Tam phu bức tới cửa, phu nhân thỉnh thú
Chương 2 : Bất lực
Mở miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Duệ Nhi.”
“Mẫu thân ——” Duệ Nhi kích động nhìn nàng, đây chính là lần đầu tiên từ khi mẫu thân tỉnh lại kêu tên hắn.
Ngự Thiên Dung giãy dụa đứng lên, đau lòng nhìn hắn một cái, “Chúng ta đi thôi.”
A? Đi? Duệ Nhi khó hiểu nhìn nàng, “Nương, chúng ta đi đâu?”
“Tùy tiện đi, rời đi ngôi miếu đổ này là được.” Ngự Thiên Dung trầm ngâm nhìn thoáng qua mảnh phá bố quấn trên tay coi như chỉnh tề, đó là đứa nhỏ băng bó cho nàng, tuy rằng không có dược, nhưng tựa hồ cũng có thể giảm bớt một chút thống khổ.
Tay đứt, ruột xót, toàn thân chỗ nào cũng đau, lúc tỉnh lại, không có ngón tay nào không đau, chỉ có khi ngủ mơ mới giảm bớt một chút thống khổ, bất quá, nàng không thể cứ ngủ mãi.
Ngự Thiên Dung dắt Duệ Nhi đi ra ngôi miếu đổ, đi vào một hộ nông gia, nhìn thấy trong viện quần áo vải thô máng trên gậy trúc phơi nắng, Ngự Thiên Dung đối đứa nhỏ bên người mỉm cười: “Duệ Nhi, con giúp nương đi gõ cửa được không?”
“Dạ.” Tuy rằng không hiểu, Duệ Nhi vẫn thực ngoan ngoãn bước tới gõ cửa.
Chỉ chốc lát, một cái nông phụ đi ra, mở cửa đánh giá các nàng, mày hơi hơi nhăn lại: “Các ngươi —— “
“Đại thẩm, ta muốn đổi vài thứ với thẩm.” Ngự Thiên Dung giành mở miệng trước, nàng biết, bộ dáng hiện tại của mẹ con nàng trong mắt người khác nhất định là hai kẻ ăn mày nghèo túng.
Đổi? Không phải xin này nọ? Phụ nhân kia mày hơi giãn ra một chút, đầu năm nay, cuộc sống không tốt quá, nàng một nhà năm miệng ăn chỉ có thể miễn cưỡng qua ngày, cho nên không phải nàng không có biết đồng tình, mà thật sự không còn khí lực đi đáng thương người khác a!
“Không biết cô nương muốn đổi cái gì?” Xem bộ dáng các nàng, quần áo tuy rằng rách nát, thân thể cũng rất kém cỏi, có lẽ là cái tiểu thư gặp rủi ro đâu!
Ngự Thiên Dung thực ôn hòa đối phụ nhân kia khẽ gật đầu hành lễ, “Đại thẩm, không biết thẩm có thể cho chúng ta vào trong rửa mặt? Bộ dáng ta như vậy sợ làm thẩm chướng mắt.”
Phụ nhân nhìn các nàng gật gật đầu, thật sự cũng không có gì, dù sao nước là không cần tiền, cho nên nàng ta cũng không ngại, mở cửa đem các nàng đưa vào, dùng bàn gỗ bưng tới nước trong, còn lấy đến một khối vải thô. Phụ nhân nhìn Ngự Thiên Dung trên tay quấn băng gạc, lạ inhìn nhìn tiểu nam hài, bất quá mới bốn, năm tuổi, thật sự là đáng thương, nhất thời mẫu tính tràn ra, liền chủ động giúp Duệ Nhi rửa mặt rửa tay…
Này vừa rửa xong, làm nàng trừng lớn mắt, tiểu hài tử này thật đúng là tuấn a! Dù là ai nhìn thấy cũng sẽ yêu thích, phụ nhân kia vẻ mặt đầy thương tiếc, “Ai nha, như thế nào tuổi còn nhỏ liền chịu tội đâu?”
“Cám ơn đại thẩm, tay của ta bị thương, nếu đại thẩm nguyện ý, hy vọng ngươi giúp ta rửa mặt chải đầu một phen, về phần thù lao, liền tính bằng vòng tai ta mang theo đi.”
Phụ nhân giương mắt nhìn đôi vòng tai trên tai nàng, trong lòng cả kinh, vội vàng lắc đầu, “Làm như vậy không được, ta tuy rằng là người bình dân, nhưng cũng nhìn ra được đây là vòng tai kim ngọc…”
Ngự Thiên Dung cười nhẹ, “Vòng tai kim ngọc thì thế nào? Chẳng lẽ đại thẩm cho rằng ta cái dạng này còn thích hợp mang theo vật như vậy? Ta ngay cả chính mình cuộc sống cũng không thể tự gánh vác, nếu đại thẩm thấy giúp ta rửa mặt chải đầu một phen thực rất khó, không nghĩ giúp ta…”
“Không phải, ta không phải không muốn giúp ngươi, cô nương muốn rửa mặt chải đầu, ta sẽ hỗ trợ, chính là vòng tai này thật quý trọng, gia chủ nhà ta không có ở nhà, ta cũng không thể tùy tiện —— “
“Được rồi, vậy mời đại thẩm trước thu một chiếc, sau đó giúp ta rửa mặt chải đầu, quần áo liền mượn của đại thẩm, Duệ Nhi cũng thỉnh đại thẩm hỗ trợ rửa mặt chải đầu, ta…” Ngự Thiên Dung giơ hai bàn tay, tỏ vẻ chính mình bất lực.
Đại thẩm kia do dự một chút, nhưng vẫn lấy xuống một vòng tai, “Cô nương, ta đây trước hết nhận lấy một chiếc, chiếc còn lại vẫn là nên lưu cho các ngươi đi.” Nàng tâm nhãn thực không lớn, tuy rằng không thể cứu tế bao nhiêu người, bất quá, chiếm người khác tiện nghi nàng cũng không muốn làm.
Nhờ có phụ nhân hỗ trợ, Ngự Thiên Dung cùng Duệ Nhi rốt cục thay đổi một bộ mặt mới, tuy rằng là thô y vải bố, nhưng rất sạch sẽ.
Phụ nhân nhìn nữ tử đứng im lặng trong sân, thầm giật mình, cư nhiên là một nữ tữ tú lệ như thế, da thịt trắng nõn, lông mi thật dài khi rung động thoáng hiện thanh linh, hai tròng mắt màu lam nhạt ánh lên ánh sáng độc đáo, nhu hòa; môi dày vừa phải, thản nhiên tươi cười, chân tướng tuyệt đối là một tiểu thư khuê các!
“Đại thẩm, cám ơn thẩm, chúng ta đói bụng, thẩm có thể nấu một chút cháo không?”
“Được, các ngươi chờ.” Một chiếc vòng tai kia thật sự quý trọng, nàng trong lòng vẫn còn thấy bất an, thô y vải bố của nàng có thể đáng bao nhiêu tiền a, cho nên, phụ nhân thực cam tâm tình nguyện đi làm cơm.
Ngự Thiên Dung nhìn Duệ Nhi ăn một bữa no nê, chính mình cũng ăn một chén cháo nhỏ, mới lại nói với phụ nhân: “Đại thẩm, thẩm có thể lấy một chiếc vòng tai còn lại của ta đi mời đại phu được không? Ta muốn nhờ người xem vết thương trên tay ta thế nào.”
Phụ nhân gật gật đầu, rất nhanh liền đi ra ngoài, không bao lâu liền mang về một cái lão đại phu.
Lão nhân kia cũng không có hỏi bạc, vừa tiến đến liền cho Ngự Thiên Dung chẩn trì, vừa mở tấm bố ra, phụ nhân kinh kêu một tiếng, lập tức lại che miệng, xấu hổ nhìn Ngự Thiên Dung, trong mắt lại lóe ra một tia sửng sốt. Vết thương kia xác thực làm cho người ta thấy vô cùng thê thảm. Có mấy ngón tay có thể nhìn đến xương trắng.
“Đại thẩm, phiền thẩm giúp ta mang Duệ Nhi đi chải đầu đi, đầu tóc hắn đã lâu không được chải tử tế.”
Phụ nhân gật gật đầu dẫn Duệ Nhi rời đi, đứa nhỏ này thật đúng là quật cường, rõ ràng là sợ trắng mặt, lại dám không ra tiếng.
Lão nhân nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Cô nương, tay ngươi… Lão phu bất lực.”
“Vậy hãy giúp ta giảm đau đi!” Ngự Thiên Dung cũng không quá mong mỏi ngay từ đầu liền gặp được thần y.
Lão nhân tán thưởng nhìn nàng một cái, “Cô nương, vốn tay bị làm thành như vậy, đúng lúc trị liệu vẫn là có thể khôi phục, nhưng mà, tay ngươi đã để trễ quá lâu, da thịt trên tay cùng xương cốt đều… Nếu muốn khôi phục, cần có dược liệu tốt cùng một đại phu lợi hại hơn lão phu mới có khả năng phục cốt sinh cơ.”
“Lão bá có biết ai có thể giúp ta?”
“Cô nương, Từ đại phu ở Tế Nhân Đường có lẽ có thể trị được, bất quá, mỗi ngày người đến đông đúc, ta sợ cô nương vô duyên đi vào cánh cửa kia.”
Lão đại phu vừa xử lý miệng vết thương, vừa cùng nàng nói chuyện, Ngự Thiên Dung cắn răng chịu đựng đau, nàng thề, nếu sau này tìm được kẻ hại hai tay nàng, nhất định sẽ không bỏ qua!
Bàn tay được băng bó xong, Ngự Thiên Dung rốt cục cảm thấy cơn đau dây dưa nàng mấy ngày đã giảm bớt một ít, cảm kích nhìn lão nhân: “Cám tạ ân cứu trị của lão bá.”
Phụ nhân lúc này cũng mang Duệ Nhi trở lại, cầm một chiếc vòng tai trong tay đưa cho lão đại phu, “Trương bá, đây là tiền cho cô nương chẩn trị, ngươi xem có thể cho cô nương bao nhiêu dược.”
Lão nhân tiếp nhận vòng tai, thản nhiên quét Ngự Thiên Dung liếc mắt một cái, “Thuốc giảm đau sẽ không thiếu, thẳng đến vết thương tốt lên, bất quá, da thịt khép lại, khớp xương cũng không thể khôi phục, sau này đành phải xem tạo hóa của cô nương.”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Cám ơn lão bá.”
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
108 chương
57 chương
157 chương
10 chương