Tam Nhật Triền Miên
Chương 40
Nghe hắn nói xong, Liễu Dịch Trần dịu dàng cười, vừa lật con thỏ trong tay, vừa khẽ giọng nói. “Bởi là ngươi, nên ta thích vậy thôi.”
“Gì cơ?” Lâm Thiên Long ngây người, đây là ý gì?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần cười nói: “Ngươi hỏi ta sao lại thích ngươi, ta cũng không nói rõ được, chỉ biết vì là ngươi, nên ta mới thích. Đến nỗi, dù ngươi có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không để tâm. Chỉ cần là ngươi thì tốt rồi.”
Lâm Thiên Long nghe những lời này, mãi chẳng có phản ứng gì, nhìn Liễu Dịch Trần nói xong liền quay đầu đi, chuyên tâm nướng thịt thỏ, Lâm Thiên Long bất giác cảm thấy mình đúng là đồ ngốc.
Khóe miệng không khống chế được mà kéo lên tận mang tai, Lâm Thiên Long cúi đầu, cười trầm buồn.
Bởi là ngươi, nên ta mới thích.
Câu nói đơn giản như vậy, lại phá tan mọi hiềm nghi của hắn, ý tứ của Liễu Dịch Trần rất đơn giản, ngươi là người ta thích, chứ không còn gì khác nữa, huống hồ, vấn đề ngoại hình, vốn là chín người mười ý, đối với một số người, mặt mũi Lâm Thiên Long hung dữ, nhìn đúng phường trộm cướp, không giống người tốt chút nào, thế nhưng đối với Liễu Dịch Trần mà nói, nhất cử nhất động của Lâm Thiên Long đều đáng yêu vô cùng, vẻ ngoài hung dữ ấy càng khiến y thích đến không chỉu nổi… cho nên mới nói, câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” quả nhiên là chân lí.
“Này, cho ngươi.” Lấy dao găm xé con thỏ thành hai phần, Liễu Dịch Trần đưa cho Lâm Thiên Long phần lớn hơn.
Lâm Thiên Long cũng không cảm ơn, nhận lấy thịt thỏ, cắn miếng lớn.
Phải nói rằng, tài nấu nướng của Liễu Dịch Trần rất tuyệt vời, hơn nữa còn rất có phong thái của “ông chồng nội trợ”, mà mang theo không ít gia vị, do đó, dù chỉ là một món thịt thỏ bình dân mà qua tay y nướng cũng trở nên ngoài sém trong mềm, hương vị nồng nàn.
Miệng nhai nhồm nhoàm thịt thỏ, Lâm Thiên Long đã hoàn toàn yên lòng, không còn chút nghi nghờ về tâm tình của Liễu Dịch Trần nữa, đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ mẹ hắn có nói thế này: “Đã là của con, có muốn vứt cũng không vứt đi được.”
Miệng Lâm Thiên Long tràn ngập ý cười, thịt thỏ trong miệng mỗi lúc một thơm ngon hơn.
Thấy bộ dạng ăn uống thô tục của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần lại chẳng có chút khinh miệt, ngược lại còn nở nụ cười ấm áp, y biết rõ, vấn đề Lâm Thiên Long hỏi ban nãy, đã chứng minh mối quan hệ giữa hai người đã thực sự bước vào phương diện tình cảm, chứ không còn quanh quẩn giữa xác thịt và tình cảm nữa.
Lâm Thiên Long ăn thật ngon miệng, thịt thỏ nướng dính đầy cả lên mặt, dưới ánh lửa phản chiếu, trông thấy một mảng bóng lưỡng. Tùy tiện lấy tay lau lau, khiến cả cánh tay cũng trở nên trăng trắng.
“Thiên Long. Chỉ dùng tay chùi không hết được mỡ đâu.” Chẳng biết từ lúc nào, Liễu Dịch Trần tới bên cạnh hắn, nhìn hành động tùy tiện của hắn thì sâu sa nói.
“Xì… lát rửa cái là được.” Lâm Thiên Long không để tâm, lại đổi sang dùng tay kia lau mặt. Trên đôi môi dày, vệt dầu nhạt màu đi đôi chút, nhưng trong mắt Liễu Dịch Trần, vẫn tỏa sáng lấp lánh.
“Phải lau thế này mới đúng…” Tiếng nỉ non trầm thấp biến mất trong miệng hắn.
Một chút lại một chút, Liễu Dịch Trần cứ như mèo, dùng lưỡi liếm đôi môi dày của đối phương. Tỉ mẩn men theo đường vân môi, cẩn thận liếm sạch thịt mỡ trên đó.
“Xong. Sạch rồi.” Rốt cuộc cũng liếm xong dầu mỡ trên môi, Liễu Dịch Trần thỏa mãn ngẩng đầu lên, cười y hệt hồ ly.
Lâm Thiên Long đỏ bừng cả mặt, hai tay chẳng biết cầm thịt thỏ sao cho đúng, rốt cuộc nhắm tịt mắt lại, sau đó “chụt” một cái, hôn lên miệng Liễu Dịch Trần.
Thoắt cái, Liễu Dịch Trần cũng ngây người, đây là lần đầu tiên Lâm Thiên Long chủ động hôn y, tuy mới rồi ban nãy chỉ đụng cái chẳng thể coi là hôn môi, thế nhưng đối với quan hệ hai người mà nói, thì quả đúng là bước tiến lớn.
Cảm giác hạnh phúc dần dần dâng lên trong lòng, Liễu Diệu Trần kích động mà mặt đỏ bừng bừng, gương mặt trắng trẻo phủ vài tầng sắc thắm, khiến y thoạt nhìn càng xinh đẹp động lòng người. Đôi mắt trong trẻo ngập tràn niềm vui nhìn Lâm Thiên Long, nếu không phải không hợp với cảm xúc lúc này, thì y thực sự muốn đè Lâm Thiên Long xuống, làm vài trăm hiệp.
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Liễu Dịch Trần quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gã nam tử khá trẻ tuổi trong nhóm ba nam một nữ ban nãy xuất hiện trước mặt mình.
Tân Tiêu Lộ ngây ngốc nhìn mỹ nhân trước mặt, ban nãy khi bước ra khỏi lùm cây, đúng lúc mỹ nhân kia quay qua nhìn mình, da dẻ nõn nà, gò má ửng hồn, mắt mày rung động, mênh mang diễm lệ, đặc biệt là đôi mắt chứa chan tình ý nồng nàn, dường như khiến hắn nhìn tới ngây dại.
Thấy tên nam tử kia nhìn mình đầy vẻ say mê, mặt Liễu Dịch Trần không khỏi lạnh đi. Tuy giờ y đang vận nữ trang, thế nhưng không có nghĩa là y thích mặc, nếu không phải vì Thiên Long, có đánh chết y cũng không chịu mặc mấy thứ này. Bình thường thỉnh thoảng cũng bị mấy gã đần độn mắt mù cho là nữ giả nam trang, sau khi mặc nữ trang vào, thì y liền cảm nhận rõ ràng vẻ ngoài của mình cuốn hút ra sao.
Thế nhưng, cho dù y có đẹp đến mấy, thì vẫn là nam nhân, tuy Lâm Thiên Long y thích cũng là nam nhân, thế nhưng lúc nào cũng tơ tưởng trong đầu là làm thế nào để đè Lâm Thiên Long xuống, sau đó mặc sức yêu thương, trước giờ chưa từng nghĩ đến cảnh lâm Thiên Long đè lại mình.
Lúc này bị nam tử kia nhìn bằng ánh mắt thèm nhỏ dãi, sắc mặt y đương nhiên chẳng tốt đẹp gì rồi. Huống hồ, ban nãy y đã giới thiệu rồi, Lâm Thiên Long là phu quân của y, hay nói cách khác, nam tử trước mặt này biết rõ y là phụ nữ đã có chồng, thế mà vẫn nhìn y như vậy, đú biết đạo đức của hắn ra làm sao rồi.
Thấy mỹ nhân mặt lạnh như tiền, Tiên Tiêu Lộ có vẻ cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng thu lại ánh mắt thưởng thức không chút kiêng dè kia, thế nhưng trong lòng vẫn thầm ghen tị, sao một mỹ nhân xuất sắc nhường này, lại ở bên một gã đàn ông thô lỗ cơ chứ. Theo cách nhìn của hắn, mỹ nhân như thế này nên ghép đôi với thanh niên tuấn tú, tài hoa như mình mới phải.
“Này, ngươi muốn gì?” Lâm Thiên Long khó chịu nói, ném xương thỏ sang bên cạnh. Tiện chùi tay vô quần luôn. Hắn có bị mù đâu, gã đàn ông này cứ nhìn chòng chọc vào Liễu Dịch Trần, ngu cũng biết gã đang nghĩ gì.
Thấy hành động của Lâm Thiên Long, ánh mắt Tân Tiêu Lộ có chút khinh miệt, đúng là không có giáo dục.
Liễu Dich Trần để ý thấy sự khinh miệt của Tân Tiêu Lộ, ánh mắt y trầm xuống, cái thằng cha này không những phá hoại không khí tình nồng ý đượm của hai người, lại còn dám khinh thường nam nhân của mình, đúng là không muốn sống nữa.
“Vị… phu nhân này.” Miệng có chút chua, Tân Tiêu Lộ thực lòng không muốn nói ra hai tiếng ‘phu nhân’ ấy. “Đại ca ta muốn mời cô… hai vị cùng ăn cơm.”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
56 chương
254 chương
144 chương
27 chương
41 chương
101 chương
167 chương