Tam quốc vương giả
Chương 81 : Lẻn vào thanh long trại
Nhưng Dương Thiên hiện đang vì chuyện phải đi tham gia lần chiến đấu này mà buồn rầu.
Nói thật, giờ sự tình Dương Thiên muốn làm nhất là mau chóng thanh lý sạch sẽ cái ổ của mình để có thể một lòng hướng ra bên ngoài phát triển. Bằng không lúc nào cũng phải lưu thủ đại lượng binh lực trong nhà, quá mức lãng phí.
Nếu như tham gia lần chiến đấu này, vậy có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với việc thanh lý mấy cư điểm dị tộc cỡ lớn trong lãnh địa. Hơn nữa loại chiến đấu đại quy mô này, chính mình một khi tham dự vào, khả năng không làm bạo lộ thực lực trên cơ bản là không có. Cái này với tiêu chí trước sau như một mình vẫn kiên trì “Vụng trộm vào thôn, rút súng, chĩa súng chứ không bắn” là mâu thuẫn.
Nhưng nếu mình không tham gia lần chiến đấu này, vậy sẽ lãng phí một cách vô ích cơ hội có được thần hồn. Vậy sẽ có chút ít đáng tiếc.
Dương Thiên không nỡ bỏ cái thần hồn này. Hắn vắt hết óc suy nghĩ. Hay là mình lại lợi dụng cái kiểu đục nước béo cò, trà trộn đi vào rồi lén cướp lấy? hoặc cũng có thể thương lượng với tên Thái Huyện lệnh kia một chút.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Dương Thiên vẫn quyết định sử dụng phương pháp đục nước béo cò. Bởi vì nếu như thương lượng với tên Thái Huyện lệnh kia, lão già ấy nhất định sẽ không cam lòng chắp tay nhường một cái tiểu thành cho mình. Coi như có bỏ ra đại lượng hoàng kim lót tay cũng rất khó. Dù sao mình cũng không thèm để ý chút công huân và vật tư kia. Vậy còn không bằng tự mình vụng trộm hành động. Lén móc thần hồn trong tông miếu đem ra.
Hơn nữa hành động kiểu này lại không cần quá nhiều nhân số. Một nhóm cao thủ đi theo là được. Dương Thiên quyết định đưa theo ba võ tướng đã tấn cấp thành Đế cấp võ tướng là Tôn Miễu, Trần Khôi và Việt Đan. Về phần Đại Ngưu và các Vương cấp võ tướng còn lại, Dương Thiên còn cần bọn hắn lưu lại để đối phó với đám dị tộc. Dù sao với số bát giai binh Dương Thiên đang nắm trong tay, nếu như không có võ tướng cường lực suất lĩnh, sức chiến đấu sẽ không thể phát huy được toàn bộ. Dương Thiên cũng không muốn lúc mình trở về lại thấy đám binh sĩ bảo bối đã bị đánh cho tơi tả! Mặc dù khả năng phát sinh loại chuyện này cơ hồ là không có, nhưng Dương Thiên cũng không muốn mạo hiểm.
Hôm nay là ngày 27 tháng 3, cách thời điểm đánh Thanh Long trại còn hai ngày. Tuy vậy Dương Thiên không có ý định đi tìm cái miếu Thủy Thần kia gây phiền toái. Vạn nhất ở Thủy Thần miếu lại xuất hiện cái gì đó ngoài ý muốn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc tấn công Thanh Long trại của mình rồi. Hơn nữa Đại Ngưu hai ngày này cũng có rất nhiều sự vụ bận rộn, không có khả năng rút ra thời gian một ngày để ra biển.
Mấy ngày qua Bạch Vân trấn đã đóng được 20 chiếc thuyền buồm bốn cột và 40 chiếc vận thâu thuyền cao cấp. Toàn bộ đều đã phái ra ngoài. Để ứng phó tình huống đột biến phát sinh, Dương Thiên không thể không an bài Lý Tráng đóng thêm 20 chiếc thuyền buồm bốn cột và 40 chiếc vận thâu thuyền cao cấp.
Ngồi Truyền Tống trận đến Lạc Dương, bỏ ra 2.000 kim mua một trương bản vẽ kiến trúc tiệm may chung cực và một trương bản vẽ kiến trúc chung cực y quán. Trước đó vài ngày Lưu Tương và Triệu Toàn cũng đã được Vương lão đón về thôn. Lại phải ngồi trong kiến trúc đặc cấp ủy khuất mất mấy ngày. Dương Thiên vì để cho bọn hắn phát huy tối đã tài năng của mình, tự nhiên phải bỏ ra chút ít vốn gốc.
Tiện đường hắn lại đổi về luôn 120 khối võ tướng chuyển chức lệnh. Cái đồ chơi này Dương Thiên chả bao giờ chê ít. Huống hồ lần này đánh Lâm Giang thành, vừa vặn để cho đám NPC cấp S vừa có được toàn bộ chuyển chức thành võ tướng. Cách nghĩ của Dương Thiên rất đơn giản. Chính mình đã không có ưu thế người chơi đông đảo như các công hội kia, vậy phải tận lực phát triển cao đoan vũ lực. Đến cuối cùng ai mới là người cười còn không nhất định đâu!
Chờ nhóm võ tướng này bồi dưỡng xong, số đặc cấp võ tướng của Dương Thiên sẽ có thể đạt tới 500 người. Hơn nữa chờ sau khi hệ thống đổi mới, các quân doanh không cần liên tục phá hủy rồi xây lại nữa. Như vậy lại có thể chuyển chức thêm cho một nhóm lớn võ tướng. Đến lúc đó, coi như là lãnh địa của mình diện tích cực lớn, cần đại lượng võ tướng dẫn binh đi luyện cấp và tiêu diệt toàn bộ số cao cấp quái vật đổi mới ra thì so với người chơi khác, mình vẫn còn rất nhiều võ tướng có thể sử dụng.
Hai ngày nay, Đại Ngưu suất lĩnh bộ hạ không ngừng ẩn núp, chiến đấu. Rốt cục đã chiếm được thành Ngốc Ưng và thành Tà Phong. Lần này thu hoạch cực lớn, hai tòa thành này thế nhưng có một thành đã đến cấp bậc đô thành, một cái là tiểu thành cấp 3. Tổng số nhân khẩu cộng lại cũng được mười hai mười ba vạn người. Mà bảo vật lấy được trong kho hàng lại làm cho hai mắt Dương Thiên tỏa sáng. Một trương bản vẽ kiến trúc đặc thù, một kiện khí giới đặc thù.
Bản vẽ kiến trúc đặc thù là đàn cầu mưa, hiệu quả là gia tăng sản lượng lương thực trong lãnh địa 10% đồng thời trong lãnh địa sẽ không xảy ra nạn hạn hán.
Kiện khí giới đặc thù lại vô cùng ác độc. Đây là một cái ghế thuộc loại hình cụ, được gọi là ghế tiêu dao. Hiệu quả là tra tấn các địch nhân bị bắt sống, làm tan rã ý chí, gia tăng thật lớn tỷ lệ đầu hàng. Liên tục sử dụng, công hiệu điệp gia. Nhưng có tỷ lệ nhất định phát sinh tình huống ngoài ý muốn. Khi sử dụng phải thật cẩn thận.
Công năng của cái ghế tiêu dao này thật đúng là đủ cường đại. Chẳng phải nói mình cứ bắt lấy một vị võ tướng của địch nhân, sau đó đem về bắt ngồi lên ghế tiêu dao thì vài ngày sau hắn sẽ trở thành người của mình à. Nhưng có tỷ lệ nhất định phát sinh tình huống ngoài ý muốn, vậy tình huống ngoài ý muốn là cái gì? Chẳng lẽ sẽ chịu không nổi nghiêm hình tra tấn mà chết đi? Đoán chừng là như vậy. Mà Dương Thiên nghĩ lại, cảm thấy dù sao là địch nhân cũng là võ tướng. Nếu như không đầu hàng, vậy chính mình có giữ lại cũng vô dụng, chết thì chết, cũng chả sao.
Dương Thiên cho người dựng lên đàn cầu mưa ở thành Bạo Phong. Cái đồ chơi này hiệu quả rất nổi bật. Về phần cái thuộc tính đằng sau, không bị hạn hán thì Dương Thiên cũng chả thèm để ý. Kiếp trước hắn chơi game này hơn một năm cũng chưa nghe nói qua có chỗ nào phát sinh hạn hán. Đoán chừng trong game này hạn hán cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Ngày 29 tháng ba, hôm nay trời mờ mịt, tối tăm. Dương Thiên mang theo bọn Tôn Miễu đến Thủy Trữ huyện thành. Tọa kỵ của Dương Thiên tự nhiên là Tiểu Bạch. Mà ba người Tôn Miễu thì mỗi người cưỡi một đầu giác mã.
Hiện tại trong số đám người chơi, ngẫu nhiên cũng có người sử dụng Truyền Tống trận. Bởi vậy bọn hắn cũng không khiến cho người khác quá chú ý. Chỉ là đám tọa kỵ này xác thực thu hút tầm mắt của rất nhiều người. Coi như là thế lực của hệ thống cũng không có ai được cưỡi tuấn mã một sừng a? Thật không biết là cái giống ngựa gì nữa.
Dương Thiên bốn người không có dừng ở huyện Thủy Trữ. Hỏi được vị trí Thanh Long trại phát, lập tức thúc ngựa rời đi.
Thanh Long trại khoảng cách Thủy Trữ huyện thành khoảng 800 km, mà trải qua một loạt cường hóa, giờ tốc độ đám giác mã của Dương Thiên đã đạt tới 200 km / giờ. Lộ trình gần năm giờ, một đoàn người theo ánh sao yếu ớt đến phụ cậnThanh Long trại.
Ba người Tôn Miễu tìm địa phương ẩn nấp. Đem ngựa buộc vào tàng cây, sau đó cả bọn vụng trộm đi đến dưới tường thành.
Ở khu vực hẻo lánh phía cửa nam, ba người Tôn Miễu nhẹ nhõm phóng qua tường thành, để cho Dương Thiên ở dưới ngước lên hâm mộ một hồi. Công phu khinh thân cao minh như thế Dương Thiên lại không làm được, hắn hiện tại cao nhất cũng chỉ có thể nhảy đến một trượng. Đây đã là rất không tệ rồi. Nếu là trong thế giới hiện thực, đi Olympic thế giới thế nào cũng đạt giải quán quân.
Tuy Dương Thiên không nhảy được cao, nhưng hắn lại có Tiểu Bạch, thế nên việc gì phải phiền phức như vậy?
Bay lên không trung, vốn Dương Thiên định bay trên này tìm luôn vị trí tông miếu, xem nó ở đâu. Nhưng bầu trời lại chỉ có ánh sao lốm đốm chiếu sáng, nhìn từ xa mặt đất còn đen kịt một mảnh. Rơi vào đường cùng, Dương Thiên đành phải đáp xuống trên mặt đất, hội họp cùng bọn Tôn Miễu đi mò mẫm trong thành.
Đối với người chơi mà nói, bố cục thành thị là tùy ý, ngươi muốn nó thế nào thì xây thế ấy. Nhưng ở một cái thành thị của hệ thống, một số công trình kiến trúc vẫn phải tuân theo quy định. Như tông miếu các loại kiến trúc, bình thường đều ở nằm ở trung tâm thành. Khả năng cực lớn là cạnh phủ thành chủ.
Trọn vẹn tìm kiếm mất hai giờ, bốn người Dương Thiên rốt cục đi tới trước cổng chính tông miếu.
Mà cửa tông miếu thì cả đêm đều không đóng, thế nên bọn Dương Thiên rất nhẹ nhàng đã đi vào được bên trong.
Vừa mới vào trong miếu, một lão giả liền từ bên trong nội sảnh đi ra. Dương Thiên biết, vị lão giả này là tế tự trưởng lão của miếu. Chỉ là không nghĩ tới tên này phản ứng thật đúng là đủ nhanh!
“Bốn vị khách quý đêm khuya quang lâm, không biết muốn làm gì?” Lão giả kia một bộ thế ngoại cao nhân nói.
Dương Thiên cười cười, nói: “Cũng không phải đại sự gì, bọn ta chỉ là muốn mượn thần hồn cung phụng trong quý miếu dùng một lát, không biết lão trượng có nguyện ý bỏ thứ yêu thích hay không?”
Lão giả kia còn một bộ không kinh không sợ, nói: “Tiểu lão nhân ta thật không nghĩ tới, cái vật nho nhỏ này cũng có thể lọt vào pháp nhãn tiểu ca. Nếu như tôn giá cảm thấy hứng thú đối với cái thần hồn kia, vậy không cần ngại, cứ lấy đi là tốt rồi.”
Lần này đến phiên Dương Thiên trợn tròn mắt. Hắn không nghĩ tế tự trưởng lão này lại dễ nói chuyện như vậy. Nếu như mình đem thần hồn lấy đi, hắn có thể sẽ bị thất nghiệp nha.
Thế nhưng thực sự có chuyện dễ dàng như vậy sao? Dương Thiên không tin bánh bao lại tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
Đánh giá thoáng một phát bốn phía, chợt nhớ tới mình thật không biết cái thần hồn này ở địa phương nào. Chuyện này rất phiền toái a. Thế nên hắn mặt dày mày dạn nói: “Lão trượng đằng nào cũng đã cho phép, kính xin ngài tiễn phật tiễn đến tận tây thiên, nói cho tiểu tử cái thần hồn được cung phụng này ở đâu a?”
Lão giả cười nói: “Thần hồn được cung phụng tự nhiên là nằm trên thần vị!”
Dương Thiên nhìn dáng vẻ tươi cười của lão giả này, càng ngày càng cảm thấy đối phương có âm mưu gì đó. Nhưng hấp dẫn cực lớn ngay trước mắt, chính hắn cứ như vậy buông tha thì thật đúng không phải là tác phong của hắn.
Đánh mắt cho Việt Đan một cái, để hắn đi lấy thần vị. Trong bốn người, mặc dù Việt Đan đẳng cấp thấp nhất, nhưng tư chất của hắn là SS. Thế nên ngược lại giá trị vũ lực của hắn lại là cao nhất. Hơn nữa sở trường của Việt Đan là thân pháp và tốc độ. Nếu như có chuyện gì nguy hiểm hắn cũng có thể nhanh chóng tránh né, không có nguy hiểm quá lớn.
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
42 chương
31 chương
32 chương
181 chương
112 chương
89 chương
42 chương
72 chương