Tịch Băng Toàn cũng không hiểu mình sao lại khác thường như vậy, cho tới bây giờ, hắn chưa từng tham luyến nữ nhân nào như thế, đã chiếm được vô số lần vẫn thấy chưa đủ, vẫn như trước đắm chìm trong hương thơm của nàng. Yên lặng nhìn nàng chăm chú, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt của nàng, trái tim như thắt lại, vì sao nàng khóc? Vì bị mình khi dễ? Hay là mơ thấy cái gì? Hắn nhịn không được ôm nàng sát vào người, nhỏ giọng trấn an: “Đừng khóc, ta thật sự không phải không định cứu ngươi, chỉ là muốn nghe tại thời điểm mấu chốt, người nghĩ đến có phải là ta không.” (*tên này ngu quá, chịu ko nổi, ko biết là người ta bị điểm huyệt à*) Ngự Thiên Dung bất an vặn vẹo vài cái trong vòng tay hắn, lập tức lại nặng nề ngủ, nàng thật sự đã quá mệt mỏi. Tịch Băng Toàn nhìn người trong lòng, lại nghĩ đến chuyện công vụ của bản thân, có chút luyến tiếc đứng lên, trước khi rời đi hôn nhẹ trên trán nàng một cái, “Chờ ta trở lại gặp ngươi.” … Sau Ngự Thiên Dung tỉnh lại, nàng cực kì buồn bực. Nàng hạ quyết tâm thề nhất định phải học võ hoặc là học dụng độc, học cái loại có thể tùy thân mang theo, tùy thời tùy chỗ xuất ra độc dược! Vì thế, bọn Triển Cảnh lại có một nhiệm vụ mới: đi tìm người phối chế một loại độc dược có thể khiến người ta không thể nhúc nhích, phải là loại độc dược vô sắc vô vị, hơn nữa có thể tùy thời lấy ra mà không ảnh hưởng đến mình. Vì để có độc dược cho Ngự Thiên Dung, Triển Cảnh tìm tới cao thủ dụng độc nổi danh trên giang hồ: Độc Quái. Độc Quái là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, người này độc thuật lợi hại, y thuật cũng lợi hại, thuật dịch dung lại là thượng thừa, nên khuôn mặt lão không biết cái nào là thật, cái nào là giả. Triển Cảnh tìm được lão toàn dựa vào khả năng quan sát tinh tế cùng vài phần vận khí. Hắn theo dõi lão mấy ngày liền, phát hiện khuôn mặt lão là dịch dung, sau đó thấy cách làm việc và nói năng có điểm tương tự với những đồn đãi về Độc Quái, tới khi thấy lão sử dụng độc mới xác định hắn chính là Độc Quái. Vị Độc Quái trước mắt này có bộ mặt của một lão già hơn sáu mươi tuổi, hiện bên cạnh nằm la liệt hơn mười thi thể, xem quần áo hẳn là những người cùng một môn phái nào đó, không biết vì sao lại đi kết thù với Độc Quái. Tên đầu sỏ gây họa lúc này đang vỗ vỗ tay chuẩn bị chạy lấy người, Triển Cảnh vội vàng chạy lên trước, “Tiền bối —— “ Độc Quái tiếp tục đi đường của mình, không thèm quay đầu nhìn hắn, Triển Cảnh theo sát sau lão, “Tiền bối xin dừng bước, vãn bối có việc thỉnh ngài hỗ trợ!” Độc Quái vẫn đi đường của mình, bất quá lại mở miệng, “Tiểu tử, theo ta mấy ngày giờ mới dám tiến lên hỏi chuyện?” Ách, lão phát hiện mình theo dõi a? Triển Cảnh có chút xấu hổ, hắn luôn luôn nghĩ đến khinh công của mình xuất sắc hơn người, không ngờ đã sớm bị lão hiện, bất quá, việc cấp bách là nhờ lão hỗ trợ chế tác độc dược, hoàn thành nhiệm vụ phu nhân giao cho, vì thế Triển Cảnh cung kính nói: “Tiền bối võ công hơn người, vãn bối cảm thấy thật xấu hổ, dọc đường tìm ngài quả thực có việc muốn nhờ, mong tiền bối…” “Cầu cái gì? Giết người hay là cứu người?” Ách… “Cái này, không phải giết người, cũng không phải cứu người…” Độc Quái quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn, “Vậy ngươi tìm lão phu làm gì?” “Là như thế này, tiền bối, vãn bối muốn mời ngươi hỗ trợ chế tác một chút mê dược.” Mê dược? Độc Quái vừa nghe đến đó, bước chân liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Tiểu tử, ta thấy võ công của ngươi không kém, bộ dạng coi cũng được, sao lại nghĩ đến chuyện này? Hái hoa tặc thì có gì tốt chứ?” A? Triển Cảnh khó hiểu nhìn Độc Quái, hắn thì liên quan gì đến hái hoa tặc? “Tiểu tử, tuổi còn trẻ, tốt nhất là nên thu tay lại đi! Tùy tiện làm sát thủ hay hộ vệ cũng tốt hơn làm một tên hái hoa tặc a!” Ôi chao? Triển Cảnh quýnh lên, “Tiền bối hiểu lầm, ta không phải như vậy, ta xin mê dược là cho phu nhân nhà ta dùng để phòng thân, để nàng phòng hái hoa tặc, không phải cho ta làm hái hoa tặc!” Độc Quái nghe vậy hồ nghi nhìn Triển Cảnh, mặt nhăn mày nhíu, tựa hồ có chút do dự, “Phu nhân nhà ngươi? Là nàng phái ngươi tới? Ngươi là ai?” “Vãn bối tên Triển Cảnh, là hộ vệ của phu nhân.” “Chỉ là hộ vệ?” Độc Quái rất hoài nghi nhìn hắn. Triển Cảnh gật gật đầu, “Chỉ là hộ vệ.” “Nga, được thôi, gọi phu nhân nhà ngươi tự mình tới tìm ta đi, thế thì ta có thể sẽ suy nghĩ lại.” Dứt lời định bỏ đi. Triển Cảnh quýnh lên, vội vàng lắc mình ngăn hắn lại, “Tiền bối, phu nhân nhà ta chỉ là một nữ tử bình thường, tay trói gà không chặt, nên mới muốn có một ít mê dược để phòng thân, thử hỏi nàng sao có thể trèo non lội suối đuổi theo tiền bối a!” Độc Quái cười hắc hắc, “Vậy chỉ trách nàng vô dụng.” Triển Cảnh sắc mặt trầm xuống, “Nếu tiền bối không chịu hỗ trợ thì đành thôi, sao lại vũ nhục phu nhân, phu nhân chỉ không biết võ công, chứ không phải một người vô dụng.” Thấy lão không chịu giúp, Triển Cảnh cũng không muốn tiếp tục dây dưa, dù sao người ta đã không chịu xuống nước, nếu cứ cố nài nỉ lại có vẻ như không có lão thì không làm gì được. Hắn tìm Độc Quái chính là vì muốn dâng cho phu nhân thứ tốt nhất, nhưng nếu vì vậy lại khiến phu nhân chịu khổ, hắn tuyệt không đồng ý. Độc Quái thấy hắn thật sự phải đi, bĩu môi, nhàn nhàn nói: “Ai, người trẻ tuổi đúng là huyết khí phương cương a, người già như ta còn không có lớn tính tình như vậy đâu! Ta chỉ mới nói có một câu, liền chịu không nổi, còn nói mình chỉ là hộ vệ, ta thấy, tám phần a, tiểu tử ngươi chính là đã thích phu nhân nhà mình!” Triển Cảnh nghe vậy, đứng bất động nửa ngày, Độc Quái cười khẽ, “Thế nào, ta nói trúng rồi?”