Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 330 : Đa phu?!
Ngoài cửa thành, một thân ảnh mảnh khảnh ngồi ở một trà quán ven đường, u nhã uống nước, nhất cử nhất động đều thập phần thong dong, tựa hồ giữa thiên địa chỉ có một mình nàng, hoàn toàn không vì bóng người tới lui mà dao động cảm xúc.
Nữ tử áo trắng, giơ tay nhấc chân tựa hồ đều có một loại khí chất khiến người ta phải im lặng ngắm nhìn, chỉ là không ai có thể thấy được khuôn mặt dưới tấm mạng che mặt màu đen kia, chỉ có thể thấy đôi mắt màu lam nhạt hiếm có.
Không bao lâu, một nam tử trẻ tuổi cao gầy tuấn lãng trẻ đi tới, kính cẩn đứng phía sau nữ tử áo trắng.
Nguyên lai là thiên kim tiểu thư a, may mà lúc nãy không tiến đến mạo muội đùa giỡn, vài tên du côn mừng thầm may mắn, nhìn hộ vệ của người ta đi, khí chất cũng rất hiếm có a!
“Ngồi xuống đây đi, không cần câu thúc, ta cần là đồng bạn, không phải hạ nhân.” Ngự Thiên Dung bất mãn, Triển Cảnh nãy giờ vẫn còn đứng.
Triển Cảnh cười khẽ, “Phu nhân đừng giận, ta tọa ngồi xuống đây.”
Gì, hai người này là vợ chồng? Đám người chung quanh tò mò nhìn cặp đôi có chút quái dị này, còn tưởng rằng là chủ tớ a, sao giờ lại thành vợ chồng?
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Triển Cảnh lạnh lùng quét mắt một vòng, những người đó đều thu hồi tầm mắt, nam nhân này thực nguy hiểm, không thể dễ chọc a!
“Ta đã gọi một phần ăn sáng, ăn xong rồi chúng ta lên đường.”
“Được, cám ơn phu nhân.” Triển Cảnh không khách khí, vui vẻ ăn.
Không biết vì sao, Ngự Thiên Dung cảm giác Triển Cảnh có chút thay đổi, tựa hồ trở nên không còn khó gần nữa, bức tường ngăn cách lúc trước tựa hồ tiêu thất, trước mặt nàng cũng không còn câu thúc như vậy.
Như vậy là tốt rồi! Ngự Thiên Dung trong lòng hơi buông lỏng, nàng cũng không muốn suốt dọc đường phải đối mặt với một gã quá mức nghiêm túc.
“Ngươi có biết dọc đường có cảnh trí gì đẹp không? Ta định nhân tiện đi xem một chút.”
“Không hề thiếu, nhưng mà, phu nhân không định đến sớm —— “
“Không vội, từ từ sẽ đến.”
“Cũng được, ta đề nghị tiếp theo chúng ta đến Mai Hoa Sơn, từ nơi này đi hướng nam, ở đó có một nơi u tĩnh, phong gia thắng địa, hơn mười ngọn núi đầy hoa mai trùng trùng điệp điệp, vào ngày tuyết còn phát xạ ánh sáng rất độc đáo.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Tốt lắm, vậy chúng ta đến đó.”
“Nếu muốn đi ngắm cảnh đẹp, chúng ta cùng nhau đi!”
“Ngươi ——” Ngự Thiên Dung chỉ vào một gã bỗng nhiên xuất hiện, tuy rằng hắn cũng dịch dung, nhưng vừa nghe giọng nói lạnh lùng này liền biết ngay là Bùi Nhược Thần, “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải nói —— “
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Đúng vậy, bất quá, ta lo lắng ngươi dọc đường gặp phải chuyện thị phi gì đó, cho nên đem mọi chuyện cho thủ hạ đi làm rồi!”
Ách! Cái tên này, nói chuyện thật quá tự đại đi!
Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua Triển Cảnh, ừm, xem ra tinh thần khôi phục rất nhanh! “Khụ khụ, vị này chắc là Tiểu Cảnh!”
Phốc ——
Nước trà đến bên miệng bị Ngự Thiên Dung phun ra hết, Bùi Nhược Thần lắc mình tránh, “Ngạch, phu nhân, phản ứng này của ngươi cũng quá kịch liệt đi? Ta chỉ là gọi nhũ danh của hắn, ngươi có cần kích động đến mức vậy không?”
Oa ——
Hô ——
Đám người chung quanh thổn thức một phen, nguyên lai là nhất nữ đa phu a, chậc chậc, nữ tử này thật là có diễm phúc a, cả hai đều là tuấn nam, đều là mặt hàng tốt nhất a! Ách, phải nói là rất đẹp! Không biết nữ tử này là thần thánh phương nào a, nữ nhân trong kinh thành thú phu không ít, bất quá, rất ít người mang theo hai phu xuất môn.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngự Thiên Dung lúc này lại thêm nhiều vài phần tìm tòi nghiên cứu, điều này làm cho Triển Cảnh có chút khó chịu, bất quá, lại cố kỵ người ở đây đều là người thường, không tiện ra tay.
“Quên đi, chúng ta đi thôi!” Ngự Thiên Dung trừng mắt liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, thằng nhãi này đến là để trêu chọc thiên hạ sao?
“Chậm đã —— “
Một cánh tay ngăn cản bọn họ, một ngón tay mập lù giơ lên trước mặt Ngự Thiên Dung, “Tiểu cô nương, chơi một ván với Chu đại gia ta đi! Nếu ta thua, ta cho ngươi một ngàn lượng. Nếu ngươi thua, về sau ba người các ngươi đi theo ta, yên tâm, ta sẽ bao các ngươi ăn uống thoải mái!”
Ngạch, tên mập này rõ ràng là muốn cướp người! Mọi người nhìn thấy tên mập đều không hẹn mà cùng thu liễm ánh mắt, đây chính là Lưu Huy, dòng độc đinh của đương kim Hình Bộ Thượng Thư Lưu Trí Sĩ, còn gọi là Lưu vô lại a! Ở vùng này, hắn có tiếng kiêu hoành bá đạo, ỷ vào lão cha mình là Hình Bộ Thượng Thư nên vô pháp vô thiên, khi nam phách nữ, làm vô số chuyện hại người, nhưng tất cả mọi người không dám lộ ra, ai dám đắc tội Hình Bộ Thượng Thư a? Nhất là khi vị Hình Bộ Thượng Thư kia rất bao che khuyết điểm!
Tất cả mọi người đồng tình nhìn về phía ba người Ngự Thiên Dung, tin chắc bọn họ lần này sẽ bị tên Lưu vô lại tàn phá.
Đáng tiếc, tên Lưu vô lại béo ù còn chưa kịp bước lên trước một bước, bỗng phịch một tiếng, bay thẳng ra ngoài, còn phát ra một tiếng hét thảm như heo bị cắt tiết…
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, quá cường hãn, rất hả giận, không ít người còn âm thầm cầu nguyện nữ tử áo lam kia lại đá tên Lưu vô lại đó mấy lần!
“Ngươi là cái thá gì mà dám chạm đến phu nhân?” Giọng nói Triển Cảnh lạnh lùng truyền ra, lạnh đến mức ai nấy đều rùng mình, rõ ràng đang là một ngày nắng ấm tươi sáng, sao lại cảm thấy rất lạnh đâu?
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
173 chương
1075 chương
4 chương