Tam Nhật Triền Miên
Chương 48
Tân Tiêu Lộ khó khăn gật đầu, hắn lúc này không hiểu gì cả, hắn rõ ràng đã thổi khói mê vào trong rồi, sao nàng lại chẳng hề gì vậy.
Liễu Dịch Trần nhếch mép, nở nụ cười tuyệt mĩ nhưng lại khiến người ta không rét mà run: “Bởi vì… sư phụ của ta là Khốn Long lão nhân.”
Mắt Tân Tiêu Lộ mở lớn, sau đó sắc mặt xám xịt lại. Danh tiếng của Khốn Long lão nhân trên giang hồ vô cùng lừng lẫy, ngoài võ công xuất thần nhập hóa và độc dược khó thể đề phòng ra, ông ta còn nổi tiếng là kẻ thiên vị người nhà, có thù tất báo.
Nếu như Liễu phu nhân thực sự là đệ tử của Khốn Long lão nhân, thì hắn đã chuốc lấy họa diệt môn cho Kì Lân gia trang rồi. Khốn Long lão nhân không bao giờ tùy ý chọn đệ tử, ở Mạc Bắc từng có một nhóm đạo tặc lớn mạnh, phóng hỏa giết người, không việc xấu nào không là, sau này trong một lần cướp bóc thôn nhỏ, bị đại đệ tử của Khốn Long lão nhân bắt gặp, giữa vòng vây của kẻ địch, vị đại hiệp kia tuy võ công xuất chúng, nhưng vẫn không thể đấu lại chiến thuật biển người của đối phương, rốt cuộc thất bại, lại còn lưu lại một vết sẹo trên mặt.
Lúc ấy, đám đạo tặc kia không hề biết mình đã đắc tội với đệ tử của Khốn Long lão nhân, còn đang ăn mừng, thì một thiếu niên thanh tú lên núi, chém giết trong vòng một đêm đến chó gà cũng không tha, khiến ngọn núi đấy suốt cả ba năm sau cũng không mọc nổi cỏ, trở thành một ngọn núi chết.
May thay vị đại sư huynh đôn hậu kia đã kịp thời báo cho thôn dân xung quanh đừng lên núi, nếu không chỉ e người chết không chỉ có đám sơn tặc trong sơn trại đâu, thế nhưng việc này vẫn khiến mọi người có thêm hiểu biết trực quan về tính thích thiên vị của Khốn Long lão nhân.
Bần thần nhìn Liễu Dịch Trần đứng trước mặt, lòng Tân Tiêu Lộ lúc này đã hoàn toàn nguội lạnh, nghĩ tới thủ đoạn tàn nhẫn của thiếu niên kia năm đó, mà sự phát triển của Kì Lân sơn trang lại chẳng thể bì với đám sơn tặc kia, hắn như đã nhìn thấy thảm cảnh thây chất khắp nơi của Kì Lân sơn trang.
Hắn chết không tiếc, nếu cái chết của mình có thể làm nguôi cơn giận của Liễu Dịch Trần, cho dù đối phương có thiên đao vạn quả hắn cũng không lời oán thán, ánh mắt hiện lên sự khẩn cầu tha thiết, Tân Tiêu Lộ lúc này chỉ hận không thể quỳ xuống cầu xin Liễu Dịch Trần lượng thứ.
Thấy sự hối hận và khẩn cầu của đối phương, Liễu Dịch Trần cũng nguôi giận đôi chút, mới rồi y mơ hồ cảm thấy ngoài cửa sổ có sát khí, biết tên gia khoả này muốn giết Lâm Thiên Long, lửa giật chẳng biết từ đâu chớp mắt cháy lên trong lòng y, nên khi tung độc dược và đánh một chưởng ban nãy đều không chút lưu tình, cơ thể Tân Tiêu Lộ hiện giờ đã bị trọng thương, có vẻ mất luôn nửa cái mạng rồi.
Thấy Tân Tiêu Lộ lo lắng muốn nói gì đó, vùng vẫy muốn quỳ xuống, vẻ khẩn cầu trong đôi mắt dường như khiến người khó đành lòng. Liễu Dịch Trần nhẹ thở dài một hơi, tùy tiện hất tay một cái, mùi hương ngọt ngào mơ hồ liền tan đi.
“Xin… xin…” Phát ra hai tiếng “xin” khàn khàn, Tân Tiêu Lộ vui mừng phát hiện ra mình đã có thể nói chuyện.
Khó khăn di chuyển cơ thể, tạo tư thế như quỳ lạy, Tân Tiêu Lộ lúc này đã hoàn toàn không có bất kì tâm tư nào khác, chỉ một lòng muốn khẩn cầu.
“Xin… xin nàng tha cho… Kì Lân sơn trang…” Giọng nói khản đặc mang theo sự khẩn cầu tha thiết, biết rõ hi vọng không nhiều, nhưng Tân Tiêu Lộ vẫn cố gắng.
Sắc mặt Liễu Dịch Trần cứng lại, vốn y định thẳng tay giết Tân Tiêu Lộ, nên mới báo danh hiệu của Khốn Long lão nhân cho hắn biết, thế nhưng lúc này lại có chút không đành lòng, tuy đối phương từng có ý đồ bất chính với mình, hơn nữa còn định giết Lâm Thiên Long, nhưng mới rồi hắn thực sự không hề động thủ, nhìn một thanh niên tâm cao khí ngạo, giờ đây lại quỳ trước mặt mình, đầy vẻ khẩn cầu, chỉ vì mong y có thể tha cho người thân của mình, cũng không hề có ý định xin tha mạng cho bản thân. Dù thế nào đi nữa, thì xét về điểm này, đối phương cũng có thể coi là một nam tử hán rồi.
“Nàng muốn… trừng chị ta ra sao… cũng được. Chỉ xin nàng… tha cho… người trong sơn trang…” Tân Tiêu Lộ khổ cực cầu xin, lúc này hắn tuyệt đối hối hận vạn phần, vì sao mình lại có thứ suy nghĩ này cơ chứ. Bình thường ra, hắn tuy không phải người tốt gì cho cam, thế nhưng cũng chưa từng làm chuyện cướp vợ người ta, huống hồ hắn còn kinh hoàng phát hiện ra, ban nãy mình còn thực sự muốn giết người cướp vợ… quả đúng là bị ma ám rồi.
Lúc này, Liễu Dịch Trần vô cùng mâu thuẫn, về việc Tân Tiêu Lộ mạo phạm mình, y nhất định phải trừng trị, thế nhưng dựa vào hành vi của y mà kêu y giết người, thì có vẻ hơi khó, dẫu sao y cũng là bộ khoái mà, đã quen hành sự theo luật pháp, dù thế nào đi nữa, Tân Tiêu Lộ chỉ có thể coi là “chưa gây án”, giết hắn thì có vẻ không hợp lý. Thế nhưng tha cho hắn, thì cơn bực tức của mình biết chút đi đâu, đúng là khó quyết mà.
“Ha ha, sư huynh, chẳng bằng tặng hắn cho đệ đi.” Một thân ảnh lướt qua, từ ngoài cửa sổ bay vào.
Liễu Dịch Trần giật mình quay đầu lại, mình khinh suất quá, lại không biết có người nuso bên ngoài. Nếu đó phương là người của tổ chức kia… mình và Thiên Long chẳng phải quá nguy hiểm rồi sao.
Thấy thân ảnh kia nhẹ nhàng đáp xuống đất, Liễu Dịch Trần mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Người từ ngoài cửa sổ bay vào đó là… hử, một… nam nhân vận ngoại bào đỏ tươi? Tân Tiêu Lộ hoang mang nhìn đối phương.
Không thể trách hắn không chắc chắn được, dù là ai đi nữa, khi nhìn thấy nam nhân trước mặt tuy rõ ràng vận nam trang, nhưng dung mạo lại dịu dàng đáng yêu, toàn thân tỏa ra luồng khí mị hoặc thì đều không dám chắc chắn. May mà Liễu Dịch Trần giúp hắn một tay.
“Ngũ sư đệ, sao đệ lại tới đây?” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần rất nhẹ nhõm, như giải quyết được một vấn đề khó.
“Hì hì, người ta vừa hay đi qua đây, ngửi thấy mùi của Túy Hồn, nên đến xem sao ấy mà.” Nam nhân xinh đẹp mỉm cười, tỏa ra mị lực cực điểm, Tân Tiêu Lộ nhìn tới thất thần.
Hai mỹ nhân trước mặt không hề giống nhau, dung mạo của Liễu phu nhân có thể coi là thanh nhã tuyệt trần, gương mặt mộc mạc trắng trẻo dù không chút phấn son cũng chẳng kém gì những mĩ nữ phấn điêu ngọc mài. (= = Hắn vẫn không biết Liễu Dịch Trần là nam…)
Mà… nam nhân đối diện, dù biết rõ y là nam nhân, thế nhưng vẫn chẳng thể liên hệ nổi y với hai chữ đó, dung mạo hoàn toàn có thể xưng là yêu mị, đôi môi đỏ tươi, mỗi khi khép mở đều phả ra hơi thở dục vọng, nói rõ hơn nữa, y chính là loại mỹ nhân yêu diễm mà chỉ cần gặp phải, ngươi sẽ hoàn toàn không màng tới giới tính của y, mà chỉ muốn kéo y lên giường.
“Sư phụ vẫn khỏe chứ?”
“Hầy, không khỏe đâu.” Nam nhân yêu mị lắc lắc ngón tay.
“Sao vậy?” Liễu Dịch Trần ngây người ra một chốc, theo y, chẳng có chuyện gì có thể uy hiếp được lão biến thái đó.
“Có người giấu nhẹm tình hình của mình, cho nên sư phụ rất không vui đó.” Ánh mắt của nam nhân yêu mị như có như không đảo về phía Lâm Thiên Long đang ngủ say trên giường.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
56 chương
254 chương
144 chương
27 chương
41 chương
101 chương
167 chương