Tam quốc vương giả
Chương 20 : Thiên hà thôn
Năm thứ tư Linh Đế quang, ngày mười một, tháng giêng.
Chậc, Thiên hạ Open Server ngày thứ mười, thì Dương Thiên xây thôn ngày thứ mười một.
Hôm nay Dương Thiên định đi xử lý một nơi trú quân trung cấp, nơi trú quân kiểu này hiện không sai biệt lắm, tích lũy được khoảng 2000 quái. Nhưng nơi trú có quái hình người tạm thời còn không dám đụng vào, chỉ có thể đi đánh cái loại vô tổ chức này.
Bị Dương Thiên chọn trúng chính là nơi trú quân có chứa gấu đen cách Bạch Vân thôn không xa lắm. Hiện tại thủ hạ của Dương Thiên có 40 tên lục giai binh, 82 tên ngũ giai binh, cộng với mấy chục tên tứ giai đỉnh phong, muốn đối phó với một đám dã thú chỉ biết đơn đả độc đấu, Dương Thiên có thể đơn giản toàn thắng mà không mất một binh một tốt nào. Hơn nữa, đây còn là dưới tình huống Đại Ngưu - võ tướng trâu bò nhất bị phái đi quấy rối Giặc cỏ doanh. Về phần đám binh sĩ mới, Dương Thiên để bọn hắn ở nhà, dù sao chiến đấu như vậy, đối với những tân binh kia mà nói là rất nguy hiểm.
Kết quả sớm đã định, bọn gấu đen ba bốn mươi cấp này đều bị đám Dương Thiên dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, toàn diệt!
Chiến đấu kết thúc, bên Dương Thiên chỉ có sáu người bị thương nhẹ. Mà chút thương thế ấy, kim sang dược bôi vào một cái là căn bản không có trở ngại gì.
Phá hủy nơi trú quân, Dương Thiên đã nhận được một bản thiết kế doanh trường, chuyển cho thợ may học tập để sau này có thể chế tác. Có doanh trướng, binh lính có thể qua đêm tại nơi dã ngoại mà không ảnh hưởng đến sĩ khí.
Tiếp đó, Dương Thiên lại phá hủy bốn nơi trú quân trung cấp hạng trung, thu được một thanh trường thương bằng tinh thiết. Cái này so với thép ròng còn cao giai hơn, nếu để chế tạo binh khí mà nói, có thể phân ra cấp bậc như sau: trường thương, trường thương bằng thép ròng, tinh thiết, điểm tinh thiết, bách luyện tinh thiết. Tương đương với tứ giai binh sử dụng trường thương có thể phát huy 100% thực lực. Tuy nói tứ giai binh sử dụng trường thương bằng thép ròng, xác thực tốt hơn so với sử dụng trường thương, nhưng xét cho cùng vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy uy lực của nó, mà giá thành sản xuất so với trường thương lại cao hơn mấy lần. Tính ra lỗ nhiều hơn lãi. Bởi vậy bình thường, cũng không có ai dùng trường thương bằng thép ròng trang bị cho tứ giai binh.
Ước lượng thanh trường thương bằng tinh thiết trong tay, mặc dù cũng rất ưa thích, nhưng cuối cùng Dương Thiên vẫn quyết định lưu cái này lại cho Đại Ngưu – võ tướng có vũ lực cao nhất hiện nay. Mà trường thương bằng thép ròng trong tay Đại Ngưu chuyển cho Tôn Miễu vừa mới lên tới 7 cấp. Đợi trở lại thôn, để Tôn Miễu đi chuyển chức võ tướng xong thì vừa vặn sử dụng phù hợp thanh vũ khí này.
Tiếp đó, Dương Thiên để Ô Ma dẫn đầu, tiếp tục xử lý những nơi trú quân đã phá huỷ hôm qua, mà chính mình lại mang theo Tôn Miễu và 65 tên lính tư chất cấp B, vừa đạt tới cấp 20 trở về thôn.
Trước cho Tôn Miễu chuyển chức, sau đó lại để hắn mang theo mười mấy binh sĩ buổi sáng ở lại thôn đến hội hợp cùng Ô Ma tiếp tục đi luyện cấp. Còn Dương Thiên thì quay đầu đi tìm Đại Ngưu đang ở Giặc cỏ doanh.
Mặc dù hiện tại xuất hiện nguy cơ lương thực, nhưng Dương Thiên cũng không có ý định đình chỉ việc chiêu hàng giặc cỏ, cùng lắm thì đến lúc đó thăng cấp lãnh địa. Diện tích gia tăng chẳng phải lại có thêm hoa quả có thể thu thập còn gì!
Nếu như chỉ dựa vào thôn trang cấp một, vài lưu dân đổi mới mỗi ngày, đoán chừng rất nhanh sẽ bị người khác đuổi kịp. Không có lượng lớn nhân khẩu, tương đương với không có đại lượng binh lính, như vậy thăng cấp lãnh địa cũng không dám, mà lãnh địa không được thăng cấp, lượng lưu dân đổi mới mỗi ngày không thể gia tăng. Đây là một vòng tuần hoàn chết, muốn đánh vỡ vòng luẩn quẩn này chỉ có thể dùng cú huých từ bên ngoài, đi trên con đường của riêng mình!
Đại Ngưu hiện tại đã bằng cấp Dương Thiên, đồng dạng là 24 cấp, dù sao mấy ngày nay, Đại Ngưu một mình giết giặc cỏ, độc hưởng kinh nghiệm.
Lần nữa chiêu hàng thành công, Dương Thiên thực sự có chút hối hận, việc gì chính mình phải học kỹ năng chiêu hàng này? Nếu để cho một võ tướng thường trú ở lãnh địa học tập, chẳng phải có thể đem cái giặc cỏ doanh này trở thành căn cứ vĩnh cửu, cung cấp nhân khẩu cho Bạch Vân thôn? Thậm chí sau này mình còn có thể phá huỷ nhiều lần, biến nó thành căn cứ khổng lồ...
Bất quá bây giờ có muốn thì cũng không được rồi, mình cũng không có khả năng ở mãi trong lãnh địa không ra.
Cùng Đại Ngưu trở về thôn, Dương Thiên bỗng nhiên bị một thôn dân ngăn lại, nói là Vương lão có việc gấp muốn tìm mình.
Xem ra tên này cũng không biết được nhiều lắm, Dương Thiên hỏi địa điểm hiện tại của Vương lão, rồi vội vàng chạy đến.
Đến văn phòng thôn trưởng, quả nhiên thấy Vương lão đang lo lắng, đứng trong phòng đi tới đi lui.
“Vương lão! Chuyện gì mà lo lắng thế?” Dương Thiên cười ha hả mà nói.
“Chúa công! Ngươi trở về là tốt rồi.” Vương lão thở dài một hơi, nói, “Sáng hôm nay, lão phu phái người đi kiếm mỏ than, phát hiện phía nam, cách thôn ta ba mươi dặm có một thôn xóm. Quy mô cũng không phải rất lớn, ước chừng 400 người. Nhưng người của chúng ta vừa tới gần đã bị đối phương cảnh cáo”.
Dương Thiên sững sờ: “Phát hiện thôn xóm? Điều này sao có thể? Phía nam ba mươi dặm vẫn là núi, có phải bình nguyên đâu! Chẳng lẽ núi càng cao càng hiểm thì càng nhiều người chạy đến cư ngụ?”
Vương lão nói: “Lão phu đoán chừng những người này cũng không phải dị tộc, dị tộc mặc da thú, mà những người này phần lớn đều mặc áo vải. Hơn nữa nhìn tướng mạo tựa hồ là nhân sĩ Trung Nguyên.”
“Nhân sĩ Trung Nguyên? Chẳng lẽ ở đây cũng có người chơi thành lập thôn trang. Rất không có khả năng a! Trong thiên hạ, hiện tại ngoại trừ ta, đoán chừng không ai đạt tới 400 nhân khẩu. Chẳng lẽ là thôn xóm của hệ thống? Nhưng tại đây như thế nào lại xuất hiện nhân sĩ Trung Nguyên?” Dương Thiên lẩm bẩm.
“Đi! Vương lão, Đại Ngưu, chúng ta trước hết đi nhìn xem!” Ngẫm nghĩ, Dương Thiên vẫn là có chút không yên lòng.
***
Dương Thiên và Đại Ngưu tốc độ cực nhanh, nhưng Vương lão lại là văn nhân, lặn lội đường xa không phải sở trường của hắn. Do đó Đại Ngưu liền đưa ngựa của mình cho lão cưỡi, còn mình chạy bộ.
Hơn nửa giờ sau, thôn xóm theo lời Vương lão nói đã xuất hiện trong tầm mắt.
Nơi này cách dòng sông Thiên Hà có tầm 10km, cũng khó trách vì sao lúc trước Dương Thiên chạy dọc theo bờ sông không phát hiện thấy. Thôn này dựa vào lưng núi mà xây, bốn phía có hàng rào và tháp canh bao quanh.
Xung quanh thôn trang đã được dọn dẹp ra một mảng đất trống lớn, khai khẩn thành ruộng tốt. Rất nhiều thôn dân sản xuất ở đó. Lính gác trên tháp canh phát hiện mấy người Dương Thiên đi tới, lập tức gõ vang chuông lớn bên người. Vốn thôn nhỏ đang tường hòa lập tức trở nên hỗn loạn, nông dân từ bốn phía nhao nhao chạy vào thôn. Mà ở trong hàng rào có một loạt binh sĩ đứng lên, toàn bộ tay cầm mộc cung. Tổng cộng khoảng 40-50 người.
Nhìn những người này rất nhanh tiến nhập trạng thái chiến đấu, đoán chừng đã trải không biết qua bao nhiêu lần chuyện như vậy rồi, có thể là do đám sơn trại dị tộc quấy rối a!
Nhưng Dương Thiên cũng không phải đến để đánh nhau. Hắn nghe nói người nơi này đều là nhân sĩ Trung Nguyên, nghĩa là trước mắt cũng chưa thể khai chiến rồi. Vì hiện tại đại địa Trung Hoa vẫn còn do Hán vương thống trị, cùng trận doanh không thể công phạt lẫn nhau. Nếu như tiến công sẽ bị triều đình chế tài, đây cũng không phải trò đùa, rất có thể xuất hiện tình cảnh binh lâm thành hạ (hãm thành nguy cấp).
Tuy nhiên, dù nói cùng trận doanh không thể công phạt lẫn nhau, nhưng vẫn có thể ký kết các loại hiệp nghị, thậm chí chuyển nhượng lãnh địa.
Một lão giả ước chừng năm mươi tuổi xuất hiện phía trước một tòa tháp canh, lớn tiếng nói: “Các hạ là người phương nào? Vì sao tiến vào phạm vi Thiên Hà thôn chúng ta? Thôn chúng ta không tranh quyền thế, kính xin lập tức ly khai.”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
112 chương
303 chương
8 chương
95 chương
213 chương
42 chương