Tam Nhật Triền Miên
Chương 80
Liễu Dịch Trần biến sắc, ánh mắt lạnh như băng, đang định giáo huấn bọn họ một phen, lại đột nhiên bị người nào đó kéo tay lại.
“Liễu Dịch Trần, ngươi coi, đằng kia có tiệm sách, chúng ta qua xem thử đi.” Lâm Thiên Long hưng phấn chỉ về phía một tiệm sách hoành tráng ở đằng xa.
Mắt chuyển hướng về phía Lâm Thiên Long, vẻ mặt Liễu Dịch Trần lập tức trở nên nhu hòa hơn nhiều.
“Thiên Long, ngươi muốn mua sách gì?”
“Khụ khụ… thì gì gì đó…” Mặt Lâm Thiên Long đỏ lên đáng ngờ, lớn tiếng nói: “Lão tử không thể đọc sách sao?”
Mặt Liễu Dịch Trần có chút sầm xuống, y trước giờ chưa từng thấy Lâm Thiên Long đọc sách. Thế nhưng vẫn theo hắn lại gần tiệm sách.
Cửa tiệm này chia làm hai khu, phía trước bày những loại sách khá phổ biến như tứ thư ngũ kinh, lễ nhạc xạ ngự thư số*, gian trong thì có một số sách y thuật chuyên ngành, tạp chí địa lý, và các loại diễn nghĩa.
* Lễ nhạc xạ ngự thư số: gộp lại là “Lục nghệ” tức sáu loại nghệ thuật, diễn giải ra nghĩa là lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, toán học.
“Nhị vị đại gia muốn mua sách gì?” Một người đàn ông tướng tá đẫy đà chạy lại, cười ha ha mà hỏi, tuy trong lòng ông ta không tin người ăn vận như Lâm Thiên Long biết đọc chữ, nhưng hãy còn Liễu Dịch Trần đi phía sau, vẫn có khả năng đạt được vụ mua bán này.
“Này… Liễu Dịch Trần, sách gì đọc được nhỉ?” Nhìn gian phòng toàn sách là sách, Lâm Thiên Long bất giác có chút nhức đầu liền lên tiếng hỏi.
“Ừm, Thiên Long thích đọc thể loại nào?”
“Ta?” Lão tử căn bản không đọc được, câu này suýt chút nữa thì nói ra miệng, may rằng Lâm Thiên Long đã kịp thời nuốt suốt. Hắn còn nhớ Đại Đầu từng nói, cần phải thường xuyên chuẩn bị quà cáp cho thê tử của mình. Vừa hay ở đây có một tiệm sách, mà Liễu Dịch Trần lại rất thích đọc sách, vậy là hắn liền nảy ra ý muốn tặng quà cho y.
“Tùy ý, bình thường ngươi hay đọc sách gì?”
“Ta thích đọc chút tạp văn, tiểu thuyết.” Liễu Dịch Trần lướt tay qua một loạt gáy sách, tùy ý xem.
“Vậy thì lấy tiểu thuyết đi. Ngươi giúp ta chọn vài cuốn hay hay.” Lâm Thiên Long quyết đoán nói, mấy thứ đồ này hắn không hiểu, chẳng bằng để Liễu Dịch Trần tự chọn.
“Được thôi, ta giúp ngươi chọn vài cuốn thú vị.” Liễu Dịch Trần gật đầu, tỉ mỉ ngẫm lại một vài cuốn tiểu thuyết phổ biến trong số sách mình từng đọc.
Chủ tiệm rất có mắt nhìn, vừa trông liền biết Liễu Dịch Trần là người thường xuyên ra vào tiệm sách, vậy nên không mau miệng giới thiệu bên cạnh y làm gì, chỉ là ánh mắt chợt dao động khi nhìn hai người họ, sau đó nhếch mép cười, len lén đi tới bên cạnh Lâm Thiên Long, thì thầm vào tai hắn:
“Đại gia, gian phía trong của bản tiệm còn một số bản đặc biệt rất quý giá, ngài có hứng thú xem thử không?”
Vừa nghe tới thứ rất quý giá, Lâm Thiên Long đương nhiên lấy làm mừng, thấy Liễu Dịch Trần đang đứng trước giá sạch lật xem một cuốn du kí, hắn liền báo với y một tiếng, rồi theo chủ tiệm đến gian phòng nhỏ ở cuối hành lang. Thế nhưng, Liễu Dịch Trần khi nghe hắn nói muốn xem báu vật cất kĩ của chủ tiệm thì nở nụ cười rất chi kì quái, chẳng hiểu sao lại khiến hắn… toàn thân phát lạnh?
Sau khi bước vào phòng mới phát hiện ra, tuy nhìn từ phía ngoài có vẻ tầm thường, nhưng gian phòng thực ra không hề nhỏ, trong phòng đặt vài giá sách lớn, bên trên chật kín sách, trên một giá sách treo tường, còn đặt những hộp nhỏ muôn hình muôn vẻ. Có vài thiếu niên đang đứng nói chuyện ở góc nhà.
Bất giác nhíu mày, Lâm Thiên Long chú ý thấy đám thiếu niên này chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo thanh tú, thân hình thanh mảnh, ăn vận màu mè sặc sỡ, mặt tô son trát phấn, từng người từng người đều trang điểm rất xinh đẹp, gian phòng nồng mùi son phấn khiến hắn hắt hơi.
Đám thiếu niên kia thấy Lâm Thiên Long bước vào, đầu tiên mắt sáng lên, sau đó thấy hắn ăn vận đơn sơ thì tỏ ra thất vọng đôi phần, thế nhưng đại đa số vẫn tươi cười lấy lòng, lấm la lấm lét nhìn chủ tiệm.
Chủ tiệm tùy ý phất tay với bọn họ, đám thiếu niên thất vọng thở dài một hơi, rồi đi sang một gian khác qua cánh cửa nhỏ ẩn ở một bức tường trong phòng. Trong đó có một người trước khi đi còn liếc mắt đưa tình với Lâm Thiên Long, hại hắn nổi hết da gà.
Chú ý tới vẻ nghi ngờ của Lâm Thiên Long, chủ tiệm cười cười: “Ha ha, mấy đứa nhỏ này, kém xa so với người đi cùng ngài, nhưng nếu ngài thích thì tôi sẽ gọi chúng quay lại.”
“Gọi họ quay lại làm gì?” Lâm Thiên Long mù mờ, không hiểu đám thiếu niên kia làm gì ở đây, chủ tiệm nghe giọng điệu của hắn còn cho rằng hắn chê bai tư sắc của bọn họ, mà nghĩ cũng đúng, người đứng bên ngoài kia, dù là dáng vẻ hay khí chất, đều ăn đứt mấy tiểu quan kia. Vị đại gia này không ưng đám nhóc ấy cũng là lẽ đương nhiên.
“Ha ha, không có gì. Mời ngài ngồi, để tôi lấy cho ngài vài cuốn ‘sách hay’.” Chủ tiệm ân cần mời Lâm Thiên Long ngồi xuống, sau đó lấy ba cuốn sách mỏng, đưa cho Lâm Thiên Long, thần thần bí bí nói cái gì vừa có hình vừa có chữ, là tuyệt phẩm rất có giá trị.
Lâm Thiên Long nhận mấy cuốn sau, tùy ý lật xem, đập ngay vào mắt là hình một nam nhân đè một nam nhân khác ân ái trên sạp nhỏ.
Bức tranh được vẽ vô cùng tỉ mẩn, nam nhân nằm dưới hai chân bị nhấc cao, tính khí của nam nhân còn lại lộ ra một nửa giữa hai chân y, nam nhân nằm trên sạp đầy vẻ hưởng thụ, mà nam nhân đang còn lại thì lộ ra thần thái vừa đau đớn vừa vui sướng. Phía trên bức tranh còn có phần thuyết minh đầy đủ, viết mấy thứ như đổi tư thế ra sao, phương hướng và lực độ công kích thế nào.
Mặt Lâm Thiên Long bắt đầu đỏ lên, tay lại vô ý lật hết trang này đến trang khác, từng bức từng bức nam nam xuân cung đồ hiện ra trước mắt hắn.
“Thế nào, đại gia, họa công tinh tế, giải thích tỉ mỉ, tuyệt đối là tinh phẩm đó.” Chủ tiệm xoa tay nói.
“À phải rồi, nếu ngài có sở thích đặc biệt nào đó, thì cuốn này cũng hay lắm.” Sau đó lại lấy ra một cuốn khác. Lần này giở ra, liền thấy trong đó có hình một nam nhân bị một nam nhân khác trói lại cưỡng bức.
“Hơn nữa, bản tiệm còn có rất nhiều xuân dược, vòng mắt dê*, roi da, chắc chắn có thể giúp ngài tăng thêm hứng thú phòng the.” Chủ tiệm nháy mắt một cách mờ ám với hắn.
Lâm Thiên Long tựa như cầm khoai lang nướng phỏng tay, tay chân luống cuống trả cuốn sách lại cho chủ tiệm, chết tiệt, không biết làm sao, vừa nhìn thấy mấy bức tranh kia, hắn đột nhiên gặp ảo giác, tựa như nhân vật trong tranh biến thành hắn và Liễu Dịch Trần, mà người bị trói như bánh tét kia, cái người bị đè xuống ấy chính là hắn, còn cái người đè trên người hắn, mặt đầy mồ hôi chính là Liễu Dịch Trần.
“Lão tử còn lâu mới thích mấy thứ này.” Trầm giọng quát mắng, Lâm Thiên Long không hiểu sao có cảm giác nguy hiểm.Vội vội vàng vàng tí thì quên chú thích:
*Sạp hay các nàng thường gọi là nhuyễn tháp đây:
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
56 chương
254 chương
144 chương
27 chương
41 chương
101 chương
167 chương