Mở ra giấy viết thư vừa xem một cái, Ngự Thiên Dung liền hóa đá! Gã sai vặt lo lắng nhìn phu nhân nhà mình, thật lâu sau rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Phu nhân, phu nhân…” “Ừm, không có việc gì, ngươi đi làm việc đi!” “Phu nhân, Tịch công tử nói nếu phu nhân không muốn đi xa nhà, hắn sẽ từ chối sinh ý này, dù sao cũng phải thiếu một chút tiền như vậy.” Như vậy mà là một chút?!!! Ngự Thiên Dung mắng thầm trong lòng, mười vạn lượng mà còn chê ít? Đây là cái giá cao nhất từ trước tới nay được không? Hắn lại còn nói là ít, biết hắn có tiền, bất quá, cũng không cần xem thường như vậy đi! Mười vạn lượng a, phải mất bao nhiêu năm mới kiếm được a! Cho dù nàng mỗi lần vẽ tranh đều đưa cho hắn đi bán đấu giá, tiền thu được rất khá, nhưng cũng phải mất hết ba bốn năm! Huống hồ, mấy loại cấu tứ này nọ, cũng không phải lúc nào cũng đều bảo trì được! “Phu nhân?” Gã sai vặt không có xem thư, đương nhiên không biết là sinh ý bao nhiêu tiền, hắn chỉ là nói lại theo lời của Tịch Băng Toàn. Ngự Thiên Dung phiền não phất tay, “Được rồi, ta cần suy nghĩ, ngươi lui xuống đi!” Mười vạn lượng a! Cho dù bắt nàng làm việc thêm mấy tháng, nàng cũng vui vẻ a, buôn bán lời chừng này tiền, nàng cơ hồ có thể dưỡng Duệ Nhi và mọi người cả đời, không lo ăn uống, còn dư dả an nhàn qua ngày a! Đương nhiên, nếu là không gặp phải kiếp nạn gì. … Trải qua một hồi suy tính, Ngự Thiên Dung chính thức đi tìm Tịch Băng Toàn, nói với hắn phải đáp ứng phần sinh ý này. Tịch Băng Toàn thản nhiên nhìn nàng, “Phu nhân, nếu đi chuyến này thì phải rời khỏi Hội Họa Viên chừng hơn nửa năm, ngươi bỏ được thiếu gia sao?” Ách, đương nhiên là luyến tiếc a, nhưng nếu mang theo Duệ Nhi đi xa tha hương làm ăn buôn bán cũng không tốt, vẫn là nhẫn nhẫn, chỉ chia cách nửa năm, nàng làm việc xong lại trở về bồi thường hắn là được. “Phu nhân, ngươi cũng không thiếu tiền a!” “Ta cũng không ngại nhiều tiền a!” Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Được rồi, ta đã suy nghĩ cả rồi, phần sinh ý này thực có lời, tuy rằng luyến tiếc Duệ Nhi, nhưng ta cũng không phải đi bao lâu, chỉ nửa năm thôi, Duệ Nhi đã có Tần đại thúc và còn có nhiều người trong nhà chiếu cố, ta tin hắn sẽ không rất cô đơn.” Tịch Băng Toàn nheo mắt mỉm cười, “Phu nhân thật đúng là rất yêu tiền nha! Vậy, ngươi tính mang theo ai cùng đi?” “Ừm, Triển Cảnh còn phải đi theo học Tần đại thúc, làm việc cũng cẩn thận, tốt nhất là giữ lại hắn trong nhà, ta tính mang hai hộ vệ là Phượng Hoa và Trì Dương đi cùng.” “Được, những người khác không cần dẫn theo, về người hầu thì ông chủ bọn họ đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt.” “Được, ta giờ sẽ đi dặn dò Triển Cảnh chuyện nhà, ngày mai, chúng ta sẽ lên đường!” Tịch Băng Toàn nhìn bóng người rời đi, khóe môi gợi lên thản nhiên ý cười. Phu nhân, nếu lần này, ngươi còn thoát ra được ra năm ngón tay của ta, ta liền cả đời không hiện ra! … Duệ Nhi vừa nghe Ngự Thiên Dung phải rời khỏi hơn nửa năm, nước mắt liền lưng tròng nhìn nàng, “Mẹ, có thể mang theo Duệ Nhi cùng đi không?” Ngự Thiên Dung ôn nhu ôm lấy hắn, “Duệ Nhi ngoan, mẹ là đi làm việc, con đi theo không tốt, mẹ đáp ứng con sẽ mau chóng hoàn thành công việc sớm để trở về với con. Con đó nha, lúc mẹ rời nhà, phải nghe lời sư phụ, nghiêm túc học tập, chờ mẹ trở về phải nhìn thấy Duệ Nhi trở nên lợi hại hơn.” “Mẹ, con không muốn mẹ đi…” “Ừ, mẹ biết, nhưng mà Duệ Nhi cũng không còn nhỏ, không thể làm nũng. Sau này, Duệ Nhi cũng không thể cả đời đều kề cận mẹ, phải học sống độc lập biết không? Nam tử hán không thể ỷ lại người khác nga!” Duệ Nhi ủy khuất nhìn Ngự Thiên Dung, trong lòng rất muốn nói hắn bây giờ chưa phải nam tử hán, chỉ là một đứa nhỏ a, bất quá, hắn lại không muốn làm mẫu thân thất vọng, liền cố nhịn không chảy nước mắt, oa ở trong lòng Ngự Thiên Dung, nức nở nói: “Vậy, mẹ sớm trở về với Duệ Nhi, về sau Duệ Nhi sẽ kiếm thật nhiều tiền nuôi mẹ.” “Ân, ngoan.” Ngự Thiên Dung cũng thực luyến tiếc tiểu chính thái này, mấy ngày nay đã sớm xem hắn như con mình, nhưng là, tiền vẫn cần phải kiếm, mặc kệ là ở nơi nào, tiền tuy không là vạn năng, nhưng không có tiền cũng là vạn vạn không thể! Triển Cảnh lại thấy bất an không rõ trong lòng, hắn cứ cảm thấy chuyến đi này của phu nhân sợ là sẽ gặp chuyện không hay, nhưng lần sinh ý là do chính Tịch Băng Toàn nhận nên hắn lại không thể nghi ngờ cái gì, dù sao trong nửa năm qua, hắn nhưng là một chút sai lầm đều không phạm phải! “Phu nhân, không bằng ngươi cũng mang Hạ Duyệt cùng đi, trong nhà có ta và sư phụ là đủ bảo vệ thiếu gia rồi.” “Không cần, lưu nhiều một chút thì ta yên tâm hơn, với lại, sinh ý do Tịch Băng Toàn nhận nên không có vấn đề dì, dù sao chúng ta vẫn là người hợp tác a!” “Nhưng là —— “ “Triển Cảnh, ngươi an tâm đi, Duệ Nhi và mọi chuyện trong nhà đều giao cho các ngươi, các ngươi nhất định phải lưu tâm, bất kể lúc nào, các ngươi cũng không thể bỏ lại Duệ Nhi, ta muốn hắn phải thật an toàn.” Triển Cảnh thận trọng gật gật đầu, “Phu nhân yên tâm, ta liều chết cũng sẽ bảo hộ thiếu gia!” “Ai nha, đừng nói nghiêm trọng như vậy, ta tin tưởng các ngươi.” Hai ngày sau, Ngự Thiên Dung cùng nhóm người Tịch Băng Toàn khởi hành, Duệ Nhi nhìn xe ngựa đi xa, hốc mắt đỏ hoe, một mình chạy về phòng khóc. Độc Quái phải mất mấy ngày mới dỗ hắn cười ra một cái, làm Độc Quái trong lòng nhịn không được ai thán, tiểu tử này đúng là mệnh tốt, đây là người đầu tiên khiến lão phải lo lắng, xem như trân bảo a!