Tâm nhãn
Chương 57 : “vậy tám năm trước em hôn lén anh, anh đã cho phép chưa?”
Từ đài truyền hình đến bệnh viện Nhược Đàm mất chừng ba mươi phút đi xe, Lương Thừa không biết mình đã lái đi như thế nào, hình như có vượt đèn đỏ, vượt tận mấy cái, vượt ở ngã tư nào anh hoàn toàn không nhớ.
Có một thoáng đầu óc anh trống rỗng hết cả, tất cả những kiến thức y học cũng quên sạch sẽ, cứ bấu chặt lấy tay Kiều Uyển Lâm, hình như trên mu bàn tay cậu cũng hiện lên dấu tay năm ngón.
Chiếc việt dã xông vào cổng lớn bệnh viện, chạy thẳng đến khoa cấp cứu, Lương Thừa cố gắng bình tĩnh, từ người nhà không đủ tư cách chuyển thành bác sĩ chuyên nghiệp, cấp cứu, kiểm tra, giấu sự lo lắng dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.
Sợ bóng sợ gió một phen, cũng may Kiều Uyển Lâm chỉ là do lao lực quá độ, cộng thêm trong thời gian ngắn tinh thần từ thả lỏng đột ngột chuyển sang căng thẳng, vì quá kích động nên mới ngất xỉu.
Làm xong thủ tục nhập viện, Lương Thừa gọi từng cuộc điện thoại cho Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp, sau khi cúp máy, anh tiến vào phòng bệnh, đứng ở đầu giường từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Uyển Lâm nằm im phăng phắc trên giường, tấm chăn đè lên lồng ngực, bàn tay cắm kim truyền dịch đặt phía trên.
Trước giờ anh thấy cậu không khỏe khắn chút nào, trắng trẻo nhưng gầy tong teo, bây giờ lại càng tái nhợt, gân xanh và mạch máu trên da xen lẫn vào nhau.
Thần thái sáng láng của cậu đều nhờ cả vào đôi mắt to kia, lúc trợn lên thì tròn xoe, lúc lười biếng thì cong đuôi mắt, vừa nhanh nhẹn vừa thông minh. Bây giờ khép lại rồi, cả cơ thể như mất đi sức sống, giống như một con búp bê xinh xắn nhưng yếu đuối.
Lương Thừa duỗi tay ra, dùng mu bàn tay dán vào gò má Kiều Uyển Lâm, nhẹ nhàng tiếp xúc.
Tiếng truyền dịch nhỏ giọt như tiếng đồng hồ tích tắc, lặng thinh trôi qua một lúc, Kiều Văn Uyên chạy tới, vẫn còn mang theo phong thái điềm tĩnh của viện trưởng, nhưng gân xanh ở huyệt thái dương lại lồi lên thấy rõ.
Lương Thừa dời khỏi đầu giường, nói: “Chú Kiều, không có đáng ngại gì lớn.”
Kiều Văn Uyên gật đầu, cúi người quan sát tình trạng của Kiều Uyển Lâm, hồi sau mới thả lỏng, nói: “Chẳng bao giờ lớn được, biết rõ sức khỏe yếu mà còn làm bừa.”
Chốc lát sau Hạ Tiệp cũng tới, bà và Kiều Văn Uyên mỗi người trông một bên giường. Lương Thừa đứng ở cuối giường, kể lại sơ qua tình huống, nói: “Con đã cho em ấy nhập viện, trước tiên quan sát một tuần xem sao.”
“Hôm nay may mà có con.” Kiều Văn Uyên nói, “Đợi nó tỉnh lại thì chuyển nó tới bệnh viện tuyến ba đi, để chú trông chừng nó.”
Lương Thừa phản đối ngay tắp lự: “Con không đồng ý.”
Rất hiếm có ai nói chuyện như thế với Kiều Văn Uyên, ông nhìn về phía Lương Thừa, điện thoại chợt vang lên, là số máy bàn của bệnh viện, ông bấm nghe máy rồi ra hành lang xử lý công việc.
Cửa khép lại, Hạ Tiệp khuyên nhủ: “Lương Thừa, mẹ biết con quan tâm tới Uyển Lâm, nhưng chú Kiều là ba của Uyển Lâm, con không thể lấy giọng khách át giọng chủ như vậy được.”
Lương Thừa nói: “Con là bác sĩ khoa Ngoại tim mạch bệnh viện Nhược Đàm, người nằm trên giường là bệnh nhân của con, tất cả do con quyết định.”
Hạ Tiệp hơi sửng sốt, bao nhiêu năm nay bà không còn nhìn thấy thái độ này của Lương Thừa nữa nên suýt thì quên mất, tính cách của anh là dù có đầu rơi máu chảy cũng không bao giờ chịu thỏa hiệp.
Kiều Văn Uyên nói chuyện điện thoại xong quay lại, phòng bệnh trở nên tĩnh lặng.
Lương Thừa nhìn gương mặt say ngủ của Kiều Uyển Lâm, hạ giọng mềm mỏng ở mức độ cao nhất, nói: “Chú Kiều, chú còn bao nhiêu công việc, chỉ e phải có thuật phân thân mới trông nổi. Nếu em ấy ở đây thì con có thể chăm sóc em ấy, chú cứ yên tâm, có bất kì tình huống gì xảy ra, con đều sẽ chịu trách nhiệm.”
Hạ Tiệp nói: “Lão Kiều à, nghe theo Lương Thừa đi.”
Kiều Văn Uyên đồng ý, ngồi lại một lúc rồi cùng Hạ Tiệp về nhà thu dọn đồ đạc. Một mình Lương Thừa trông trong phòng bệnh, thậm chí còn chẳng cần nhờ y tá.
Truyền dịch xong, Kiều Uyển Lâm mơ mơ màng màng nhúc nhích một chút, lát sau lại thiếp ngủ, còn nói mớ một câu “Báo được thù rồi”.
Lương Thừa chau mày, anh thì đang lo lắng ngồi trông chừng không rời một li, còn tên nhóc này lại nằm mộng võ hiệp. Đến khi chập tối, điện thoại vang lên, anh đi ra bên cửa sổ nghe máy.
“Là tôi đặt… Ừm, hủy giúp tôi.”
Kiều Uyển Lâm buồn ngủ đến độ không mở nổi mắt, nhưng vẫn còn ý thức là mình đang tỉnh, hình như nghe thấy có người nói chuyện, người kia nói xong thì đi ra ngoài một lúc, khi quay vào lại sột sột soạt soạt, sau đó lại ra ngoài.
Cậu còn ngửi thấy mùi thơm, đợi đến khi cơn buồn ngủ tiêu tán, cậu mở mắt ra, trần nhà trắng phau, hai bên tủ đầu giường chất đầy hoa tươi.
Bó hoa chen lúc nhúc vào nhau, rực rỡ đầy màu sắc, bên giường cũng bày một ít như muốn bao vây cậu lại. Kiểu cách này, sao giống như đang đưa tiễn thi thể quá vậy.
Chẳng lẽ cậu chết rồi ư?!
Kiều Uyển Lâm giật mình ngồi dậy, ngồi mạnh quá nên đầu hơi choáng, sau đó mới nhìn rõ mình đang ở phòng bệnh. Ai đem nhiều hoa tới thế nhỉ, cậu ngất xỉu ở cơ quan, chẳng lẽ là đồng nghiệp tới thăm?
Thấy bụng căng cứng, Kiều Uyển Lâm xuống giường vào phòng vệ sinh xả nước, vuốt lồng ngực cảm ơn trời cao vẫn chưa đi gom cái mạng quèn này của mình.
Rửa mặt xong đi ra, cậu đứng ở đầu giường ngắm hoa, nhìn kĩ mới nhận ra tất cả đều là hoa tường vi.
Cửa mở ra, lần thứ hai Lương Thừa quay về, một tay xách hộp quà, tay còn lại cầm một chùm bóng bay.
Kiều Uyển Lâm ngạc nhiên, trong đầu toàn là “Nhược Đàm đỉnh quá”, hỏi: “Đây là dịch vụ đặc biệt của bệnh viện các anh hả?”
Lương Thừa thả tay ra, chùm bóng bay lên trần nhà. Đến gần xác nhận lại Kiều Uyển Lâm không sao mới yên tâm, nói: “Xin nghỉ cho em rồi, nằm viện quan sát mấy ngày đi.”
Kiều Uyển Lâm ngửa đầu lên nhìn bóng bay, hướng hầu kết về phía anh: “Lúc nhỏ em nằm ở khoa nhi cũng không có đặc quyền này đâu.”
Lương Thừa hỏi: “Muốn ăn gì, anh đến căn tin mua.”
“Gì cũng được.” Kiều Uyển Lâm nắm lấy một cái hình trái tim, “Hiếm khi nhìn thấy màu đỏ tươi ở bệnh viện, hạnh phúc của một tang gia hả.”
“…” Lương Thừa bỏ đi mua cơm.
Kiều Uyển Lâm thấy lạ nên chụp vài tấm, cầm lấy cả chùm bóng bay đi dạo khắp mấy phòng bệnh xung quanh, phát cho các bệnh nhi đang nằm viện.
Cậu giữ lại quả bóng hình trái tim cho mình, cột vào ngón tay, định đi tới quầy y tá hỏi thử xem có thể giúp cậu phát hoa cho các phòng bệnh hay không.
Vì vẫn còn hơi chóng mặt nên cậu vịn lan can dừng lại, quầy y tá truyền tới mấy tiếng rầm rì nói chuyện phiếm.
“… Bình thường bệnh nhân tặng hoa cảm ơn, bác sĩ Lương còn chưa tới văn phòng thì đã tiện tay phát đi hết rồi, thế mà lần này lại tự mình mua quá trời quá đất.”
“Không phải lại mở tiệm bán hoa nữa đấy chứ, đẹp trai mà cố chấp ghê.”
“Không phải đâu, đúng lúc tôi thay ca nè, đứng ở bãi xe nhìn thấy bác sĩ Lương chuyển từ trên xe xuống, còn có bóng bay và hộp quà nữa, nhét đầy cốp sau luôn.”
Mọi người ngầm hiểu: “Chắc là tỏ tình rồi!”
Kiều Uyển Lâm trợn tròn mắt, vịn lan can tiến lên hai bước, nghe được y tá Từ kể: “Vậy giờ làm sao đây, tôi thấy anh ấy chuyển hết vào phòng bệnh của phóng viên Kiều rồi.”
“Chắc hủy rồi, bác sĩ Lương phải chăm sóc em trai trước chứ, xem anh ấy lo lắng cỡ nào kia, túc trực suốt cả buổi chiều.”
“Lại chẳng thế, anh em bọn họ yêu thương nhau thật.”
…
Kiều Uyển Lâm quay về phòng bệnh, ánh mắt nhìn một phòng đầy hoa đã biến đổi cảm xúc rồi, bóc hộp quà ra, là ống kính mới mà cậu định sẽ lấy lương tháng này để mua.
Trong cuộc sống Lương Thừa, bùi thơm mật ngọt anh chẳng nếm được mấy lần, nên anh không hiểu, không giỏi, đến cả việc dỗ ngọt người ta thế nào cũng phải ấp ủ hết nửa buổi nhưng lại chỉ thở dài một tiếng.
Hoa tươi bóng bay hộp quà, nhét hết ở cốp sau, nhà hàng Tây buộc phải hủy đặt chỗ, đúng là quê mùa thật, nhưng đó là sự thay đổi có cố gắng nhất của anh rồi.
Kiều Uyển Lâm nghĩ, chuyện cậu ngất xỉu đã được định sẵn rồi.
Nếu không xỉu lúc gặp mặt thì chắc khi mở cốp sau ra cũng sẽ xỉu mất.
Nhưng mà thật đáng tiếc, tất cả đều đã bị đảo lộn, bọn họ hiểu ý nhau mà gác lại chuyện này qua một bên, một người tĩnh dưỡng, một người chăm sóc, cho đến một tuần sau xuất viện.
Kiều Uyển Lâm cởi quần áo bệnh viện ra, ngồi bên giường cúi đầu nghịch điện thoại, Lương Thừa đi tới, dùng khăn mặt lau mái tóc ẩm ướt của cậu.
Cậu thấy mình được hầu hạ đến nỗi sắp tàn phế rồi, nhưng cậu thấy rất sướng, hỏi: “Bác sĩ Lương, anh sờ thử xem đầu em tròn hay dẹt?”
Bác sĩ Lương vô cảm nói: “Đầu to nhất giới phóng viên.”
Kiều Uyển Lâm cười run lẩy bẩy, kéo khăn mặt xuống: “Vậy tối nay anh rảnh không, Đầu To muốn mở tiệc mừng công.”
Khi nằm viện toàn ăn đồ nhạt nhẽo, Kiều Uyển Lâm cần lắm một bữa ăn linh đình. Nhà hàng hải sản thì đắt quá, cậu muốn đến chỗ cũ, quán nhậu Tiểu Ngọc.
“Vụ án viagra” nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người, Ứng Tiểu Quỳnh, lão Tứ, tổ trưởng Vạn, Trịnh Yến Đông, Trình Lập Nghiệp và những đồng nghiệp cũ, nên cậu mời tất cả bọn họ đến để cảm ơn.
Đến hoàng hôn, đường Cát Tường vẫn như năm xưa, vẫn rực rỡ ánh đèn náo nhiệt từ đầu đường đến cuối phố.
Quán nhậu Tiểu Ngọc vẫn nổi tiếng như trước, chiếm được vị trí đắc địa bên hồ, lan can bạch ngọc bị ố vàng vì khói lửa, sờ lên cũng thấy ấm.
Kiều Uyển Lâm thân là chủ tiệc nên đến sớm, đứng chọn đồ uống cùng Lương Thừa dưới bạt che mưa. Tám năm trước tới đây để làm tiệc chia tay, cậu tức cảnh sinh “hận”, đấm cho Lương Thừa một cú thật mạnh.
Lương Thừa “Shh” một tiếng, ôm sườn, nói: “Lần sau đánh chỗ khác đi.”
“Sao thế?” Kiều Uyển Lâm hối hận, “Đau lắm hả?”
Lương Thừa nói: “Vết thương cũ, mọc thêm sẹo mới.”
Kiều Uyển Lâm không hiểu lắm, ghé lại xem thử, vén áo thun anh lên, chỉ thấy cơ bắp rắn chắn, vết sẹo kia trông chẳng có gì khác thường.
Cậu nhận ra mình bị lừa, đúng lúc lão Tứ xách một thùng cua tươi đi vào, rầy: “Ôi trời ơi, ở cái nơi tàn tạ này mà cũng làm nhau được à.”
Kiều Uyển Lâm không hiểu: “Ai làm? Làm gì thế?”
Lão Tứ nói: “Nhóc vén cả áo của nó lên rồi kìa, sao anh biết được, chắc là làm nghiên cứu khoa học quá!”
Kiều Uyển Lâm thẹn quá hóa giận: “Lát nữa anh đừng có vào bàn ngồi, em không mời anh đâu!”
“Lương Thừa! Đây là chó con nhà mày nói đó nha!” Lão Tứ đe dọa, “Đống hải sản này tao đem về đây!”
Lương Thừa bị hai đứa này làm cho đau cả đầu, đi tới liếc mấy con cua mũm mĩm, sau đó lạnh lùng năn nỉ người ta —— “Anh Tứ à.”
Lão Tứ run cầm cập, nói: “Xéo đi… ra chỗ khác mà chơi, ra bên hồ thuê thuyền mà đi, có giỏi thì đi lướt sóng luôn đi.”
Hai người bị đuổi ra ngoài, một chiếc taxi đỗ bên đường, một anh chàng đẹp trai chân dài cầm Starbucks đi xuống, là Trịnh Yến Đông.
“Không tới muộn chứ?” Trịnh Yến Đông cười nói, “Cậu chủ nhà, lâu lắm không gặp, còn nhớ anh không?”
Kiều Uyển Lâm đã không còn là học sinh cấp ba ghen tuông vớ vẩn năm xưa nữa rồi, “Anh Yến Đông, anh gọi em Tiểu Kiều là được rồi.”
“Tiểu Kiều là đồng nghiệp gọi, không đủ thân thiết.” Trịnh Yến Đông hỏi, “Lương Thừa gọi em là gì?”
Kiều Uyển Lâm: “… Cả họ lẫn tên.”
Đang nói chuyện thì Ứng Tiểu Quỳnh đi dạo quanh mép hồ tiến tới, hiếm khi mặc một cái áo sơ mi màu xám ngọc trai, chất liệu vải mềm, tôn thêm phần trong sáng cho gương mặt xinh đẹp kia, tựa như biến thành một người khác vậy.
Kiều Uyển Lâm hớn hở nói: “Anh Ứng, anh đẹp quá đi!”
“Đẹp cái con khỉ.” Ứng Tiểu Quỳnh vừa mở miệng là trở về dáng vẻ nguyên sơ, “Anh cố ý mượn một cái màu xám cho đứng đắn đấy, nghe nói lão Trình cũng tới, ăn chung một bàn với cớm, mặc lòe loẹt quá anh sợ ổng lại lườm anh.”
Trịnh Yến Đông nhìn hắn, tự nhiên nói: “Như vậy cũng đẹp mà.”
“Cậu làm bên pháp y phải không?” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Suốt ngày ngắm người chết, nhìn đầu heo cũng thấy đẹp thôi.”
Mọi người lục tục đến đầy đủ, tổ trưởng Vạn phát danh thiếp cho mọi người, Trình Lập Nghiệp và mấy cựu cảnh sát tự đem theo rượu xái, tụm lại ngồi chung một bàn.
Trên bàn có bia lạnh và nước ngọt, Lương Thừa lấy sữa đậu nành cắm ống hút vào rồi đặt bên tay Kiều Uyển Lâm.
Trước khi bưng ly lên, Kiều Uyển Lâm đứng dậy phát biểu, rất có phong thái của Kiều Văn Uyên: “Mỗi người ở đây đại diện cho mỗi một lĩnh vực, không có mọi người thì vụ án viagra không thể tiến hành suôn sẻ được như vậy. Vì một Bình Hải tươi đẹp, vì nhân dân toàn thành phố, vì công bằng và chính nghĩa của xã hội, chúng ta hợp lại một nhóm, mọi người ăn uống thỏa thích nhé!”
Nói xong hút rột một hơi sữa đậu nành.
Lương Thừa bình thường không thích xã giao, bất kể đối tượng là ai, đa số thời gian anh đều im lặng, thỉnh thoảng “ừm” một tiếng, tự thu mình giữa chốn náo nhiệt.
Bỗng nhiên, bên đầu gối bị đụng nhẹ một cái, Kiều Uyển Lâm khẽ nói: “Em đã cảm ơn từng người một rồi.”
Lương Thừa cũng thấp giọng: “Vậy còn anh thì sao?”
Kiều Uyển Lâm không nói gì, gắp một con tôm to bóc sạch vỏ, đưa sang: “Mời anh ăn.”
Lương Thừa cười khẩy, ngả người ra sau, giơ tay đặt lên sống lưng Kiều Uyển Lâm, xương sống hơi lồi lên, anh bàng quan nhìn cậu cười nói với người khác, ngón tay mân mê lúc mạnh lúc nhẹ.
Đêm về khuya, Trình Lập Nghiệp uống say rồi, quàng vai bá cổ cùng đồng nghiệp đi về. Tổ trưởng Vạn cơm no rượu say, vội về nhà kể chuyện trước khi ngủ cho con gái. Lão Tứ rất kính nghiệp, đúng giờ livestream cho fan.
Trên bàn trống hơn nửa, Ứng Tiểu Quỳnh ngà ngà say, ngồi xiêu vẹo xem camera của đại sảnh nhà hàng, nói: “Vậy là tàn tiệc rồi hả? Không hát karaoke gì đó sao?”
Lương Thừa nhìn Trịnh Yến Đông.
Trịnh Yến Đông móc ra hộp thuốc lá, nói: “Tiểu Quỳnh, đi dạo chợ đêm với em đi.”
Ứng Tiểu Quỳnh híp mắt: “Vị ngỗ tác này (*), cậu gọi anh là gì đấy hả?”
(*) ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi thời xưa
“Ngọc thụ quỳnh hoa.” Trịnh Yến Đông nói, “Tên nghe như tiên thế mà không cho người ta gọi à?”
Ứng Tiểu Quỳnh mắng chửi bỏ đi, Trịnh Yến Đông cầm áo khoác đuổi theo, trên bàn đột nhiên chỉ còn lại hai người.
Kiều Uyển Lâm gặm xong miếng cam cuối cùng trên khay trái cây rồi lau miệng, những thực khách xung quanh hẵng còn đang đổi ly thay chén, thế mà chỗ bọn họ đã im lìm rồi.
Không lâu sau, Ứng Tiểu Ngọc lái xe tới, người đẹp tên đẹp nổi tiếng mười mấy năm trên phố này, lần nào xuất hiện cũng khiến người ta trầm trồ.
Lương Thừa chào hỏi: “Chị Ngọc.”
“Ăn xong rồi à, ghi sổ cho chị là được rồi.” Ứng Tiểu Ngọc phóng khoáng nói, “Tiểu Quỳnh uống có nhiều không, nó đi từ lúc nào đấy?”
Lương Thừa nói: “Chắc đang ở trong chợ đêm rồi.”
Ứng Tiểu Ngọc đứng ở bên đường gọi điện thoại, mái tóc quyến rũ và tà váy cùng nhau phất phơ, vẫn chưa gọi được thì năm sáu thanh niên từ quán đồ nướng ăn xong đi ngang qua, cười cợt nhả dừng lại.
Mùi rượu nồng nặc, Ứng Tiểu Ngọc xoay người lại gọi lần thứ hai.
Mấy thằng nhóc kia hùa nhau gạ gẫm, đứa đi đầu tiến lên một bước, túm lấy vai Ứng Tiểu Ngọc.
“Làm gì đấy hả?” Ứng Tiểu Ngọc xoay người lại, mặt mày hung dữ, “Vắt mũi chưa sạch đã bày đặt làm lưu manh, xỉn rồi còn dám gây chuyện trước mặt bà đây à? Cút! Cút mau cho tao!”
Đám thanh niên bị mắng tới ngớ người, xung quanh bao nhiêu là người, đang tuổi bừng bừng nhiệt huyết đâu có nuốt trôi cục tức này, ngay lập tức bao vây Ứng Tiểu Ngọc lại.
Mấy lời gạ gẫm ngày càng chói tai, có tên bắt đầu động tay động chân, Ứng Tiểu Ngọc la lên, mấy nhân viên phục vụ nam trong quán nhậu xông ra, hai nhóm người mắng chửi khí thế, chỉ trong chớp mắt đã xô đẩy nhau.
Kiều Uyển Lâm lập tức báo cảnh sát, vừa quay phim lại vừa lo lắng hỏi: “Làm sao đây?”
Lương Thừa lại điềm tĩnh như không, hờ hững nhìn về đám người đang đánh nhau kia.
Sắp tẩn nhau thật rồi, rầm, một chiếc bàn nhựa bị hất ra, có người chảy máu mũi, Kiều Uyển Lâm ngồi không yên, vội nói: “Anh ơi, anh mau nghĩ cách gì đi!”
Lương Thừa vẫn vững như núi Thái Sơn, nói: “Chúng ta đánh cược đi.”
Kiều Uyển Lâm tưởng mình nghe lầm: “Đánh cược?”
Tiết mục hoa tươi bóng bay lãng mạn kia hoàn toàn không hợp với phong cách của anh, Lương Thừa hất cằm về phía đám người đang ẩu đả, nói: “Nếu đám người kia thắng, sau này duyên phận thế nào tùy em, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp nữa. Nếu đám đó thua, em thử cân nhắc đến anh đi.”
Kiều Uyển Lâm giật mình, chuyện này sao có thể… Hai chuyện hoàn toàn không liên quan đến nhau mà.
Hơn nữa tình huống bây giờ… Đột nhiên có một tiếng thét lên, cậu siết chặt tay vịn ghế, cố gắng phân tích xem là bên nào bị thương.
Các nhân viên phục vụ hầu hết là sinh viên đại học, chẳng có mấy người biết đánh nhau. Lũ người kia say rượu mất hết lý trí, không hề biết đến hậu quả, dần dần chiếm thế thượng phong.
Một khi nằm ở thế yếu thì sẽ bắt đầu khiếp sợ, mấy tên thanh niên kia đổ máu rồi, nổi điên lại đập thêm một cái bàn nữa.
Kiều Uyển Lâm toát mồ hôi đầy tay, không rõ là tâm trạng gì, lầm bầm: “Bọn nó sắp thắng rồi.”
Lương Thừa nói: “Đã lâu không làm loạn an ninh trật tự, cũng may Trình Lập Nghiệp đi rồi.”
Kiều Uyển Lâm vẫn chưa kịp phản ứng gì thì bên cạnh đã trống trơn, Lương Thừa đứng dậy quơ lấy một chai bia rỗng, sải bước đi tới.
“Anh làm gì thế…” Cậu hoảng loạn nói, “Lương Thừa, anh làm gì vậy!”
Một dao đâm vào lồng ngực là sơ sẩy, lần này Lương Thừa liếc qua mấy đứa trẻ trâu kia, quét hình xương sống và da dẻ trên cơ thể chúng như một chiếc máy, anh giơ tay lên, đập vỡ chai bia vào vai đứa cầm đầu.
Nó thét lên, người xiêu vẹo ngã xuống, Lương Thừa đá một cái, đấm túi bụi liên tiếp mấy đứa, khớp xương rắn chắc nhuốm đầy máu tươi.
Kiều Uyển Lâm la lớn: “Lương Thừa, anh quay lại đây!”
Tiếng rên rỉ đau đớn phảng phất dưới chân, Lương Thừa quật ngã đứa cuối cùng, khom người túm tóc nó lên, chùi mu bàn tay dính máu lên cổ nó.
Cuối phố, xe cảnh sát lấp lóa ánh đèn chạy tới, đến sát chợ đêm thì thả chậm tốc độ.
Lương Thừa dắt Kiều Uyển Lâm đi, từ lỗ hổng lan can chui vào công viên Cát Tường.
Ánh trăng sáng vằng vặc giống như quang cảnh ngày hôm đó, bọn họ núp dưới tán cây, gió nhẹ phất phơ cành liễu rũ, cọ trên người bọn họ rất ngứa.
Lương Thừa thở dốc, nói: “Anh thắng rồi.”
Gợn sóng long lanh trong đáy mắt, Kiều Uyển Lâm như đang khóc: “Anh điên rồi.”
“Vậy em có đồng ý không?” Lương Thừa tiến lại gần cậu, bàn tay nóng ran giữ sau đầu cậu.
Hơi thở phả vào mặt cậu, gần trong gang tấc, Kiều Uyển Lâm giãy dụa trong bất lực: “Em đã đồng ý đánh cược với anh đâu.”
Lương Thừa lại bật cười, hỏi: “Vậy tám năm trước em hôn lén anh đã được anh cho phép chưa?”
Kiều Uyển Lâm ngừng hô hấp ngay.
“Lâm Lâm.” Lương Thừa cúi đầu xuống, “Rốt cuộc sữa đậu nành có mùi vị gì, anh cũng muốn nếm thử.”
Bàn tay sau đầu dời xuống gáy, vừa vuốt vừa nắm ép Kiều Uyển Lâm ngửa mặt lên, cậu không kịp nhắm mắt lại, dưới bầu trời đầy sao trăng và cành dương liễu ——
Lương Thừa mút nhẹ chóp môi cậu, anh đang hôn cậu.Cho những bé cá vàng: Tám năm trước lúc KUL hôn lén LT đã nói “Rốt cuộc bia có mùi vị gì vậy anh?”, bây giờ LT trả lại câu y chang:)))
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
49 chương
16 chương