Trong đời luôn có chuyện ngoài ý muốn như vậy. Ví dụ như —— Triệu Y Cách đáng ra phải ngồi trên xe đến nhà ga, giờ phút này lại ma xui quỷ khiến đứng trước cửa, đem vẻ mặt hoảng sợ không yên của Tòng Thanh Vũ cùng với những trang giấy tán loạn trên đất. Sự xuất hiện của nàng, không chỉ khiến Tòng Thanh Vũ sợ hãi, ngay cả Hạ Tri Thu cũng thảng thốt một chút. Đối với Hạ Tri Thu mà nói, chuyện này nàng xem như một tấm thẻ bạc để điều khiển Tòng Thanh Vũ, nhưng một khi để Triệu Y Cách biết rồi, thẻ bạc liền mất đi giá trị và trọng lượng vốn có của nó. Tòng Thanh Vũ co quắp dưới đất, chuyện tăm tối nhất trong nội tâm bị vạch trần khiến cô mất đi toàn bộ khí lực, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn những trang giấy trên mặt đất. Triệu Y Cách từng bước đi về phía Tòng Thanh Vũ, giày giẫm trên mặt đất phát ra tiếng đăng đăng đăng, tựa như cái búa trong gian phòng yên tĩnh, mỗi một bước đi, ngay trong lòng Tòng Thanh Vũ nện một cái, cuối cùng lòng cô bị nện xuống đáy cốc. Triệu Y Cách nhìn sắc mặt Tòng Thanh Vũ còn trắng bệch hơn tờ giấy cùng với vẻ tuyệt vọng trên mặt, trên gương mặt trắng nõn của nàng hiện lên ý cười không tên. Môi Tòng Thanh Vũ run rẩy, khóe mắt đẫm nươc, theo gương mặt chảy xuống. Lúc này, Triệu Y Cách cười với cô vô cùng khủng bố. "Em đang khóc." Triệu Y Cách thu hồi ý cười, trên khuôn mặt lạnh nhạt không nhìn ra tâm tình gì. Đầu ngón tay nàng lạnh như băng sờ lên khuôn mặt Tòng Thanh Vũ, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô. Tòng Thanh Vũ nhắm hai mắt lại, cảm thấy đầu ngón tay của Triệu Y Cách rời khỏi hai gò má mới mở mắt ra: "Chị đã nghe được cái gì?" "Vừa rồi tôi vừa đến cửa chợt nghe thấy, em hỏi cô ta dựa vào cái gì chia rẽ chúng ta. Thanh Vũ, nói như vậy em và cô ta thật sự có quan hệ, đúng không?" Triệu Y Cách nói rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không che giấu được thương tâm trong lời nói. "Không phải như thế..." Tòng Thanh Vũ luống cuống tay chân đứng lên, muốn giải thích, điều may mắn nhất chính là Triệu Y Cách không nghe thấy về chuyện trả thù Lương Dật Thanh. "Hừ!" Triệu Y Cách cười lạnh, cắt đứt lời cô, không biết là đang giễu cợt cô hay là đang hỏi cô, "Thế nào, em sợ sao? Em sợ tôi biết em và Hạ Tri Thu cùng một chỗ, sợ tôi biết tôi có liên quan đến cái chết của bạn gái cũ em, hay là sợ hãi tôi biết em cố ý chia tay tôi em căn bản không yêu tôi, chẳng qua là đang lợi dụng tôi để trả thù Lương Bách Hàm mà thôi?" Ngữ điệu của nàng càng ngày càng cao, thậm chí còn mang theo căm hận. "Không! Y Cách, không phải như vậy. Chị đừng nghe Hạ Tri Thu nói bậy. Em yêu chị..." "Vậy thì sao?" Triệu Y Cách điên tiết hỏi lại, "Em dám nói em không lợi dụng tôi trả thù Lương Bách Hàm không?" Tòng Thanh Vũ phản bác không được, đây là sự thật, mình đã lợi dụng nàng. "Được, coi như lời của Hạ Tri Thu là giả đi, vậy em nói cho tôi biết, tại sao em phải qua lại với cô ta?" "Triệu tiểu thư có ý gì? Qua lại với tôi?" Hạ Tri Thu vốn không ưa Triệu Y Cách, hiện tại lời nói của Triệu Y Cách càng khiến nàng thấy bất mãn. "Không có ý gì, tôi chỉ muốn biết rõ tại sao bạn gái tôi lại có quan hệ thân mật với cô gái khác mà thôi." Tòng Thanh Vũ á khẩu không trả lời được, muốn khẳng định sự trong sạch của cô và Hạ Tri Thu cũng chỉ có thể nói là muốn lợi dụng nàng ta để đạt được Lương thị sau đó trả thù Lương Dật Thanh. Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói. Nhưng nếu như không nói, cô cũng chỉ có thể cam chịu cô và Hạ Tri Thu có gian tình. "Em ngầm thừa nhận?" Triệu Y Cách vốn còn đang trông chờ cô phủ nhận, nhưng mà... Ha, thì ra thật sự là như thế. Nàng cười trào phúng, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng tiếng cười đáng sợ trở thành tiếng khóc bi thương, nàng nắm chặt hai vai Tòng Thanh Vũ chất vấn: "Vì sao em phải đối xử với tôi như vậy?! Chẳng lẽ ngay từ lúc đầu em tiếp cận là vì muốn lợi dụng tôi sao?" Bản thân đem hết thảy đi yêu và bảo vệ người, đến thời điểm này lại bóc trần ra rằng người chỉ đang lợi dụng mình, điều này làm nàng không thể nào chấp nhận được! Nàng ngồi xổm xuống nhặt những trang giấy kia lên xem, sau khi nhìn thấy rồi, nàng tức giận cười rộ lên: "Thì ra là như vậy..." Đã nhiều năm trôi qua rồi, nếu không phải hôm nay nhắc tới, nàng sắp không nhớ nổi chuyện này. Chẳng qua là, nàng không nghĩ tới, hành vi vô ý của mình nhiều năm trước, lại trở thành một quả bom tiềm tàng trong tình yêu của mình. "Thanh Vũ, tôi đã hiểu em rồi. Đúng vậy, nếu như Bách Hàm không đi chọc giận Trương Thắng, nếu như tôi tiếp nhận sự đùa bỡn của Trương Thắng, sẽ không phải chạy trốn, đụng vào người em yêu nhất, cũng sẽ không phát sinh bi kịch. Ha ha, Tòng Thanh Vũ, tôi biết rồi, hết thảy, đều do tôi và Bách Hàm sai. Em lợi dụng tôi, trả thù Bách Hàm, chẳng qua là bởi vì em quá yêu bạn gái cũ của em. Em có gì sai chứ?" Giọng điệu mỉa mai của Triệu Y Cách khiến trái tim Tòng Thanh Vũ như bị dao cắt, nói: "Không phải như chị nói đâu, cùng một chỗ với chị không phải vì trả thù." "Đủ rồi! Đừng nói nữa. Em chỉ cần trả lời tôi, em có lợi dụng tình cảm của tôi đối với em, đi trả thù Bách Hàm đúng không?" Tòng Thanh Vũ quay mặt đi, không có dũng khí đối mặt với nàng. "Đúng, hay không?" Triệu Y Cách quyết tâm muốn đáp án, mắt nhìn thẳng vào mắt Tòng Thanh Vũ. "Đúng..." Tòng Thanh Vũ đau lòng gian nan nói ra một chữ này. Vừa nói xong, một bạt tai liền rơi xuống mặt Tòng Thanh Vũ. Tòng Thanh Vũ không che mặt, tuy trên mặt rất đau, nhưng cô biết rõ, không đau bằng Triệu Y Cách. "Triệu Y Cách cô làm gì vậy?!" Hạ Tri Thu kinh hô, tức giận trừng mắt Triệu Y Cách, dấu tay trên mặt Tòng Thanh Vũ khiến nàng đau lòng. Triệu Y Cách không để ý đến Hạ Tri Thu: "Tôi không hối hận vì đã yêu em, tôi hối hận là không thể sớm một chút nhìn rõ mục đích của em, thế cho nên vì tên khốn như em, làm thương tổn nhiều người vô tội như vậy." Hơn nữa, cô sao có thể đem cái chết của Trần Thần Tĩnh hoàn toàn đổ trên người mình và Lương Bách Hàm, bọn họ chẳng lẽ cố ý gây nên sao? Bọn họ sao biết được chuyện như vậy sẽ xảy ra? Tòng Thanh Vũ, lý do của cô quá hoang đường! Nàng chỉ cảm thấy con mắt đã đau đến mức không mở ra được. Nhớ tới vài ngày trước, ước định giữa nàng và Triệu Kiên. Nàng lại đem hạnh phúc cùng tình yêu đặt trên một kẻ không từ thủ đoạn như Tòng Thanh Vũ, lòng tràn đầy cừu hận trên thân người. Hiện tại, nàng thật sự là thua triệt để. Trong lúc bầu không khí rơi xuống điểm đóng băng, thì Kha Cảnh đến. Cô vô cùng lo lắng, lúc vừa đến trước cửa nhà Tòng Thanh Vũ, cửa lại mở. Cô đang nghi hoặc xảy ra chuyện gì, chợt nghe thấy tiếng cãi vã. Sau đó, cô đều đã hiểu rồi. Cô gõ cửa rộng mở: "Thanh Vũ..." Tòng Thanh Vũ dời tầm mắt đến trên người cô, mắt lộ ra kinh ngạc: "Kha Cảnh, sao bồ lại tới đây?" Thanh âm của cô mang nồng đậm giọng mũi tưởng rằng cô đang nỉ non, trên mặt là dấu tay màu đỏ chói mắt. Kha Cảnh rất đau lòng, cô đi qua, nhíu mày lại, nhẹ nhàng vươn tay chạm lên mặt cô, hỏi: "Có đau không?" Tòng Thanh Vũ thật vất vả mới ngừng khóc, nước mắt lại chảy ra, nói không nên lời, chỉ có thể một mực lắc đầu. Kha Cảnh thở dài: "Bồ biết lúc nào?" Tuy lúc cô về nước đã tỏ ý muốn đưa bản báo cáo cho Tòng Thanh Vũ, nhưng Tòng Thanh Vũ đều cự tuyệt. Khi đó, tình cảm của cô và Triệu Y Cách đã không còn đơn thuần, Kha Cảnh cũng không có hỏi nhiều. Cho đến sau này, cô mới phát hiện bọn họ đã cùng một chỗ, nếu như nói ra, tổn thương sẽ rất lớn. Nào biết đâu, không nói, thì ra càng hỏng bét. Tòng Thanh Vũ hít mũi một cái: "Sau sinh nhật của bồ, lúc bồ bảo mình lấy văn kiện giúp bồ, mình vô tình thấy trong ngăn kéo của bồ." Kha Cảnh vô nghĩa lắc đầu, quả nhiên là ngày đó. Dù cho mình đã thiêu hủy bản báo cáo đó đi rồi, vậy có hữu dụng gì. Triệu Y Cách nói: "Thì ra sớm như vậy..." "Y Cách..." "Cô cái gì cũng không cần nói nữa." Chỉ mỗi điều đó, Triệu Y Cách có thể phán cô tử hình, nàng nhìn về phía Tòng Thanh Vũ, buổi sáng còn thân mật hôn người yêu, đảo mắt đã thay đổi hoàn toàn, biến thành một bộ dáng đáng sợ khác, "Tòng Thanh Vũ, cám ơn cô khiến tôi tuyệt vọng đối với tình yêu." Nàng gào lên, trong lòng đầy thương tích. Tòng Thanh Vũ nhắm mắt, tim bởi vì mấy chữ này mà không thể nào hít thở nổi. Triệu Y Cách vừa liếc nhìn Hạ Tri Thu, đầy nước mắt: "Không phải cô thích cùng một chỗ với cô ta sao? Hiện tại, có cơ hội rồi đấy." "Triệu Y Cách cô đủ rồi đó!" Hạ Tri Thu đặc biệt chán ghét người Triệu gia tự cho là người khắp thiên hạ đều nợ mình. Triệu Kiên như thế, Triệu Y Ninh như thế, Triệu Y Cách càng như thế. Tòng Thanh Vũ là đồ khốn, mà tình cảm của tên khốn này đối cô là thật. Như một kẻ lưu manh đánh vỡ mọi thứ, hay là muốn cân nhắc. "Tôi không muốn cãi nhau với cô, Hạ Tri Thu." Triệu Y Cách thu hồi nước mắt, dường như lại trở về với dáng vẻ lạnh băng của nàng, "Tôi cho cô biết, nếu như cô ta có thể làm vậy với tôi, còn cô, tôi đoán, cô ta cũng sẽ lợi dụng cô không còn gì cả, sau đó không chút lưu tình tổn thương cô. Cô không cần đắc ý, thời gian sẽ chứng minh hết thảy." "Triệu tiểu thư." Kha Cảnh muốn nói vài câu, Tòng Thanh Vũ là hạng người gì cô rất rõ ràng, dù cho thật sự lợi dụng cô, nhưng trong đó có lẽ có nguyên nhân gì đó." "Kha Cảnh, tôi biết quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng mà, chuyện giữa tôi và cô ta, cô không cần nhúng tay vào. Tình cảm của tôi không cho phép sự phản bội và lừa dối, bây giờ cô ta đều phạm vào. Dù cho tôi không tự trọng đi yêu cô ta, tôi cũng không cách nào cùng một chỗ với kẻ dối trá như vậy." Nghe nàng nói như vậy, Kha Cảnh im lặng. "Thành thật xin lỗi." Bất kể như thế nào, cô lợi dụng Triệu Y Cách là thật, một câu nói xin lỗi không quá đáng. Triệu Y Cách nhìn cô lần cuối cùng, hừ lạnh một tiếng liền rời đi. Tòng Thanh Vũ không có đuổi theo, mặt cô xám như tro tàn: "Hai người đều về đi." "Nhưng..." "Thanh Vũ..." Hạ Tri Thu và Kha Cảnh đồng thời lên tiếng. "Về đi, tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh, không sao." Nói xong, tựa như cái xác không hồn, một mình đi vào phòng. Nghe thấy tiếng đóng cửa cái ầm, Kha Cảnh suy nghĩ một chút vẫn nên đi thôi. Tuy cô không biết cô gái trước mặt là ai, nhưng đối với việc nàng có hứng thú với Tòng Thanh Vũ, xem ngang vào tình cảm của Triệu Y Cách và Tòng Thanh Vũ, cô cũng không muốn giao lưu với nàng. Hạ Tri Thu thở dài, tay vuốt vuốt tóc. Lần này dù có chút thất sách, nhưng Triệu Y Cách đoạn tuyệt với Tòng Thanh Vũ rồi, dựa theo tính tình của Triệu Y Cách, Tòng Thanh Vũ sợ là dù cố gắng thế nào, cũng không thể tốt đẹp như cũ nữa? Dù sao, ly đã có vết nứt, dù phục hồi thế nào, tuyệt đối không thể như ban đầu nữa. Thôi được rồi, bây giờ nàng rất lo lắng cho Tòng Thanh Vũ. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, cô sẽ không làm chuyện gì điên rồ, nếu mình nấn ná không chịu đi, chỉ khiến cô phản cảm. Không sao, nàng còn cơ hội, nàng còn nhược điểm có thể khiến Tòng Thanh Vũ cúi đầu trước nàng. Chuyện sớm hay muộn, Hạ Tri Thu nàng, có rất nhiều kiên nhẫn. Triệu Y Cách vốn trở lại lấy vé xe để quên trong nhà. Trước đó Tòng Thanh Vũ nói muốn đưa nàng về, nhưng chính nàng ngại phiền phức, hôm nay lại rất lạnh, vừa vặn hai nơi cách nhau không xa, mình ngồi xe cũng chỉ hai giờ thôi. Tòng Thanh Vũ còn cười nàng, bây giờ lại không cho người tới đưa đón, giá của Đại tiểu thư hạ xuống hết rồi. Tòng Thanh Vũ không rõ ràng lắm ư, là ai đã san bằng toàn bộ gai nhọn của Triệu Y Cách rồi. Vì Tòng Thanh Vũ, nàng buông bỏ quyền thừa kế, buông bỏ địa vị, chỉ tiếc, nàng cam tâm tình nguyện trả giá lại đổi lấy chân tướng tàn nhẫn như vậy. Một mình Triệu Y Cách ngồi trong góc nhỏ công viên, vùi mặt trong hai cánh tay khóc nức nở hồi lâu. Đường đường là Đại tiểu thư, khi nào lại chật vật như thế? Mãi đến khi chạng vạng tối, sắc trời tối dần, nhiệt độ cũng hạ thấp xuống. Triệu Y Cách rút cuộc sống sung sướng quen rồi, nào chịu đựng hành hạ như thế. Gánh nặng trong lòng khiến nàng không muốn nhúc nhích. Hai mắt khóc đến sưng đỏ, tóc dài mất trật tự, cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến nàng từng là tổng giám đốc cao lãnh. Thời điểm này, chỉ có người nhà mới đáng tin cậy nhất. Nhất là em gái tâm linh tương thông. "Chị?" Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm của Nhị tiểu thư. "Y Ninh, em có thể đến đây đón chị không?" Triệu Y Cách lạnh đến phát run, dấu vết nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Nhị tiểu thư vốn vừa tan tầm, lưng mỏi còn chưa duỗi xong, liền nhận được điện thoại của chị gái. Vốn tưởng gọi tới để thể hiện tình cảm, nào biết đâu lại là tiếng nói thê lương như thế. "Chị làm sao vậy? Ở đâu?" Triệu Y Ninh phát giác được không thích hợp. Triệu Y Cách nói địa điểm, Nhị tiểu thư đáp ứng sau đó liền cúp điện thoại. Triệu Y Ninh thu dọn đồ đạc xong, đến gara lấy xe, liền làm việc nghĩa không được chùn bước đi đón Đại tiểu thư. Vào lúc này, tuyệt đối không thể gọi người khác. Thời điểm chị gái cần mình nhất, đương nhiên phải có thái độ ngoài tôi ra còn ai tốt đẹp đây.