật ra thì, cũng không muốn vậy đi?" Thành Ngọc giật mình. Nàng dĩ nhiên biết Thanh Linh nói đến chính là nàng. Quý Minh Phong vừa mới giải độc, cơ thể còn yếu, không phát hiện nàng đang ở bên ngoài thì có thể hiểu, nhưng Thanh Linh là ảnh vệ nhạy bén cỡ nào, nhất định sẽ biết lúc này nàng đang đứng bên ngoài mành liễu. Nàng vẫn tự nhiên ở trước mặt Quý Minh Phong nhắc tới nàng, có thể vì nghĩ nàng không có võ công, lại đứng cách đó khá xa, không có khả năng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. Nhưng nàng không biết trời sinh nhĩ lực của nàng đã khác người thường. Nàng nghĩ mình nên nhanh chóng rời đi, chung quy mọi chuyện đã đến nước này, nàng không cần quân tâm bọn họ vì sao lại nhắc tới nàng, cũng không cần biết lúc này Quý Minh Phong cảm thấy thế nào. Nhưng khi vừa cất bước, lại thấy giọng nói của Quý Minh Phong vang lên sau cánh cửa: "Nàng chỉ có thể làm một Quận chúa ngây thơ không hiểu thế sự, ta lại không thể muốn một Quận chúa ngây thơ không hiểu thế sự." Đè nén một tiếng, "Nàng không có năng lực xử lý công việc tương lai của Vương phủ, sớm rời đi là tốt nhất." Thành Ngọc dừng bước. Trong phòng trở nên yên tĩnh. Hồi lâu, Thanh Linh mới lần nữa lên tiếng: "Mạnh Trân kia, lại có năng lực xử lý công việc tương lai của Vương phủ sao?" Quý Minh Phong không trả lời. Thanh Linh khẽ thở dài: "Cứ coi như ta đang xen vào chuyện của người khác, nhưng may mắn được Điện hạ coi là bằng hữu, hôm nay cứ cho ta mạn phép nói thêm vài lời đi. Sự đời là vậy, cái phù hợp thì lại không hẳn là cái ngươi muốn, mà cái ngươi muốn, thì lại không hẳn là phù hợp. Điện hạ...Nếu đã cố ý chọn lựa như vậy, chỉ hy vọng vĩnh viễn không hối hận." Câu hỏi này trái lại lại nhận được câu trả lời hiếm có của Quý Minh Phong. Quý Minh Phong ho khan một trận: "Hồng Ngọc cùng ta...Giữa chúng ta, không còn gì để nói, sau này ngươi không cần để ý tới chuyện này, nàng cũng sẽ không lưu lại ở Vương phủ được bao lâu nữa." Ngừng một chút, hạ thấp giọng, tựa như đang lẩm bẩm, nhưng Thành Ngọc vẫn nghe được câu nói kia. "Sau khi nàng rời đi, cũng khó có khả năng gặp lại." Trong phòng lại một trận yên tĩnh, Thanh Linh nhẹ giọng: "Điện hạ không cảm thấy nuối tiếc sao?" Giọng nói của Quý Minh phong tựa như bình thản, lại tựa như nghi vấn, hắn hỏi Thanh Linh: "có gì nuối tiếc?" Đó chính là không có gì nuối tiếc. Thành Ngọc hơi rủ mắt, sau đó nàng nhanh chóng bước đi rời khỏi nơi đó. Cuộc đối thoại của Quý Minh Phong cùng Thanh Linh, thật ra nàng nghe không hiểu, ví dụ như Thanh Linh nói cái gì mà phù hợp thì không hẳn là muốn, mà muốn thì không hẳn là phù hợp. Nếu lời này để chỉ kết giao bằng hữu, thì có vẻ cũng không cần thiết. Nhưng mấy câu nói kia của Quý Minh Phong, ngược lại nàng hiểu rất rõ. Hóa ra Quý thế tử đột nhiên ghét nàng, là bởi vì nàng "ngây thơ không hiểu thế sự". Một cái "Quận chúa ngây thơ không hiểu thế sự", đối với hắn, đối với tình hình phức tạp ở Lệ Xuyên không có hữu dụng, mà hắn sẽ không kết giao với bằng hữu vô dụng. Quý thế tử có vẻ coi thường nàng, cảm thấy nàng yếu đuối vô năng, hắn cũng không muốn nàng nán lại lâu trong Vương phủ Lệ Xuyên, thậm chí sau khi nàng rời đi, bởi vì thân phận gặp mặt khó như lên trời, nên hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối. Nga, hắn đúng là cảm thấy nàng phiền phức, từ nay về sau hai người sẽ không gặp lại nữa, hắn tất nhiên sẽ không có gì tiếc nuối. Nàng trước giờ lại không hề biết hắn nghĩ như thế về nàng. Nhưng thực ra cũng không có gì khác biệt. Mới vừa rồi vì sao nàng phải dừng bước? Thanh Linh hỏi Quý Minh Phong, Điện hạ thực sự cũng không muốn như vậy đúng không? Hắn sẽ trả lời như thế nào, cơ bản nàng cũng có thể đoán ra, quả thực không cần thiết phải nán lại nghe. Quả nhiên những câu hắn trả lời Thanh Linh chẳng có gì mới. Nhưng nghe lại vẫn khiến người khác khó chịu. Nhưng khi đó nàng lại dừng bước. Biết rõ sẽ khó chịu vì sao còn dừng bước? Chẳng lẽ nàng còn hy vọng hắn sẽ lộ chút nguyên nhân bất đắc dĩ khiến hắn chán ghét vứt bỏ nàng sao? Sau khi ra khỏi rừng hoa Cự Sương kia, nàng cầm cuốn sách 《 U Sơn Sách 》 vẫn một mực nắm chặt trong tay kia gõ trán một cái, gõ có chút mạnh tay, đầu óc liền ong lên một tiếng, sau đó nàng tự mắng mình: "Ngươi còn mơ mộng cái gì chứ?" Hoàng hôn buông xuống. Hoa Cự Sương dù chưa đến thời kỳ ra hoa, nhưng trong viện vẫn có những cây hoa khai đáo đồ mi (2), cả ngày bị cái nóng của mùa hè đốt cháy, lúc này lại bị hơi lạnh của hoàng hôn bao chùm lấy, lúc nóng lúc lạnh, mùa thơm bị kích thích vô cùng nồng đậm. Là hương Bạch Lan. (2): Hoa đồ mi nở, hoa đồ mi nở vào cuối xuân đầu hè, sau khi tàn lụi tức là mùa hoa cũng kết thúc, cho nên hoa này có ý nghĩa chỉ sự kết thúc. Hoa Đồ Mi sau khi nở sẽ không nở thêm lần nào nữa trong năm, bởi vậy mọi người thường cho rằng hoa Đồ Mi nở là báo hiệu thời khắc hoa nở kết thúc. Ý nghĩa của hoa Đồ Mi nở chính là hoa tàn, mọi thứ kết thúc. Thành Ngọc nhớ ngay đầu rừng cây nhỏ đúng là có một gốc Bạch Lan cao chọc trời, chính là cái cây cổ thụ ngàn năm phải mất mấy thập niên mới có thể hóa Yêu. Hồi đó mỗi lần ở Nam thư phòng, nàng đều cảm thán cái cây này lúc nở hoa sẽ là một mỹ nhân trác tuyệt đến độ nào. Nghĩ ngợi một chút, không cần gấp gáp đi gặp Thanh Linh, nàng theo một đường hương hoa nồng đặc hướng gốc cổ thụ Bạch Lan kia đi tới. Chẳng qua là không nghĩ tới hôm nay lại có vận khí nghe lén được nhiều chuyện như thế. Trong lúc mơ hồ tựa như trông thấy ống tay của gốc Bạch Lan cổ lay động trong gió, có hai người quen phía trước cách đó không xa chặn lại tầm mắt nàng. Cái người đang đứng chắp tay chính là Mạnh Trân, cái người còn lại đang cầm xẻng đào cái gì đó chính là thị nữ mặt tròn mà Thành Ngọc từng có duyên gặp mặt lúc bắt thải điệp bay vào trong thác nước. Hai người lần này vẫn dùng ngôn ngữ Nam Nhiễm nói chuyện, vẫn là nói về nàng, vẫn là thị nữ mặt tròn kia hung hăng than phiền về nàng. Giọng điệu vẫn khinh thường như trước, nói những khi Thế tử gặp đại sự đều không nhìn thấy mặt vị Quận chúa này, Thế tử trúng độc sống chết cận kề cũng không thấy nàng đâu, hôm nay Thế tử đã bình an thì nàng lại giả mù sa mưa tới thăm bệnh, còn giả bộ ngây thơ không biết gì dây dưa Thế tử, thật quá sức đáng ghét. Bởi vì Thành Ngọc từng vô tình nghe được Mạnh Trân cùng thị nữ của nàng ta bàn tán về nàng một lần, nên hiểu rõ Mạnh Trân rất biết giữ thân phận, không muốn buông lời bình phẩm về nàng quá nhiều. Nhưng làm Thành Ngọc cảm thấy kinh ngạc là, lần này Mạnh Trân lại phá lệ, mang theo chán ghét cùng không kiên nhẫn nói một đoạn thật dài: "Nữ tử Trung Nguyên chính là như vậy, từ trước đến giờ toàn là đám yếu đuối vô dụng. Trung Nguyên đúng là có rất nhiều anh hùng hào kiệt, những nam nhân khiến người khác kính nể, nhưng nữ tử Trung Nguyên thì ngược lại, chỉ biết phụ thuộc vào nam nhân, được nam nhân nuông chiều, người nào cũng bị nuôi thành phế vật." Lời nói khinh miệt một cách lộ liễu, "Ngay cả quý nữ con cháu Thành gia cũng chỉ đến vậy, từ nhỏ sống trong nhung lụa an hưởng phú quý," lạnh lùng giễu cợt, "Gương mặt đó ngược lại đúng là rất tốt, nếu không tính là phế vật, thì cũng chỉ là sủng vật thôi, không đáng nhắc tới, sau này cũng đừng nhắc tới nàng ta." Thị nữ mặt tròn vâng vâng dạ dạ, lại nói nữ tử Trung Nguyên đúng là không có chí khí, hiếm thấy nữ tử nào có thể sánh vai cùng cánh nam tử, cùng là quý nữ, nhưng vị Quận chúa đang ở trong phủ đây há có thể sánh được với công chúa nhà nàng. Thí dụ như Quý thế tử muốn làm chim ưng bay lượn trên trời, công chúa nhà nàng cũng có thể làm chim ưng, Quý thế tử muốn làm mãnh hổ hùng bá núi rừng, công chúa nhà nàng cũng có thể làm mãnh hổ, còn vị Quận chúa lười biếng chỉ có mỗi cái mặt đẹp kia, đúng là không cần nhắc tới. Lời nói hết sức ngạo mạn. Mạnh Trân cười một tiếng, không nói gì nữa, chỉ dặn dò thị nữ đang đào thuốc, bảo nàng đào cẩn thận đừng làm cây thuốc. Thành Ngọc dựa vào gốc cây Phượng ba người ôm mới hết đứng một hồi, nhìn đôi chủ tớ vẫn chưa có ý định ra khỏi rừng, sờ lỗ mũi một cái, vẫn nên tìm đường khác thôi, dưới ánh trăng gốc Bạch Lan cổ thụ tựa như lộ ra một đoạn tay áo tung bay trong gió. Tính cả lần này nữa, đã là hai lần Thành Ngọc bắt gặp vị công chúa Nam Nhiễm này ở sau lưng khinh thị nói xấu nàng. Chuyện này có chút khó xử. Thật ra trước giờ nàng vốn không mấy để ý Mạnh Trân là người như thế nào, nhưng hôm nay thì khác. Bởi vì hôm nay nàng cuối cùng đã biết cái nhìn Quý thế tử về nàng. Mà lời nhận xét của Quý thế tử cùng Mạnh Trân bản chất lại có sự tương đồng. Vì vậy những lời vừa rồi của Mạnh Trân coi như thay Thế tử nói ra, để cho nàng từng câu từng chữ đều nghe thấy hết. Lúc nàng còn làm Hồng Ngọc quận chúa, Ngọc tiểu công tử ở thành Bình An vô ưu vô lo, Thành Ngọc không để ý người khác nói gì về nàng, bởi vì người ngoài nhìn nàng là con cháu nhà quyền quý, nàng nhìn người ngoài chỉ thấy ngu ngốc, bất tài, nhận xét của những người đó có gì quan trọng. Nhưng Quý thế tử là người nàng thừa nhận, nàng để ý. Người như vậy, trong cuộc đời nàng không có nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay. Chính vì rất ít như vậy, cho nên lời bọn họ nói, một câu nàng cũng nghe, một từ nàng cũng để ý, một chữ nàng cũng đặt ở đáy lòng. Lại vì nàng đối với những lời nói đó coi trọng như vậy, cho nên một khi những lời này biến thành lời tổn thương, thì nó sẽ có lực tổn thương rất lớn, Người có thể tổn thương nàng không có nhiều. Do đó những lời này khiến Thành Ngọc cảm thấy khó chịu, còn có tức giận. Nàng nghịch ngợm từ nhỏ, ăn chơi nhảy múa không trò nào không biết, dáng vẻ không quá chững chạc, lại thêm tuổi đúng là còn nhỏ, một số người liền coi nàng là một người khờ khạo, có thể sống bình an phú quý đều là nhờ lão cha hy sinh vì nước. Người đời đâu có biết vị Quận chúa này lại là Hoa chủ của Thập Hoa Lầu, mà trong Thập Hoa Lầu lại có bách tộc Hoa yêu trú ngụ, cứ coi như là nhờ lão cha hy sinh vì nước nên Thành Ngọc nàng mới có thể làm Quận chúa Đại Hi, nhưng điều đó không có nghĩa sẽ giúp nàng trở thành Hoa chủ của bách tộc Hoa yêu. Đám bách yêu vì sao lại thừa nhận một người phàm như nàng làm Hoa chủ, quy hết cho tốt số thì không phải. Hoa yêu tuy là một loại yêu vật dễ sai bảo nhất, nhưng phàm là yêu vật luôn không có chút kiêng kỵ, không câu nệ thế tục. Đám Hoa yêu vô cùng tôn sùng vị tiểu Quận chúa này, tuyệt không phải bởi vì nàng có hai cái bùa hộ mạng là Chu Cẩn và Lê Hưởng. Bọn họ tôn sùng vì nàng như sồ ưng (3) ngây thơ lại anh dũng, như ấu hổ (4)kiên cường không biết sợ hãi, bọn họ tôn sùng nàng vì nàng vô cùng can đảm cùng quyết đoán, bọn họ thích nhất chính là khả năng quyết đoán bậc nhất của nàng. (3),(4): Chim ưng còn non, hổ còn nhỏ. Đối mặt với vấn đề, Thành Ngọc rất ít khi oán thán kêu ca, nàng luôn luôn có quyết định riêng của mình. Dưới ánh trăng âm u, Thành Ngọc dựa vào một gốc liễu, nhìn cây Bạch Lan trong mắt nàng đã hóa thành mỹ nhân hoàng y, tay phải vân vê xoay tròn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái, cười một tiếng: "Cái nhẫn này tỷ tỷ ngươi có thể chưa từng thấy qua, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn đã nghe qua." Bạch Lan cổ mang ánh mắt tò mò không chút kiêng kỵ đánh giá nàng, nghe vậy kinh ngạc: "Ngươi...Là đang cùng ta nói chuyện sao?" Thành Ngọc đổi một tư thế khác vẫn dựa vào gốc cây liễu, ngẩng đầu nhìn nàng: "Tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp." Ngón tay trái nắm lấy chiếc nhẫn ngọc ánh sáng rực rỡ lưu chuyển trên ngón tay cái bàn tay phải, tùy tiện xoay hai vòng, "Nó có một cái tên, là do Mẫu đơn đế vương Diêu Hoàng đặt, gọi là Hi Thanh, nói là đại âm Hi Thanh (5)." (5): Tiếng lớn ầm ầm như không có tiếng. Bạch Lan cổ đang lơ lửng giữa không trung cách mặt đất ba thước liền trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bạch ngọc kia, trong miệng lẩm bẩm: "Mẫu đơn...Diêu đế, Hi Thanh." Hồi lâu, đem ánh mắt kinh ngạc chầm rãi chuyển lên người Thành Ngọc. Hạm thành xây dựng tính ra mới chỉ bảy trăm năm, mà gốc Bạch Lan cổ này đã ở chỗ này tu hành hơn hai ngàn năm, tuy tu hành đến nay vẫn không thể hóa thành hình người, nhưng bởi vì đã sớm hình thành trí tuệ, vì vậy chuyện thiên hạ, nàng biết rất nhiều. Thế tục dưới cái nhìn của phàm nhân, họ nghĩ Thiên tử là đại diện của trời nắm trong tay vương quyền, cho nên dưới bầu trời này, mọi loài đều phải kính trọng Thiên tử Nhân tộc bọn họ, dõi khắp thiên hạ, đâu chẳng là đất của vua, trên mọi bến bờ, ai chẳng là thần tử. Nhưng đây chẳng qua là nhận thức của Nhân tộc mà thôi, đối với đám yêu vật sống ở phàm thế, Nhân tộc có Vương của Nhân tộc, cùng bọn chúng không liên quan, Nhân tộc có đại sự của Nhân tộc, cùng bọn chúng lại chẳng có quan hệ. Đám yêu vật bọn họ cũng có Vương của mình, cũng có đại sự của mình. Trong các loại yêu vật, tình hình tộc Hoa yêu có chút đặc thù. Các Yêu tộc trên thế gian đều có Yêu vương, chỉ có duy nhất tộc Hoa yêu, bao lâu nay đều không có Vương, đã rất nhiều năm ở khắp phàm thế chọn lựa trong hàng vạn cây cối hoa cỏ ra trăm vị tộc trưởng có linh tính để thay mặt nắm vương quyền, giữ chức Hoa chủ. Trong truyền thuyết mà Bạch Lan cổ nghe qua, thật ra thì tộc Hoa yêu bọn họ ban đầu cũng có Vương. Khi đó bọn họ còn chưa bị đọa xuống làm yêu vật. Bọn họ từng có hai Hoa chủ nắm quyền. Hoa chủ đầu tiên tuy không phải từ trong tộc bọn họ chọn ra, nhưng thân phận vô cùng cao quý, chính là con trai Thiên quân trên Cửu Trọng Thiên, Thủy thần nắm trong tay thủy vực khắp thiên hạ, vị điện hạ kia năm đó tạm cai quản Dao trì Cửu Trọng Thiên, thuận tiện làm luôn Hoa chủ của bọn họ. Hoa chủ thứ hai xuất thân tuy không cao quý được như vậy, nhưng lại hết sức truyền kỳ, thuở nhỏ sống ở Ma tộc, chính là một gốc hồng liên ma tính rất nặng. Ma tính nặng như vậy, lại là một gốc hồng liên, vốn không hợp làm Thần tộc, muốn tu tiên, khó như lên trời. Nhưng nàng hết lần này tới lần khác tu thành tiên, còn được cai quản Dao trì, còn làm cả Hoa thần, tông chủ của toàn bộ Hoa tiên cùng Hoa yêu. Trên Cửu Trọng Thiên, một tay nàng tổ chức mười hai lần đại lễ ngàn hoa, mỗi lần đều trình diễn một cách xuất sắc, từng được ghi trong Tiên Lục Bảo Tịch, trên tầng trời thứ ba mươi sáu, nàng sắp xếp bảy trăm hai mươi lần nghi thức thiên vũ mạn đà la, đến cái người khó tính hay bới móc như Đông Hoa đế quân còn phải khen ngợi; mà năm trăm Hoa thần nàng bồi dưỡng từng hỗ trợ Dược quân tạo ra mười ba ngàn toa thuốc, công đức vô lượng ban ân huệ cho lục giới chúng sinh...Lúc nàng còn tại vị, thế gian muôn vàn hoa cỏ đều nhất mực tôn sùng. Mười hai lần đại lễ ngàn hoa, bảy trăm hai mươi lần nghi thức thiên vũ màn đà la, là bảy trăm hai mươi năm trên Cửu Trọng Thiên. Vị Hoa chủ này tại vị tổng cộng bảy trăm hai mươi năm, nhưng sau đó bởi vì xông vào Tháp Khóa Yêu ở tầng trời thứ hai mươi bảy cứu bằng hữu mà chết. Thiên quân nổi trận lôi đình, cho dù nàng đã chết, cũng cách chức nàng khỏi vị trí Hoa chủ để lập người khác, không ngờ vạn hoa không theo, lại cam nguyện bị đọa xuống làm yêu vật đi theo cung phụng chủ nhân đã mất, khiến Thiên quân càng tức giận hơn, vốn muốn đem vạn hoa diệt tộc, may mắn Đông Hoa đế quân khuyên ngăn, nên bọn họ chỉ bị tước tiên tịch lưu đày khắp nơi mà thôi. Nhưng từ đó trở đi, trên thế gian không còn tồn tại Hoa tiên Hoa thần, hàng vạn cây hoa dù có tu luyện như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể tu thành yêu vật. Cửu Trọng Thiên cũng lười quản sống chết của bọn họ, mà chính bọn họ, trong suốt thời gian lăn lộn ở phàm thế, cũng không lập được một vị Hoa chủ. Nhưng mười lăm năm trước, chính tại nơi phàm thế này, trăm vị tộc trưởng bọn họ lại lần nữa nghênh đón một vị tân chủ. Vị tân chủ này lại còn là người phàm vốn không có chút quan hệ nào với yêu vật bọn họ. Đây là bí mật chỉ Hoa tộc bọn họ mới được biết, không thể nói cho ngoại tộc. Nghe nói vị tân chủ này thân thể là người phàm, nhưng sinh mệnh lại phi phàm, bởi vì lúc mới sinh ra không thể chịu được năng lực phi phàm trong cơ thể, cho nên tộc trưởng bách tộc cùng lấy ngàn năm tu hành, đúc thành một chiếc nhẫn phong ấn để tiểu Hoa chủ đeo. Chiếc nhẫn do tộc trưởng uy tín lớn nhất trong bách tộc Mẫu đơn đế vương Diêu Hoàng tự mình kết ấn, tự mình đặt tên, tên gọi là Hi Thanh. Bạch Lan nhìn thiếu nữ bạch y trước mặt, thấy nàng hơi rũ mắt, một bên mặt dưới ánh trăng nhìn có chút lãnh đạm, nhưng là đặc biệt xinh đẹp. Nếu thế gian này có phàm nhân đủ tư cách làm Hoa chủ bọn họ, thì người đó nhất định phải đẹp như vậy. Thiếu nữ khẽ ngẩng đầu, nháy mắt một cái, nàng tuy còn nhỏ, nhìn có chút ngây thơ, nhưng con ngươi tựa tiếu phi tiếu, lại rất bình tĩnh, khiến trong lòng Bạch Lan khẽ run, chỉ cảm thấy vẻ đẹp kia khiến nàng vô cùng áp lực, không tự chủ liền từ giữa không trung quỳ rạp xuống đất, đôi môi khẽ run rẩy: "Hoa chủ tại thượng..." Thiếu nữ giơ tay lên: "Cái gì mà hành với lễ?" Thong thả nói, "《 Lệ Xuyên Chí 》, 《 Thập Thất Đạo Chú 》, 《 U Sơn Sách 》, 《 Tịch Mộng Lục 》... Những sách nói về đất đai phong cảnh Lệ Xuyên này ta căn bản đều đã xem qua, liền đoán được rất có thể tỷ tỷ là cây hoa tu hành lâu nhất trong cả vùng phía nam này." Nàng dừng một chút, "Tỷ dù chưa thể hóa thành hình người, không thể rời khỏi đất, nhưng mấy ngàn năm qua các loại hoa theo gió mà tới, bầy chim bay từ nam ra bắc, nhất định là mang tới cho ngươi rất nhiều tin tức đi." Bạch Lan lấy lại bình tĩnh, giọng nói không chút do dự: "Xin Hoa chủ cứ ra lệnh." Thiếu nữ khẽ mỉm cười: "Ta muốn biết, Nam Nhiễm cổ mộ, tỷ có biết hay không?" Bạch Lan dừng một hồi lâu: "Hai trăm năm trước Nam Nhiễm tộc từng có nội loạn, sau nội loạn, không một người phàm nào có thể sống sót tiến vào sâu bên trong cổ mộ kia." Âm thanh mờ mịt, "Ta biết chủ nhân vương phủ này muốn có được cổ thư trong cổ mộ, nhưng cuối cùng cũng chỉ tìm chết vô nghĩa mà thôi, bọn họ vẫn chưa lấy được những cuốn sách kia." Thiếu nữ nhíu mày: "Vậy ngươi cảm thấy, ta có thể làm được không?" Bạch Lan kinh ngạc: "Cho dù là Hoa chủ, cũng sẽ hao tâm tốn sức, bất quá chỉ là tranh đấu vô nghĩa của phàm nhân, Hoa chủ cần gì phải nhúng tay chứ?" Thiếu nữ lơ đãng nói: "Vương phủ Lệ Xuyên có ân với ta," ánh mắt nàng không biết đặt ở nơi nào, "Ơn này, nhất định phải trả."