Tâm nhãn
Chương 54 : “cậu là nàng tiên cá, có được chút bản lãnh là bắt đầu ra vẻ!”
Kiều Uyển Lâm thức khuya làm cho xong kế hoạch điều tra, không muốn chậm trễ một phút nào, ban đầu cậu chỉ là thực hiện chức trách của phóng viên thôi, nhưng bây giờ còn ôm tâm lý muốn báo thù nữa.
Ai bảo tên họ Liễu kia đâm Lương Thừa một nhát chứ.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Uyển Lâm đến cơ quan báo cáo chuyện này. Theo quá trình thông thường của Muôn Nẻo Đường thì việc chọn đề tài đưa tin đầu tiên phải mở cuộc họp thảo luận, tổng biên tập quyết định, phân công công việc xong mới chính thức quay phim chụp ảnh chứng thực.
Cho nên hành động này của cậu là “cầm đèn chạy trước ô tô”, không ngoài dự kiến bị Bào Xuân Sơn mắng cho một trận, cổ họng đó có thể nuốt trọn núi sông: “Tự mình quyết định, hai người chúng ta ai là tổng biên tập? Hả? Tin tức điều tra dài kỳ như thế này, cậu có cân nhắc chuyện nhân lực chưa? Cậu tưởng mình còn đang ở bộ phận phỏng vấn sao!”
Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ đáng thương: “Em tự đi tìm người giúp, có được không?”
“Cậu đúng là giỏi thật!” Bào Xuân Sơn không mảy may lay động, “Cậu tự tìm người, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cậu có chịu trách nhiệm được không? Liên lụy đến đài thì không cần làm nữa!”
Kiều Uyển Lâm đã lường trước tình huống xấu nhất, cậu không giả vờ nữa, nói: “Vậy em xin nghỉ.”
Bào Xuân Sơn cười gằn: “Muôn Nẻo Đường thật không giữ nổi đức phật như ngài nữa rồi, tình nguyện nghỉ làm để một mình điều tra, cũng không cần làm phiền đồng nghiệp chuyên nghiệp, cậu có giỏi thì tự mình lập ra một cái Muôn Nẻo Phố luôn đi!”
Kiều Uyển Lâm đang định phân giải thì dường như đã hiểu ra gì đó. Cậu nửa đường được điều tới đây, chuyên mục lần trước Bào Xuân Sơn đã buông tay để cậu phụ trách, có sắp xếp gì cũng trực tiếp giao cho cậu.
Có lẽ Bào Xuân Sơn cho cậu quyền lực là hy vọng cậu kéo đám đồng nghiệp lười biếng kia theo để thay đổi tình trạng trong tổ?
Cậu chính là cá da trơn trong “hiệu ứng cá da trơn” (*), muốn cậu vực dậy một đám cá mòi sống không bằng chết, hoặc cũng có thể là đám cá mòi đó đã từng là những con cá da trơn tràn đầy sức sống.
(*) hiệu ứng cá da trơn: Người Na Uy rất thích ăn cá mòi, đặc biệt là cá mòi sống. Trên thị trường, giá cá mòi sống cao hơn nhiều so với cá mòi chết, vì vậy nhiều ngư dân đã nghĩ ra trăm phương ngàn cách để mang cá sống về cảng. Nhưng tiếc là mọi nỗ lực của họ đều vô ích, bởi vì đa số cá mòi đều bị chết ngạt giữa đường. Sau đó, một người thuyền trưởng nọ đã nghĩ ra cách bỏ một con cá da trơn vào chung với bể cá mòi. Những con cá mòi nhìn thấy cá da trơn liền trốn đi khắp nơi vì sợ bị ăn thịt. Nhờ vậy, vấn đề cá bị thiếu oxi đã được giải quyết, ngư dân cũng có thể mang nhiều cá mòi sống về lại cảng.
Kiều Uyển Lâm lập tức dâng trào sứ mệnh, hỏi: “Tổng biên tập, em là cá da trơn thật sao ạ?”
“Cậu là nàng tiên cá, mới có chút bản lĩnh đã bày đặt ra oai!” Bào Xuân Sơn nói xong thở dài một hơi, “Xin nghỉ phải không, bao nhiêu ngày?”
Kiều Uyển Lâm vội vàng sửa lời: “Em không nghỉ nữa, vậy vụ án này…”
Bào Xuân Sơn chưa hề nói là không phê duyệt, chỉ là muốn mắng hành vi khinh thường quy củ của cậu, ký tên xong, còn trích ra một khoản kinh phí từ cái quỹ eo hẹp, nói: “An toàn đặt lên hàng đầu, phải báo cáo liên tục.”
Kiều Uyển Lâm như nhặt được thượng phương bảo kiếm, sắp xếp cho anh Nguy đến khu vực gần quán bar Gió Xuân thu thập dữ liệu, cậu và chú Đại Chí thì di chuyển đến công ty dịch vụ taxi.
Tìm được tài xế lái chiếc xe kia, đã qua một tuần rồi, khó mà nhớ được mình đã đón những khách nào.
Kiều Uyển Lâm bật video của chú Quẩy ra, miêu tả lại: “Chính là gã, ăn mặc rất sang trọng. Người khách trước gã thì đeo mắt kiếng, đi xe từ bệnh viện Nhược Đàm.”
Nói một tràng như thế, người tài xế dường như có chút ấn tượng, hỏi: “Quán bar Gió Xuân… Khi đó ở trước cửa có phải có hai người đàn ông đang ôm ấp phải không?”
Kiều Uyển Lâm: “Hả?”
“Tôi nhớ ra rồi!” Tài xế nói, “Trước cửa quán bar, có một người đàn ông rất đẹp trai ôm một thằng nhóc uống say, nhìn không rõ mặt. Tôi thấy lạ nên nhìn một lúc, gã đàn ông đó giục tôi chạy mau lên, giọng điệu gắt gỏng lắm.”
Kiều Uyển Lâm gãi lỗ tai ngượng ngùng, hỏi: “Vậy chú có nhớ gã ta đi đâu không?”
Người tài xế cố gắng nhớ lại, cuối cùng cho cậu tên một con phố. Con phố đó có ba khu chung cư, dưới tiểu khu là các cửa hàng, Kiều Uyển Lâm chọn ra vài tiệm ở mặt tiền mà mọi người thường hay tới định kỳ.
Cậu mời chú Đại Chí gội đầu ở tiệm làm tóc, tán gẫu với thợ làm tóc, nói đến chuyện làm thẻ thành viên, cậu mở ảnh của chú Quẩy ra, hỏi có thể cắt giống kiểu này được không.
Người thợ nói không vấn đề gì, nhưng không có biểu thị gì khác. cứ như thế cậu điều tra hết tất cả các tiệm cắt tóc nhưng không thu hoạch được gì.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều Uyển Lâm vào phòng tập gym, nói là được hàng xóm giới thiệu, hỏi mua khóa tập thì có khuyến mãi không. Đưa cho quản lý xem hình chú Quẩy, đối phương cười một cái, gọi một huấn luyện viên đô con tới.
Cố tình gội đầu hỏi chẳng thấy, vô tình lướt gym lòi ra ngay, người kia là huấn luyện viên riêng của chú Quẩy, hết sức nhiệt tình dẫn Kiều Uyển Lâm đi ngắm dụng cụ, chưa tới mười phút đã thiết lập xong phương án tăng cơ cho cậu rồi.
Kiều Uyển Lâm vào vấn đề chính: “Đắt quá à, để em suy nghĩ lại.”
Huấn luyện viên nói: “Em là hàng xóm của giám đốc Lý, bà con xa không bằng láng giềng gần, anh tặng cho em hai buổi.”
“Chủ yếu là em làm biếng.” Kiều Uyển Lâm nói, “Từ nhà tới phòng tập phải đi bộ tận năm trăm bước, em không muốn đi đâu.”
Huấn luyện viên cười nói: “Ôi giời ơi, băng qua đường cũng chỉ có hai trăm bước thôi, không phải em sống ở tòa nhà đối diện à.”
Kiều Uyển Lâm nở một nụ cười đầy nham hiểm, nhìn sang đối diện đường, tiểu khu Tân Phân, hóa ra chú Quẩy sống ở lô nhà số sáu đối diện.
Trước khi đi cậu tiện thể hỏi: “Mấy ngày nay anh Lý có tới không ạ, lần sau em sẽ tới cùng anh ấy.”
“Anh ấy đi công tác rồi, mấy ngày nay không hẹn tập.” Huấn luyện viên nói, “Vậy anh đợi em đó, chắc chắn sẽ luyện cho em không thua gì giám đốc Lý, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.”
Kiều Uyển Lâm sợ hãi, sau đó tự hỏi một câu đã suy nghĩ mấy ngày nay —— Rốt cuộc chú Lý là “số” mấy?
Cho cậu uống viagra, làm cho cậu hưng phấn, chẳng lẽ chú Quẩy là 0, vậy ra tối đó không phải muốn cướp lấy tuổi xuân của cậu mà là thèm muốn sự mạnh mẽ của cậu ư?
Đột nhiên Kiều Uyển Lâm dâng lên chút cảm xúc hổ thẹn, vẫn còn đang lúng túng thì điện thoại vang lên, Lương Thừa gửi một tấm ảnh tới, là một hộp dâu tây đỏ mọng.
Lương Thừa: Bé gái bệnh nhân tặng.
Kiều Uyển Lâm: Bao nhiêu tuổi thế?
Lương Thừa: Hai tuổi rưỡi.
Vậy thì nhỏ thật, Kiều Uyển Lâm không có ý kiến gì: Có ngọt không?
Lương Thừa: Không dám thử, sợ chua.
Người trưởng thành ngầm hiểu ý nhau, trông còn ấu trĩ hơn học sinh tiểu học, Kiều Uyển Lâm như đang đứng trước một căn phòng trái cây (*), trả lời: “Em có thể thử giúp anh.”
(*) căn phòng trái cây: mình tra thử thì nó ra một câu chuyện thiếu nhi, nhưng mình đọc truyện xong cũng không thấy liên quan lắm đến câu này của tác giả
Lương Thừa: Thử lúc đang còn tươi này.
Kiều Uyển Lâm gửi định vị cho anh, hỏi: Gửi chuyển phát nhanh hả?
Lương Thừa: Siêu Nhân sai vặt.
Trong khoảnh khắc đó, từng chút kí ức ngày hè đó cuồn cuộn kéo tới, Kiều Uyển Lâm nhấn tắt màn hình, bỗng nhiên không biết mình nhìn ra đầu đường cuối phố là để theo dõi hay là đang đợi một chàng trai lái mô tô tới.
Mãi cho đến khi Lương Thừa xuất hiện, cậu mới kéo lại cảm xúc đang dần lan rộng.
Bác sĩ Lương đến ngày nghỉ luân phiên, mặc một cái áo thun đen và chiếc quần thể thao, vẫn là kiểu phối hợp cũ, số lượng giới hạn, bắt xe buýt tới, đứng giữa những người qua đường trông vô cùng nổi bật, bàn tay cầm một hộp dâu tây được đóng gói tinh tế.
Kiều Uyển Lâm phơi nắng đến nỗi hai gò má đỏ au, chưa nghĩ ra câu mở đầu thì Lương Thừa đã gỡ nón lưỡi trai xuống đội lên cho cậu, đè xuống, nghiêng người tạo ra một bóng mát.
Dâu tây thơm ngọt, Kiều Uyển Lâm dựa vào cánh tay Lương Thừa để tiết kiệm sức, nhai kĩ nuốt chậm như một người nhàn rỗi.
Lương Thừa cầm túi cho cậu, lục xem thu hoạch mấy ngày nay —— Chú Quẩy tên thật là Lý Triết, là một quản lý khách hàng trong ngân hàng đầu tư, chưa kết hôn, sống một mình, nuôi một con chó bull Pháp. Thỉnh thoảng có một người em trai họ là sinh viên đại học đến ở qua đêm, có phải em họ thật hay không thì còn đợi kiểm chứng.
“Không phải cần anh giúp à?” Anh hỏi.
Kiều Uyển Lâm dẩu môi về phía tiệm thú cưng đối diện, nói: “Chó của hắn ta được gửi nuôi đến ngày kia, có lẽ ban ngày hôm đó hoặc tối ngày mốt sẽ về.”
Lương Thừa “ừm” một tiếng: “Được, anh biết rồi.”
Kiều Uyển Lâm hơi lo lắng: “Anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể khiến hắn khuất phục?”
Lương Thừa nói: “Ba mươi ba phần trăm.”
“Ra số gì mà chuẩn thế.” Kiều Uyển Lâm tưởng mình nắm chắc phần thắng, trong tiềm thức của cậu thì Lương Thừa có thể thu phục được tất cả mọi thứ, “Hơi thấp rồi đó, cưa cưa.”
Giọng điệu không khác gì năm xưa nói “Em hết tiền rồi anh ơi”, Lương Thừa nhìn cậu, tầm mắt đặt trên bờ môi màu hồng phớt, nói: “Em năn nỉ anh đi, anh có thể nâng lên.”
Kiều Uyển Lâm không chịu: “Tỉ lệ này của anh đã tính cả em vào chưa?”
“Tính thêm em thì rớt mười phần trăm rồi.” Lương Thừa không đùa cậu nữa, “Anh muốn tác chiến tập thể, một người ba mươi ba phần trăm, ba người không phải gần một trăm phần trăm rồi sao?”
Đêm khuya ngày kia, các cửa tiệm trên phố lục tục đóng cửa, cổng chung cư Tân Phân bật ngọn đèn ngũ sắc rực rỡ.
Một chiếc taxi chạy từ sân bay tới, dừng trước cổng chung cư, chú Quẩy xuống xe, đi công tác cộng thêm bay đêm nên mệt mỏi kéo hành lý đi vào.
Gã móc ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, đột nhiên trước mặt có một người đi tới, người kia tinh mắt đưa bật lửa tới, bật lên, đốm lửa óng ánh chiếu sáng khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, điếu thuốc được đốt lên, chú Quẩy bị mê hoặc: “Cậu là…”
Ánh mắt Ứng Tiểu Quỳnh đung đưa, nói: “Ở quán bar Gió Xuân chú chuốc thuốc tôi, quên rồi sao?”
Sắc mặt chú Quẩy căng thẳng, lập tức phủ nhận: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì, tránh ra, cậu nhận lầm người rồi.”
“Không phải chú nói thích loại hình như tôi à?” Ứng Tiểu Quỳnh ngăn cản, “Còn cho tôi uống viagra nữa, sao, chú cũng tự mình biết mình quá nhỉ, biết không uống là không chịch nổi chú phải không?”
Chú Quẩy thẹn quá hóa giận, lại còn chột dạ, thằng bé tối hôm đó quả thật cũng có nói khích, cũng môi hồng răng trắng như thế này, nhưng gã nhớ là nó trẻ hơn tên này cơ mà.
Gã đi đường vòng, vừa xoay người thì ở bên khác có một tên cường tráng ngăn cản, đeo kính râm đeo khẩu trang đội mũ ngư dân, dưới nách kẹp một cái ví nam của Louis Vuitton.
Lão Tứ tốt xấu gì cũng có mấy trăm vạn fan, sao có thể để lộ mặt được, nhưng hắn cũng không ngờ có ngày mua hàng hiệu đơn giản như mua tương đậu, có một ngày lại phải quay lại nghề cũ.
Hắn vốn muốn từ chối nhưng Lương Thừa lại nói năm xưa hắn nhảy tường bắt Kiều Uyển Lâm, nợ nhóc con một lần. Đây là lời mà con người có thể nói ra được sao, hắn nhảy tường thôi mà cũng trở thành tội nhân thiên cổ hả? Nếu như hắn nhớ không lầm thì khi đó chính Lương Thừa là người khai báo ô cửa sổ thứ hai mà.
“Lý Triết phải không? Lớn già đầu rồi không làm chuyện đàng hoàng, mày có biết mày chọc phải ai không?” Trong ấn tượng của lão Tứ, Kiều Uyển Lâm vẫn còn là học sinh cấp ba mười sáu tuổi, “Tám năm trước đã chơi trò theo dõi, chụp lén lấy chứng cứ trình báo cảnh sát, mày tưởng người ta là nhóc con vắt mũi chưa sạch à, đó là thằng nhóc quỷ đó!”
Một tiếng ho nhẹ vang lên, hắn liền im bặt.
Chú Quẩy hoảng sợ xoay người, nhìn thấy chàng trai tối hôm đó đẩy gã té ngã, vì để tiện cho gã nhớ lại nên người kia còn đặc biệt mặc lại cái áo sơ mi hôm nọ.
Lương Thừa đút tay trong túi quần, trước tiên liếc lão Tứ một cái, nói hắn tới bắt người hay là tám nhảm, sau đó mới nói: “Quản lý khách hàng đầu tư Văn Thiên, đúng chứ?”
Chú Quẩy hoảng hồn, nói: “Tao có làm gì em trai mày đâu.”
“Đứng nói hơi mệt nhỉ.” Lương Thừa ngẩng đầu nhìn anh đèn trên phố, “Hay là vào nhà mày nói chuyện đi, lô sáu lầu ba căn hộ 602, sinh viên đại học năm hai mày bao nuôi chắc vẫn chưa tới phải không.”
Công ty và địa chỉ nhà đều đã mò ra, bao gồm cả chuyện riêng tư, chú Quẩy bị bao vây ba phía, bèn đầu hàng: “Chúng mày muốn gì, tiền phải không?”
Ứng Tiểu Quỳnh không hổ là tai mắt của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nói: “Làm nhân chứng, lấy công chuộc tội, tao cho mày lì xì còn được nữa là.”
Lương Thừa không thèm phí lời, tiến lên phía trước lôi gã đi ra đường, anh chỉ bóp vai mạnh một chút thôi là gã đã đau đớn kêu la, chẳng biết huấn luyện viên đã tập những gì.
Đi tới bên cạnh chiếc việt dã, lão Tứ kéo cửa xe đẩy người vào trong.
Rầm một tiếng, cửa xe đóng lại, chú Quẩy ngồi co rúm phía sau, ngẩng đầu lên, người bị hại say khướt tối hôm đó từ ghế phụ lái xoay lại, đúng là thằng nhóc quỷ, còn cười phớ lớ ra oai.
Tích, Kiều Uyển Lâm ấn bút ghi âm, nói: “Hi, chúng ta bắt đầu nha.”
Ba kiếm khách hoàn thành nhiệm vụ, không lên xe, dưới ánh trăng bạc dựa vào thân xe mỗi người đốt một điếu thuốc, ngậm lên miệng, nhả khói lượn lờ.
Nhiều năm qua đi, Ứng Tiểu Quỳnh đã không còn đòi nợ từ lâu rồi, chỉ chuyên tâm kinh doanh ăn uống thôi. Lương Thừa kết thúc cuộc sống phiêu bạt bất định, trở thành bác sĩ. Lão Tứ tha hương dốc sức tự mở một khoảng trời riêng, tự do vui vẻ. Chẳng ai ngờ bọn họ còn có cơ hội tụ họp làm lại công việc này.
Gọi là gì ấy nhỉ, lệnh truy nã giang hồ.
Ứng Tiểu Quỳnh duỗi eo, nói: “Lão Tứ, mày có còn thấy đường không thế?”
“Đờ mờ, quên mất.” Lão Tứ tháo kính râm xuống, “Lần sau nhớ hẹn trước nha mấy ba, làm tao phải gác lại buổi livestream, fan sẽ đau lòng lắm đấy.”
Lương Thừa: “Ờ.”
Ứng Tiểu Quỳnh khẽ hỏi: “Mày với bạn học Tiểu Kiều, bây giờ là quan hệ gì?”
Lương Thừa nói: “Không rõ.”
Lão Tứ có lòng riêng: “Mày cố gắng lên xíu nữa đi, trói nhóc ấy lại. Bảo nhóc ấy đừng có thù dai tao nữa, lỡ ngày nào tung tin của tao ra, fan của tao sẽ chịu không nổi đâu.”
“Mẹ mày đừng có suốt ngày fan phủng nữa đi.” Ứng Tiểu Quỳnh bực bội, “Tao sắp chịu không nổi rồi đây này.”
Lão Tứ lại nói: “Thôi bỏ qua đi, hai chúng ta có làm gì cũng vô dụng.”
“Cũng phải.” Hồi sau, Ứng Tiểu Quỳnh không nhịn được nữa: “Này đương sự, mày hy vọng sẽ có quan hệ gì?”
Lương Thừa cười khẽ một tiếng, phủi hết khói thuốc đi, tàn thuốc tung bay, càng làm giọng điệu của anh trở nên nhẹ nhàng, anh đáp: “Lần này… phải do em ấy quyết định.”
Truyện khác cùng thể loại
817 chương
114 chương
232 chương
57 chương
57 chương
480 chương