Tam Phu Ký
Chương 10 : Má kề má, môi kề môi
Người dẫn dắt thấy người tham gia đã đủ số lượng, nên lên tiếng, “Trò chơi này có tổng cộng 3 vòng. Mong mọi người sẽ hoàn thành xuất sắc, đội chiến thắng sẽ đem về khối Long Diên Hương này”.
“ồ, biết vậy ta tham gia rồi, tức thật”, một tên tiếc nuối nói.
Vòng 1: Bịt mắt đập nồi.
Trong vòng 30 tiếng đếm, 1 người sẽ cõng người còn lại trên lưng hoặc vai tùy ý. Vì cái nồi sẽ được treo ở trên cao, và được treo sau khi bịt mắt nên mọi người phải lắng nghe sự nhắc nhở của người cổ vũ ở dưới.
“Nếu chiến thắng ta sẽ lấy phần thưởng làm nước hoa khô cho ngươi”, đập tay nào “Quyết thắng”.
Vì nàng khá nhỏ con nên trực tiếp leo lên vai hắn.
Không để mọi người chờ lâu nữa, vòng một bắt đầu.
Mọi người đồng thanh, “30 29 28…”
“Bên kia, qua trái một chút”
“cao lên cao lên”
Cái tên ngu này qua bên phải một chút
“Lôi Lôi phía bên phải
“Ở đây sao”, trò này khó nha.
Mặc dù nàng rất nhẹ nhưng nàng như con thỏ vừa nhảy vừa cử động liên tục làm hắn phải nắm chặt hai đùi của nàng mới có thể trụ vững.
Bốp bốp… nàng vừa đặp trúng cái nồi thì thời gian cũng vừa kết thúc.
Tạ miệng thối nói, “Cũng không đến nỗi ngốc”. “Bác sĩ Lâm” cười nhẹ vỗ vỗ tay, khen nàng “Giỏi lắm”.
Ô ô, nam nhân ôn nhu nhất năm là đây.
Nhìn qua phía bên kia, 2 tên gia hỏa đó đã hoàn thành ngồi uống trà từ lâu, nàng bẹp bẹp miệng.
“Sau vòng 1, có 5 đội hoàn thành sẽ bước tiếp vào vòng 2”.
Vòng 2: Bịt mắt đoán vật.
Hai người chơi tiếp tục bị bịt mắt, dùng má của mình để cảm nhận. Chỉ được đoán 1 lần, sai sẽ trực tiếp bị loại. 3 đội trả lời nhanh nhất sẽ vào vòng cuối cùng. Mọi người ở dưới không được nhắc đâu đấy.
Bắt đầu…
“Ừm ừm… cái này trơn trơn, cứng cứng…”, nàng nghĩ nghĩ không ra.
Giang Tuấn vốn thính mũi, vừa ngửi đã đoán ra được, “trái xoài”.
Nàng nhảy cẩn lên, tay vòng sau gáy hắn, hôn chụt vào mặt hắn“A ngươi giỏi quá”.
Hắn có chút ngây ngốc nhìn nhìn nàng.
Vòng 3: Ăn bánh
Hai người sẽ ăn cây bánh từ hai đầu, cây bánh có đoạn ngắn nhất là chiến thắng.
Nàng nhìn sang 2 đội bên kia toàn nam nhân cười lớn, “ha ha, trò chơi này thật thú vị… ha ha ta nhường các ngươi chơi trước”.
Lưu Văn và Tiểu Thiên nhìn nhau không nói nên lời. Sau một lúc, hai người lại đồng thanh, “ta bỏ cuộc”.
Ô nàng hơi hụt hẫn nha.
Nhìn lại tên soái này, nàng mị mị mắt. Có nên giả vờ ăn bánh rồi nếm thử môi hắn không ta. Càng suy nghĩ mặt nàng càng không đứng đắn.
Giang Tuấn đứng bên cạnh đột nhiên cảm thấy hắn giống như gái nhà lành bị lưu manh đùa bỡn, từng đợt da gà nổi lên.
“ta xung phong chơi trước”, “a tiểu cô nương này thật hăng hái nha”
“Này ngậm lấy, ăn nào”
“ưm tiếp”, nàng thấy vẫn còn dài.
Đến khi môi gần chạm vào nhau nàng giơ tay lên ý bảo ngừng. Đoạn bánh còn lại khoảng 1 lóng tay.
Nàng cười gian, “đến lượt 2 người”. Nghĩ thầm trong bụng, khối Long Diên Hương này rinh về chắc rồi.
Bỗng một nữ nhân hét lớn, “Tướng công chàng phải lấy được phần thưởng cho thiếp nếu không tối nay ngủ dưới sàn”.
A, chơi vậy cũng được sao. Nàng trừng lớn mắt, hai tên nam nhân ra sức ăn môi cũng dính nhau rồi còn chưa chịu ngừng, đoạn bánh ngắn hơn nàng phân nửa.
“Ha ha ha, cười chết ta”, Tạ miệng thối không khách khí cười thẳng vào mặt nàng, cười đến ngã nghiêng chụp vai của Lâm Mộc mới đứng vững.
“Hừ”, nàng bực bội hai má phồng lên, liếc xéo hắn.
“hu hu”, nàng bỗng nhiên òa khóc.
Bọn hắn giật mình, định xông lên an ủi nàng. Nhưng khi thấy nét mặt của nàng, bọn hắn vô ngữ.
Mọi người xung quanh cũng đờ người, nàng ta không thể diễn thật hơn được à.
Thấy mọi người nhìn với ánh mắt không cảm xúc, nàng cười ngượng, “ha ha, tạo thêm không khí hài hước”.
Thấy hắn nhìn chằm chiếc nhẫn trên cổ của nàng. Nàng nghi ngờ, cái tên này không phải từ nãy đến giờ chỉ là để ý cái nhẫn này thôi chứ. Không phải nàng tự khen mình nhưng mà khuôn mặt này xinh đẹp rất nhiều so với khuôn mặt nàng ở hiện tại, chỉ là thân hình nhỏ nhắn yếu ớt xíu thôi.
“nếu ngươi thích cái này, ta tặng cho ngươi. Coi như là cảm ơn ngươi nãy giờ đã giúp ta”, mặc dù nàng thích chiếc nhẫn này lắm, có chút luyến tiếc nha.
Nàng nắm lấy tay hắn mở ra, đặt chiếc nhẫn vào. “A, tạm biệt ngươi… bọn hắn đang chờ ta”.
Không nhìn thấy sự hiện diện của chiếc nhẫn, ánh mắt Tiểu Thiên ảm đạm lại. Lúc còn nhỏ, hắn vô tình làm hư chiếc nhẫn của nàng, nàng còn giận hắn 1 tháng đâu. Bây giờ lại dễ dàng tặng người khác như vậy.
“Lôi Lôi, ngươi cũng nham hiển thật đấy, lợi dụng cơ hội chiếm tiện nghi”, Tạ miệng thối khinh bỉ.
“Ôi chao, Lâm ca ca, Lưu ca ca, đệ đệ thân yêu các người thấy ta xinh đẹp thế này còn phải chủ động chiếm tiện nghi tên kia sao?”, nàng nâng nâng mặt, chớp chớp mắt.
Bọn hắn đồng loạt “gật đầu”.
“Các ngươi… được lắm”. Tia thấy mỹ nam, cảm xúc dâng trào nàng liền chạy lấy người, “Huynh gì đó ơi, đợi ta với”.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
158 chương
162 chương
124 chương