Editor: Táo.
Kiến An năm thứ ba, cuối tháng 6, tôi đã gặp Lữ Mông.
Vẫn còn nhớ ngày hôm đó thời tiết tốt, chỉ có một chút mưa nhỏ vào ban đêm.
Tôi đã luôn nghĩ rằng đó là một khởi đầu tốt và báo trước một tương lai tốt đẹp.
Tôi đã làm điều này trong một thời gian dài, cho đến khi lâu hơn, phát hiện ra sự khởi đầu tốt đẹp, thường hiếm khi có một kết thúc tốt đẹp phù hợp với nó.
“Ta biết tên của huynh, ta biết huynh là người quận Nhữ Nam,, ta biết huynh năm nay vừa tròn nhược quan*.
Nghe này, không ai nói với ta, nhưng ta biết tất cả.
”
*Nhược quan: Người xưa gọi thanh niên tròn 20 tuổi là nhược quan.
Buổi tối khi bọn họ lại lấy đấu vật làm niềm vui, tôi lại không biết xấu hổ vây quanh Lữ Mông nói chuyện với hắn.
Dù sao những người đó trao đổi kiến thức qua công lực đấu vật.
Còn tôi, tôi sẽ không cùng họ trao đổi kiến thức bình thường.
Còn Lữ Mông thì sao, dù sao hắn cũng không tham dự, tôi nghĩ đây không phải là trọng điểm tôi chú ý.
Ước gì chỉ có hai người chúng tôi, giờ phút này tôi có chút may mắn chính mình hiện tại đang trong thân phận nam nhi, nếu như là bộ mặt nữ nhi, thì phải có chút lo lắng, chút rụt rè.
Lông mày của hắn vẫn cau lại, qua hồi lâu hắn hỏi một câu khiến tôi dở khóc dở cười: “Thật sự có thần tiên sao?”
Dáng vẻ này của hắn thực sự làm cho tôi cảm thấy rất đáng yêu.
Thật ra, hắn cũng chỉ là một đại nam tử trẻ tuổi, còn tôi tốt xấu gì cũng là một linh hồn sống trong hiện đại hai mươi hai năm.
Hắn thì sao, chính là mưu lược tương đối lợi hại.
Nghĩ hắn hiện tại còn là một Ngô Hạ A Mông không thích đọc sách.
“Huynh phải đọc sách nhiều hơn, như vậy huynh sẽ biết tóm lại có thần tiên hay không.”
“Đọc sách?” Dáng vẻ của hắn đúng là vẻ mặt không thể tin được.
“Đúng vậy, sử thư binh thư, sớm muộn gì huynh cũng phải đọc.” Tốt xấu gì tôi cũng đang hướng dẫn hắn theo đúng hướng lịch sử.
“Đọc sách..
Nhưng ta không thích lắm.” Hắn lắc đầu và dựa một nửa vào cây.
Biểu cảm vô tội trong nháy mắt của hắn, thật có loại xúc động khiến tôi muốn ôm lấy một cái.
“Đúng rồi, tên ta là Ôn Nhiễm.
Ấm áp, từ từ tăng lên.” Tôi cũng quên mất hắn còn không biết tên của tôi, đây chính là việc nên nói.
“Ôn… Nhiễm…” Hắn đúng là đang cân nhắc tên của tôi, tôi không khỏi cảm thấy thật vinh hạnh.
“Đó không phải là mặt trời mới mọc chứ.” Đây chính là kết quả hắn cân nhắc, tôi vừa nghe, thật đúng là có chút tâm ý, không khỏi lại được thưởng thức tư duy của hắn.
Sau khi tất cả, lời giải thích mà hắn cho cái tên tôi khiến tôi vẫn còn thích nó.
“Hắc, làm gì đây?” Bả vai bị vỗ mạnh, tôi tức giận nhìn cái bóng đèn Cam Ninh này.
“Ta nói tiểu tử đệ..
” Cam Ninh đánh giá tôi: “Ta thấy đệ không phù hợp…”
Tôi kinh hãi, âm thầm cầu nguyện rằng hắn không có trái tim nhỏ và mắt nhìn tốt như vậy, lại còn suy đoán táo bạo như vậy.
“Nhìn dáng vẻ của mẹ/mẹ của đệ! Luôn quấn lấy Tử Minh huynh chúng ta, chẳng lẽ là… Hả?” Hắn nhíu mày với tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra nghĩ rằng tôi là cảo cơ (*) ah, đùa!
(*) Nam thích nam, quan hệ đồng giới.
Ha, dù sao không nghĩ tôi là con gái là được rồi.
Không cho tôi mở miệng, hắn lại tiếp tục nói: “Cam đại gia khuyên đệ một câu, Tử Minh huynh thích chính là nữ sắc, không phải nam phong, hơn nữa…” Hắn cười tà tà liếc mắt nhìn Lữ Mông một cái nói: “Tử Minh huynh chúng ta chính là nhất định sẽ là con rể Tôn gia, muội phu Tôn Sách, tiền đồ rộng mở!”
“Con rể Tôn gia gì, muội phu của Tôn Sách gì? Muội muội của Tôn Sách, không phải là… Tôn Thượng Hương sao?” Tôi kết luận rằng Cam Ninh đang đùa.
“Chính là muội tử Thượng Hương.”
“Làm ơn, Tôn Thượng Hương bây giờ mới bao nhiêu tuổi, một tiểu cô nương thôi mà.” ‘Kết luận’ của tôi lại không xác định như vậy.
“Đúng vậy, thì như thế nào.
Người ta một tiếng Lữ Mông ca ca kêu rất thân thiết a!” Cam Ninh nháy mắt, thật là ghen tị: “Không tin, tự mình đi hỏi người có duyên của đệ đi.”
Tôi lúc này mới cảm thấy Cam Ninh hẳn là đang trêu chọc Lữ Mông chứ không phải tôi.
Nhưng khi tôi nhìn về phía Lữ Mông, chỉ thấy khuôn mặt vân đạm phong khinh của hắn.
Dáng vẻ hắn không cần biện giải, chỉ nói với Cam Ninh một câu: “Đừng đùa nữa.”
Lời thốt ra khiến cho ‘kết luận’ lúc trước của tôi dao động.
“Hắc, Lữ Mông sao lại có quan hệ với Tôn Thượng Hương?” Buổi tối nằm trên giường tôi mới dám mở miệng hỏi Cam Ninh.
Cam Ninh giờ phút này đang nhìn trên đỉnh đầu ngẩn người, đoán xem lần sau đấu vật có thể chế phục đối phương nhanh hơn, nghe xong vấn đề của tôi, xoay người hướng về phía tôi.
Giường của chúng tôi có hình dạng góc phải, ngoại trừ bàn làm trà ở các góc, không có đồ đạc dư thừa.
“Ta nói đệ, thật sự là thích nam nhân à!”
“Làm ơn, ta cũng giống như huynh coi hắn là hảo huynh đệ, đơn thuần chỉ là quan tâm! Tò mò!”
Cam Ninh còn đang tính toán: “Nói cho đệ biết, ta có lợi gì.”
“Bỉ ổi!” Tôi mắng hắn: “Còn nói hảo huynh đệ!”
“Cam mỗ thực là một tục nhân mà.” Hắn ngáp một cái, lại nằm trở lại tư thế ban đầu.
“Lời này sai.
Theo ta thấy tục nhân chỉ cần ăn uống đánh bạc, còn Cam Ninh đại hiệp huynh có đầy đủ nhiệt huyết, cũng không phải tục nhân bình thường có thể sánh bằng.” Tôi cũng tâng bốc hắn một chút, giống như đọc sách thở dài nói.
“Ha ha” Cam Ninh cười, cũng không biết lời này với hắn có chịu không
“Tiểu tử, đệ đã động qua nữ nhân chưa?”
“Ách…” Tôi mù mờ: “Sao huynh càng kéo càng xa, chúng ta không phải đang đàm luận chuyện của Tôn Thượng Hương cùng Lữ Mông sao?”
“Đúng vậy” nghe giọng nói của hắn thật đúng là không có gì đó không ổn: “Là đang nói chuyện này cho nên đệ trả lời ta trước.”
“Ta… Ý của huynh là gì?”
“Tiểu tử đệ, lại giả ngu!” Tôi cảm thấy như hắn sẽ nhảy ra khỏi giường: “Hay là đệ thật sự thích nam nhân!”
Được rồi, nhìn phản ứng của hắn, tôi nên hiểu nghĩa của hắn, đó là “chuyện đó”.
Vậy nếu tôi nói không có thì chẳng phải là bị hắn khinh thường, vì thế ra vẻ khinh thường nói: “Ngưng phấn khích..
Chuyện đó… Ai chưa chạm vào nữ nhân chứ?”
“Tiểu tử đệ… ha ha, cho nên đệ đã nếm thử hương vị của một nữ tử chưa? Đệ nên biết một nữ tử tuyệt vời như thế nào.
Có thể dưỡng một nữ nhân từ nhỏ ở bên người, để cho nàng phán xét đệ, cuối cùng có được nàng, sao không phải là chuyện tốt.”
Nghe đến đây, tính toán của tôi có chút liên quan đến đề tài lúc trước của tôi, hóa ra đúng thật là Đông Ngô cống giai nhân, Tào Ngụy yêu vợ người, Thục Hán bị liên lụy hoàn toàn có cơ sở?!
“Làm sao huynh biết đây không ý nghĩ một mình huynh mới có.” Tôi đả kích hắn, thật ra trong lòng đương nhiên nghĩ chính là Lữ Mông ngàn vạn lần không nên là bị giai nhân ảnh hưởng mới đúng.
“Ta tin rằng ta là một trang nam tử.” Cam Ninh cảm thấy rất tốt về bản thân mình.
Được rồi, được rồi, tôi cũng lười làm phiền hắn.
Thế nhưng, chờ một chút, nói nửa ngày, tôi vẫn không biết Lữ Mông có quan hệ với Tôn Thượng Hương như thế nào.
Ai, Cam Ninh này thật sự là, cùng hắn nói chuyện thật phí sức.
Giấu đi tâm tình, tôi tiếp tục nói chuyện với hắn: “Cam Ninh đại ca, vậy.
Bằng không huynh nói cho ta biết tử Minh huynh này rốt cuộc quen biết Tôn tiểu thư như thế nào đây?”
“Chuyện này…” Hắn lại ngáp một cái, bất quá may mắn không tự mình ngủ đi không để ý tới tôi: “Thật ra cũng chỉ là một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, ân, một tiểu/ Mỹ/ nhân.
Hương Hương cô nương nghe nói từ năm ba tuổi đã thích các loại binh khí, hình như đối với chuyện này nàng rất hứng thú.
Sau đó, một lần thiếu tướng quân Tôn Quyền đến quân doanh tuần tra, nàng cũng đi theo.
Có một binh lính khi bắn tên bị lệch, vừa hay không khéo thiếu chút nữa bắn trúng Hương Hương cô nương, không phải là Tử Minh huynh chúng ta phát hiện ra nàng, thay nàng đỡ tiễn sao? Về sau, thỉnh thoảng có đôi khi đại ca nàng dẫn nàng tới xem một chút, nàng tất nhiên sẽ quấn lấy Tử Minh bảo hắn dạy cái gì đó.”
Hóa ra là đại khái là như vậy, tôi nghe xong, không có bất kỳ ý kiến nào.
Cam Ninh cũng không còn nói, không lâu sau, truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ của hắn.
Đêm đó tôi trằn trọc thật lâu, cũng không biết là mất ngủ mấy ngày.
Giống như là mất ngủ, một mực tưởng tượng hình ảnh Lữ Mông thay Tôn Thượng Hương đỡ mũi tên kia, nhịn không được suy đoán nữ tử thời đại này, cung đeo thắt lưng trong lịch sử,tuổi lại còn nhỏ như vậy, đối với một ca ca lớn hơn nàng mười mấy tuổi đi cứu nàng, sẽ sinh ra tâm tư gì được chứ.
Chờ ngày hôm sau ở trên bàn ăn đối diện Lữ Mông, tôi lại ăn uống bình thường mặt mày sáng sủa.
Mặc kệ cái gì mà Tôn Thượng Hương, ai bảo nàng hiện giờ còn nhỏ như vậy.
Trong thời gian nàng cần lớn lên nhiều hơn, thế nào tôi cũng quyến rũ Lữ Mông vào tay mình! Nghĩ đến đây, thật sự là muốn cười đến vui vẻ.
“Đệ cười ngây ngô như một con quỷ! Nếu không ăn sẽ không còn thời gian ăn đâu!” Cam Ninh vỗ đầu tôi.
Xuống tay không nhẹ, nhưng tôi cũng không tức giận, thè lưỡi cuối cùng lại liếc trộm Lữ Mông một cái.
Sau cái nhìn thoáng qua này, lại giao nhau với ánh mắt hắn!
Một giây kia, trong nháy mắt, tôi cảm thấy như có thứ gì vi diệu sinh ra.
Mặc dù đôi mắt của hắn thu hồi rất nhanh, tôi nghĩ rằng hắn có thể cảm thấy một cái gì đó.
Tôi nghĩ tôi đã thu hút sự chú ý của hắn.Tâm trạng thực sự tốt, một bát cơm vét siêu sạch sẽ của tôi.
Nhưng những điều đó, cuối cùng chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi “cảm thấy” tốt đẹp mà thôi..
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
11 chương
19 chương
34 chương
3 chương
20 chương
48 chương