Tam Phu Ký
Chương 12 : Rình coi mỹ nam
“Tách”, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống. nàng núp sau núi giả, tay bụm lại cái mũi không có tiền đồ.
“Tò mò hại chết mèo”, Tạ miệng thối nói thầm.
Đột nhiên có hứng thú trêu chọc nàng, hắn quay đầu nói với Lưu Văn “Này, có muốn bắt mèo tò mò không?”
Cả hai cười như không cười, đứng dây bước lên thềm, quấn cái khăn bước tới phía núi giả.
Tiếng bước chân càng đến gần nàng hoảng sợ, quay người bỏ chạy. Vấp ngã vé chổng vó trước mặt 4 người ở đây.
“Chết tiệt, thật mất mặt”, ở đây có cái hố nào cho nàng chui vào hay không.
Nàng đoan đoan chính chính, thập phần ưu nhã mà đứng dậy, lấy khăn che mặt, “tiểu tiểu nữ tử thỉnh tội với các vị công tử, ta.. ta đi nhầm phòng. Đến khi phát hiện thì thấy mọi người đã bước vào, ta…”
Giả bộ ủy khuất, nàng cúi đầu khóc nấc từng tiếng.
Lâm Mộc mặt có chút đỏ, xấu hổ nói, “Thôi các ngươi cho nàng ta đi đi”.
Nàng mừng thầm, đang định lui ra thì bị Tạ miệng thối chặn trước mặt.
Cái tên đáng ghét này chẳng lẽ nhìn ra gì sao. Lúc nãy nàng cũng đã thay đồ để ngâm mình rồi, tóc cũng xõa xuống. Bọn hắn đáng lẽ là không nhận ra mới đúng chứ.
Lén nhìn quét một vòng, thấy bọn hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, có chút rợn người.
Nàng kìm nén tiếng tiếng khóc, mắt rưng rưng, “Công tử, người cho tiểu nữ đi đi mà”.
Nàng định co giò bỏ chạy thì bị Tạ miệng thối túm lại.
Hắn cười xảo quyệt, “Có qua có lại, ngươi xem bọn ta rồi, bây giờ tới lượt bọn ta xem lại ngươi”.
“Cái gì”, nàng chưa kịp tiêu hóa những lời mà tên đáng ghét này nói, đã bị hắn trực tiếp ném xuống nước.
“A a…”, nàng giật mình la toán lên.
Chật vật ngoi đầu lên trên mặt nước, nàng trừng mắt nhìn hắn, “Tạ miệng thối, ngươi đã nhìn ra ta nãy giờ rồi đúng không?”
“Ai nha, là ngươi sao”, hắn cười gian, cái đuôi cũng phe phẩy theo.
Nàng cúi gầm mặt, “…..”, tức đến run người.
Thấy nàng biểu cảm không đúng, Lưu Văn còn tưởng đã dọa nàng rồi. Nhưng khi thấy nàng lên tiếng, hắn cười phá lên.
“Ta sẽ báo thù”, nàng phồng má, hay tay vùng vẫy làm nước văng khắp nơi.
Bò lên bờ, nàng liếc xéo bọn hắn, dặm chân đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt, hầu kết lăn lộn. Tiểu Thiên ánh mắt tối lại, một lát sau cũng bước ra.
“Ưm, lâu lắm rồi mới ngâm ôn tuyền, thật là thoải mái”, nàng híp híp mắt hưởng thụ. Phòng chỉ có một mình nàng có chút hiu quanh nha.
Không gian lĩnh lặng, nàng nhắm mắt một chút liền ngủ quên mất.
Một lát sau, nghe thấy tiếng nước. Nàng giật mình tỉnh dậy, mở mở đôi mắt liền thấy một bóng đen tiến tới, ôm chầm lấy nàng.
Vừa định đẩy ra, nàng lại ngửi được mùi hương quen thuộc.
“Tiểu Thiên?”, nàng có chút mơ hồ.
“Lôi Lôi, ta yêu nàng”, hắn vẫn ôm chặt nàng, môi đặt kề tai nàng thì thầm.
Này này, là tỏ tình trong truyền thuyết đi. Mặt nàng như tôm luộc, vốn ngâm nước lâu mặt nàng đã bị huân đỏ, nghe thấy lời này đầu muốn bốc khói.
“Tỷ… tỷ”, nàng đơ người, phải trả lời thế nào đây
“Nàng cũng… thích ta mà, đúng không?”, hắn thực sự không dám chắc nàng sẽ yêu hắn, nhưng thích thì chắc chắn.
“Đúng…”, nhưng nàng không…
“Ta muốn nàng”, hắn thổi thổi khí vào tai nàng.
Hả, cái gì, muốn. Nàng mở tròn mắt, nghẹn họng.
“Chúng ta…. Chúng ta nên lên bờ trước rồi nói chuyện này sau”, ở dưới nước nói nói có chút kỳ hoặc nhưng điều đáng quan tâm ở đây là nàng đang khỏa thân nha.
“không, nàng sẽ trốn tránh ta”, thái độ hắn kiên quyết như muốn không cho nàng có cơ hội bỏ trốn nữa.
Ha ha, còn rất hiểu nàng đâu. Đầu có chút choáng váng, lại cảm thấy có điều bất an. Nàng vói tay lấy khăn thì bị túm lại.
Hắn ép nàng nhìn trực tiếp vào mặt hắn, mắt hắn lúc này tràn lửa nóng như muốn thiêu cháy nàng.
Trên gương mặt xinh đẹp bỗng nở một nụ cười đầy mê hoặc, như hoa anh túc làm người nghiện, môi phun ra một câu, “hôm nay nàng chạy không thoát đâu”.
Này là có ý đồ bất chính với nàng lâu lắm rồi đúng không. Nàng có cảm giác hôm nay này nàng là chuột, bị bọn hắn chơi đùa rồi một ngụm ăn tươi.
Hắn từ từ cởi y phục lộ ra khuôn ngực cùng thân hình hoàn mỹ, cười cười nhìn nàng.
Ực, nàng nuốt nuốt nước miếng, này là công khai câu dẫn nha.
Nàng suy nghĩ tới một vấn đề, lòng tự nhiên cũng trầm xuống.
Thấy nàng lơ đãng hắn trực tiếp nhào lên, chỉ cần nàng là người của hắn thì việc gì cũng không cần bàn nữa.
Ngậm lấy môi nàng dịu dàng hôn lên, tay vuốt ve eo nàng. Từng từ từng từ dụ dỗ, “ngoan mở miệng ra”.
Nàng ngậm chặt miệng, bỗng hắn mở ra chân nàng, tay ấn nhẹ lên đó mấy cái, “lưu.… ưm”, chưa kịp chửi hắn, miệng đã bị miệng hắn dán lên.
Một thứ gì đó là lạ tiến vào miệng nàng, “ưm…”. Nàng trợn mắt, ngươi cho ta ăn cái gì?
Dường như hiểu được tiếng lòng của nàng, hắn nhẹ nhàng mà sâu kín nói, “chỉ là một chút tình yêu của ta thôi”.
Lừa quỷ sao, nàng “…..”.
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
1 chương
178 chương
7 chương
10 chương
85 chương
14 chương
8 chương