Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 327 : Mang theo triển cảnh
Bùi Nhược Thần vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói, “Về phần Nam Cung Tẫn, chính ngươi hẳn là rõ ràng, vốn hắn không phản cảm gì với ngươi, nhưng sau này Ngự gia kiêu ngạo, Ngự lão gia tử không biết xuất phát từ cái tâm tư gì, cường ép đem ngươi gả hắn, à, ngoại giới thì nói là ngươi đau khổ năn nỉ lão già đó thỉnh hoàng thượng hạ chỉ. Thế nên Nam Cung Tẫn bắt đầu phản cảm ngươi, sau đó khi ngươi tiến vào phủ tướng quân, bị người ta lần lượt hãm hại, hắn liền càng ngày càng phản cảm ngươi. Đương nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất thì ngươi cũng biết, vì tiểu thiếp kia của hắn nói dối, lại nói, hắn cũng rất đáng thương, cư nhiên bị nữ nhân mình sủng hung hăng đùa bỡn mấy năm, thật sự là đáng thương!”
Ngữ khí tuy đạm bạc nhưng lại khiến người ta chân thực cảm nhận được, nếu việc này xảy ra với Bùi Nhược Thần, hắn chắc chắn sẽ tru di cửu tộc của nữ nhân cho hả giận. Đương nhiên, chuyện đó cũng không có khả năng xảy ra với hắn, tính đến nay, hắn còn chưa sủng một nữ nhân nào.
Ngự Thiên Dung nghe xong, rùng mình một chút, nam nhân này rất ngoan độc, về sau cố đừng chạm đến điểm mấu chốt của hắn, bằng không, chính là nhóm lửa thiêu thân a!
“Về phần Ám Thần Sơn Trang, còn có tên Tần Khiếu của Thất Vong Môn, lại thêm tên đồ đệ Lam Tĩnh Phong của sư phụ ngươi, ngươi và bọn họ có ân oán gì, ta thực không rõ lắm, chuyện này phải hỏi chính ngươi thôi. Bất quá, ta đoán ngươi chọc không phải là Ám Thần Sơn Trang, mà là chọc phải người có địa vị trong Ám Thần Sơn Trang, mới khiến hắn dùng đến thế lực của Ám Thần Sơn Trang để đả kích ngươi.”
Ách, tính tính một hồi, kẻ địch của Ngự Thiên Dung toàn là những kẻ cường đại a! Mà kẻ mạnh nhất chính là Ám Thần Sơn Trang, đám người này so với bọn Vô Nhan, Tần Khiếu của Thất Vong Môn còn đáng sợ hơn nhiều!
“Kế tiếp chúng ta phải đi Thanh Quốc tìm Tịch Băng Toàn, đám kẻ địch kia ngươi thật không thể khinh thường, cho nên, ngươi nhớ vạn phần cẩn thận đó a!”
“Đi Thanh Quốc? Làm chi?” Ngự Thiên Dung bị quyết định đột ngột này làm cho hoảng sợ, nàng còn đang định thường thường về nhà thăm bảo bối của mình nha!
Bùi Nhược Thần liếc xéo nhìn nàng một cái, “Thứ nhất, ta lúc trước nói rồi, ngươi đã đáp ứng điều kiện ta, ta liền phái người đến Thanh Quốc giúp Tịch Băng Toàn làm chút việc nhỏ, điểm này ta sẽ không nuốt lời. Thứ hai, ta cần ngươi hỏi rõ ràng quan hệ giữa Tịch Băng Toàn và Vô Nhan, tốt nhất có thể lấy chi tiết của Vô Nhan. Thứ ba, Phượng Hoa không phải đã đi Thanh Quốc sao, chúng ta phải tìm hắn tính sổ a, hơn nữa, ta không tin là hắn chỉ đi du sơn ngoạn thủy.”
Hứ, nói lòng vòng một hồi cũng chỉ là hắn có tư tâm thôi! Ngự Thiên Dung ngáp một cái, “Ưm… Buồn ngủ quá à, trở về ngủ thôi!”
Bùi Nhược Thần đưa tay nắm bả vai của nàng, “Đừng nghĩ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chúng ta ngày mai sẽ đi. Bất quá, ta thấy Triển Cảnh như vậy, ngươi tốt nhất mang hắn theo, miễn cho sơ sẩy bị người ta ám sát!”
“Không thể nào, công phu của hắn tuyệt không thấp.”
“Nhưng hắn đã không còn ý chí chiến đấu, hơn nữa, ta thấy hắn còn có ý muốn chết nữa a, vừa rồi nếu không phải ngươi ra tay, ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ lao ra chịu chết! Đương nhiên, hắn chịu chết cũng sẽ kéo theo vài cái đệm lưng, cũng sẽ không chết uổng phí!”
Ngự Thiên Dung phất tay tung ra một chưởng, “Ngươi mới là tìm chết!”
Bùi Nhược Thần nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng, lạnh lùng nhìn hai tròng mắt nàng, “Đừng hoài nghi lời ta nói, cũng đừng lừa mình dối người, ta không tin ngươi nhìn không ra hắn đang ở nỗ lực chống đỡ.”
Ngự Thiên Dung lăng lăng nhìn vào mắt Bùi Nhược Thần, ánh mắt kiên định như vậy, thẳng thắn thành khẩn như vậy, cũng khiến lòng người lạnh ngắt. Nàng tin, nàng đương nhiên nhìn ra Triển Cảnh cô đơn, thậm chí là tuyệt vọng, nhưng mà, nàng không muốn thừa nhận mà thôi!
Thật lâu sau, đến lúc mắt hai người nhìn nhau có chút mỏi, Ngự Thiên Dung mới sâu kín thở dài, “Những lời ngươi nói, ta biết. Cho nên ta định lưu lại khuyên hắn rồi mới đi.”
“Không có khả năng, trừ phi ngươi sống lại trước mặt hắn. Đừng không thừa nhận, hắn chính là một gã nam nhân không biết dùng não!” Bùi Nhược Thần nói không lưu tình chút.
Ngự Thiên Dung cảm giác tim mình bỗng loạn nhịp, Triển Cảnh, Triển Cảnh… Cái tên này, đã khắc sâu thực rõ ràng, đại khái kiếp này sẽ không quên, nhưng, lại có một tấm lưới mê võng bao phủ chính mình! Ai… ai cũng nói vô tình không khổ như đa tình, lời này quả thật không sai! Nhớ tới bộ dạng Triển Cảnh lúc nãy, ánh mắt vô thần, khuôn mặt thì tái nhợt, nàng thật sự bất đắc dĩ, “Vậy thì mang hắn theo vậy!”
“Ngươi đi trước tìm hắn, nhớ cho hắn dịch dung, ngươi tốt nhất cũng dịch dung lại đi. Ta về Bùi gia, xử lý một vài chuyện rồi sẽ đi, bảy ngày sau, đến thanh lâu lớn nhất trong kinh thành Thanh Quốc chờ ta!” Bùi Nhược Thần nói xong liền lắc mình rời đi.
Ngự Thiên Dung thở dài, bôn ba lao lực, nàng tới lúc nào mới được chân chính thanh nhàn a? Quên đi, quên đi, giờ đến Cốc gia nhìn một cái đã!
Là trang viên lớn nhất ở Tây Nam sao! Ha ha, thật tốt! Ngự Thiên Dung đứng trên ngọn cây bên ngoài tòa đại trang viên nọ, nhìn chằm chằm tình huống bên trong, cuối cùng xác định được vị trí kim khố của Cốc gia, xoát xoát vài tiếng, chừng một chốc sau, trong đại viện Cốc gia liền vang lên tiếng thét chói tai, “Cháy! Cháy rồi a!”
Hừ, ta đốt kim khố nhà ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo nữa không, kim khố bị hao tổn, ngươi đi lo tu bổ đi! Ngự Thiên Dung đắc ý cong cong miệng, biến mất vào bầu trời đêm.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
173 chương
1075 chương
4 chương