Tâm nhãn

Chương 42

Sàn xe việt dã khá cao, Lương Thừa nửa dìu nửa bế Kiều Uyển Lâm nhét vào ghế phụ lái. “Em không ngồi.” Kiều Uyển Lâm chui ra ngoài, “… Em không ngồi Kim Bôi đâu.” Lương Thừa ngây ra một lát, anh đã tạo ra bóng ma tâm lý cho người ta rồi ư, “Không phải Kim Bôi, đây không phải xe van.” Kiều Uyển Lâm quay đầu nhìn chằm chặp biểu tượng xe trên vô lăng, không quậy nữa, quay đầu lại nói như đang nịnh bợ: “Anh Ứng, anh lái Mercedes rồi… anh và lão Tứ đều phát đạt hết rồi, nhớ phải bảo kê em đó nha.” Lương Thừa nhân lúc người ta đang mơ mơ hồ hồ, hỏi: “Vậy Lương Thừa thì sao?” Kiều Uyển Lâm chau mày, giống như đang kìm nén sự khó chịu cùng cực, mở miệng ra là vừa ọe vừa ho. Lương Thừa vặn mở chai nước suối, nâng cằm rót cho cậu miếng nước, nói: “Anh làm em muốn ói đến thế cơ à?” “Không ói được.” Kiều Uyển Lâm lẩm bẩm, “Tiền ăn hải sản mắc lắm.” Lương Thừa cảm thấy mình như đang đối thoại với nhóc con ngày xưa: “Ăn được đồ ngon rồi, có vui không?” Kiều Uyển Lâm giơ tay lên một cái, suýt nữa vung một cái tát vào mặt Lương Thừa, sau đó bất bình nói: “Vui gì mà vui, bọn họ ăn nhanh quá… tôm hùm em chỉ mới nếm, nếm được một miếng, chưa có no gì hết.” Lương Thừa cài dây an toàn cho cậu, đóng cửa xe lại, quay vào nhà hàng gói mang về phần cơm rang tôm nõn và sữa đậu nành. Giá cả sữa đậu nành không thay đổi gì so với tám năm trước, không lời bao nhiêu, Ứng Tiểu Quỳnh đích thân vào tủ lạnh lấy ra hộp cuối cùng, tấm tắc nói: “Nhiều năm thế rồi, người ta có còn hảo món này nữa không?” Lương Thừa châm chích: “Nhà hàng các anh có phải tăng giá hơi cao rồi không, ăn hết hai nghìn tư cũng chưa thấy no.” “Thời đại này có gì mà không tăng.” Mấy lời nói mát của Ứng Tiểu Quỳnh còn lạnh hơn cả máy điều hòa, “Số tuổi cũng tăng lên đấy thôi, học sinh cấp ba ngày xưa giờ cũng đi làm rồi, không chừng cũng yêu đương mấy bận rồi đấy.” Lương Thừa xách túi đồ ăn lên, nói: “Vậy anh nắm bắt cơ hội đi, hơn ba mươi rồi mà chưa thoát kiếp FA.” Ứng Tiểu Quỳnh vô cùng thiếu đạo đức: “Chí ít cũng không giống ai kia, gần ba chục rồi mà chưa hết bệnh nhạy cảm.” Lần này Lương Thừa thua trắng, quay về xe, Kiều Uyển Lâm ngả đầu vào cửa sổ xe “hôn mê”, lần đầu tiên uống rượu, đầu mặt nóng bừng bừng, cổ cũng đỏ lừ, thi thoảng còn cọ cọ lên cửa kính. Lương Thừa khởi động xe, Kiều Uyển Lâm nhào hụt về phía trước, mò mẫm nắm lấy dây an toàn. Cậu bé năm đó đã trưởng thành rồi, nhưng ở một giây phút nào đó vẫn thoáng hiện lên dáng vẻ năm xưa, khiến người ta hơi thảng thốt. Lương Thừa duỗi tay ra, chạm vào ngọn tóc Kiều Uyển Lâm như chuồn chuồn lướt nước. anh không biết địa chỉ nhà Kiều Uyển Lâm, nếu như tự ý đem em ấy về chỗ mình, sau khi tỉnh dậy lại lúng túng hoặc không vui, sau này chắc sẽ càng xa lánh mình hơn. Đi ngang biển chỉ dẫn, bỗng nhiên anh nhớ tới tiểu khu của Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp ở gần đây, trong nhà có đầy đủ thuốc thang, dù cho Kiều Uyển Lâm tỉnh lại đuổi anh đi thì tốt xấu gì cũng có người chăm sóc. Ở trong nhà, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp đang xem tivi ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng xe, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lương Thừa đang dìu Kiều Uyển Lâm bất tỉnh nhân sự xuống xe. Kiều Văn Uyên liền nghĩ tới tình huống xấu nhất, đầu toát mồ hôi lạnh, điều khiển tivi rơi xuống sàn, ông xông ra huyền quan mở cửa. Hạ Tiệp đuổi theo, hỏi: “Lương Thừa, có chuyện gì thế? Uyển Lâm bị làm sao thế này?” “Không sao.” Lương Thừa nói, “Em ấy tụ tập với đồng nghiệp ở nhà hàng bạn con, uống say quá.” Mùi rượu thoang thoảng nhè nhẹ thôi nhưng Kiều Văn Uyên lại thở dài một hơi nặng trĩu, làm bác sĩ mấy chục năm, chứng kiến vô số cảnh sống chết, nhưng cái mạng già này suýt nữa bị con trai ruột dọa cho mất tiêu luôn. Vào trong nhà, Kiều Uyển Lâm bị ánh đèn sáng chói mắt nên mơ màng tỉnh lại, bám trên người Lương Thừa, lè nhè hỏi: “Đây là nhà ai vậy…” Sắc mặt Kiều Văn Uyên càng khó coi, nói: “Lương Thừa, con bỏ nó ra đi, để nó tự đứng dậy.” Hạ Tiệp vội vàng nói: “Bây giờ anh có cáu gắt thì con nó cũng có hiểu đâu, để cho nó nghỉ ngơi trước, được không?” “Đúng là giỏi thật, biết rõ sức khỏe mình yếu ớt mà còn học theo người ta uống rượu!” Kiều Văn Uyên tức giận nói, “Nghỉ ngơi, bảo nó tự đi đi, cả hai cứ mặc kệ nó!” Kiều Uyển Lâm lảo đảo bước đến trước mặt Kiều Văn Uyên, biểu cảm hết sức vô tội, giống như giây tiếp theo sẽ xin lỗi nhận sai ngay, nhưng kết quả là cậu đáp trả: “Kiều Văn Uyên, ba la lối cái gì hả?” Kiều Văn Uyên tháo phắt mắt kính xuống, trừng mắt nhìn đứa con bất hiếu này: “Tao không làm ba mày được nữa rồi, ai muốn làm thì làm đi!” “Ba quát cái gì!” Kiều Uyển Lâm rượu vào lời ra, “Không phải ba chỉ là phó viện trưởng thôi à? Nghĩ mình giỏi lắm chắc? Mấy năm nay toàn mặc kệ con, ba làm ba con lúc nào! Thích thì làm không thì thôi!” Kiều Văn Uyên muốn thổ huyết luôn: “Mày đang làm phản phải không?!” Kiều Uyển Lâm nói: “Ba chưa từng thương con! Ba chỉ biết ra lệnh cho con thôi, thương con thì mua xe cho con đi, con muốn lái Mercedes!” Lương Thừa: “…” Kiều Uyển Lâm mắng bố già của mình xong, quay đầu sang nhìn Hạ Tiệp, cảm xúc trào dâng: “Còn, còn mẹ nữa, sau khi mẹ thuyên chuyển thì gọi cho con được mấy cuộc? Lúc nào mẹ cũng bận hết, có thời gian rảnh thì tái hôn, rồi sinh con, không bao giờ có thời gian để ý đến con!” Hạ Tiệp biết cậu nhận lầm người, đành phải xuôi theo: “Uyển Lâm, không phải như vậy…” Kiều Uyển Lâm càng nói càng ấm ức, bao nhiêu sức lực tiêu hao hết, bắt đầu ỉu xìu: “Mẹ có một đứa con khỏe mạnh rồi nên vứt bỏ con có phải không… Ba mẹ không ai quan tâm đến con hết.” Cậu xiêu vẹo quay người lại, được Lương Thừa đỡ lấy, cậu ngẩng đầu lên, vừa khờ khạo vừa đáng thương nói: “Anh đẹp trai, anh phân xử cho em đi.” Vở kịch sóng gió gia tộc hạ màn, Kiều Văn Uyên uống một viên hạ huyết áp, sau nửa đêm mới ngủ được, Hạ Tiệp tuy chuyện không liên quan đến mình nhưng cũng trằn trọc cả đêm. Lương Thừa ẵm Kiều Uyển Lâm vào giường ngủ, trong lúc anh vắt khăn mặt, cậu phát ra tiếng ngáy nhỏ từ mũi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn rồi, cởi áo lau mặt, lúc lau đến mí mắt thì cậu run lên một cái mở mắt ra. Kiều Uyển Lâm nhìn anh chằm chằm, như say như mơ, ở trong một căn phòng xa lạ, còn hơi thở thì quen thuộc, cậu không phân biệt được là tám năm trước hay tám năm sau. “Anh ơi.” Cậu khẽ gọi. Lương Thừa vắt khăn mặt ra đầm đìa nước, xuyên qua kẽ ngón tay chảy xuống sàn nhà, anh đáp: “Ừm.” Kiều Uyển Lâm chỉ gọi một câu thế thôi, sau đó mất ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy nhỏ nghe lâu giống như tiếng nức nở, Lương Thừa nằm trông bên giường, mãi đến khi khăn mặt khô ran, ánh nắng ban mai xua đuổi ánh trăng đi mất. Sáu giờ, đồng hồ báo thức của một ngày làm việc vang lên. Kiều Uyển Lâm từ từ mở mắt ra, đầu hơi đau, nhìn thấy đèn chùm thủy tinh, những đường thạch cao lượn sóng và bảng phóng phi tiêu trên tường mới phát hiện đây là phòng ngủ nhà mới. Tắt báo thức đi, điện thoại có mấy tin chưa đọc, đều là đồng nghiệp hỏi cậu về đến nhà chưa. Kiều Uyển Lâm cố gắng nhớ lại, tối qua ăn uống linh đình, cậu uống một ly bia, sau khi kết thúc cậu ở lại thanh toán… Mở lịch sử thanh toán ra, cậu hơi mông lung, tại sao lại không có ghi chép thanh toán? Chẳng lẽ cậu không đủ tiền nên nhà hàng gọi cho Kiều Văn Uyên rồi Kiều Văn Uyên chuộc cậu về? Kiều Uyển Lâm như mất trí nhớ, những chuyện sau bữa tiệc cậu quên sạch sẽ. Tắm rửa xong, cậu xách balo rón rén ra khỏi phòng ngủ, định tùy cơ ứng biến. Trong phòng ăn, Kiều Văn Uyên đang ngồi chỉnh tề, mặt đen hơn cả đít nồi, Hạ Tiệp có vẻ cũng không ngủ được ngon, trên bàn bày sữa đậu nành và bánh quẩy mới mua về. Kiều Uyển Lâm hỏi thử: “Có phần của con không?” “Đương nhiên là có rồi.” Hạ Tiệp nói, “Còn có một phần cơm rang tôm nõn gói mang về đây, con ăn không, dì hâm lại cho con nhé.” Kiều Uyển Lâm nhìn sữa đậu nành trên bàn hơi ngẩn ra. Lúc này Lương Thừa từ phòng ngủ khác đi ra, khi trời sáng mới chợp mắt được một lúc, quầng mắt hơi thâm. Bữa ăn đầu tiên đầy đủ bốn người, bầu không khí hơi nghiêm túc, Kiều Văn Uyên ăn được mấy miếng thì buông đũa: “Tỉnh rượu chưa?” Kiều Uyển Lâm chột dạ nói: “Dạ, tỉnh rồi.” Kiều Văn Uyên ra tối hậu thư, nói: “Đừng rầy rà nữa, mấy ngày này chuyển về đây đi.” Kiều Uyển Lâm kinh ngạc, thế mà không bị mắng à, hơn nữa trong lời nói của ba cậu còn có chút bất đắc dĩ. “Có ấm ức gì cứ nói, sau này không được uống rượu nữa.” Lời của Kiều Văn Uyên rất chân thành và khẩn thiết, “Lúc trước ba không chăm sóc tốt cho con, sau này người một nhà sống chung với nhau, ngày tháng còn dài.” Kiều Uyển Lâm được thương mà sợ: “Con biết rồi.” “Con muốn mua xe thì cuối tuần này đi xem thử, nhưng mà mới tốt nghiệp, lái Mercedes thì huênh hoang quá.” Kiều Uyển Lâm bóp hộp sữa đậu nành bắn ra một tia sữa, rốt cuộc tối qua mình đã làm gì vậy, ba cậu chẳng những không giận mà còn mua xe cho cậu á? Hạ Tiệp cũng khuyên nhủ: “Uyển Lâm, đây là nhà con, về đây ở đi.” Người lớn đã nhỏ nhẹ, Kiều Uyển Lâm cũng không mạnh miệng được, lại rót sữa đậu nành ngọt lịm ra, hiếm khi hồ đồ gật đầu. Kiều Văn Uyên yên lòng, nói với Lương Thừa: “Tiểu Lương, con đã có sự nghiệp ổn định rồi, không cần người lớn nhắc nhở nữa, nhưng nếu con muốn thì cũng có thể chuyển về.” Lương Thừa nói: “Không cần đâu ạ, con ở một mình quen rồi.” “Dù sao thỉnh thoảng con cũng tới đây ở đi, cứ xem như nhà mình.” Kiều Văn Uyên nói, “Tối qua cũng may có con đưa Uyển Lâm về, nếu không nó ở bên ngoài nghịch phá thì bẽ mặt chết.” Kiều Uyển Lâm ngẩng đầu lên, Lương Thừa đưa cậu về? Kiều Văn Uyên nói: “Lớn tướng rồi vẫn không biết phép lịch sự, một câu cảm ơn cũng không nói được.” Kiều Uyển Lâm không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, vừa lúng túng vừa chóng mặt, đứng dậy nói: “Con không được tới trễ, con đi làm trước đây.” Ra ngoài nhìn thấy chiếc Mercedes, trong đầu Kiều Uyển Lâm mơ hồ hiện lên một vài khung cảnh, đèn xe bật sáng, cậu quay đầu lại, Lương Thừa ở phía sau mở cửa xe. Kiều Uyển Lâm nhác thấy nút kết bình an trên chìa khóa, cũ mèm cả rồi, màu xanh nhạt bạc phếch, cũ đến độ khiến người ta muốn ruồng bỏ. Nhưng Lương Thừa vẫn nắm rất chặt, nói: “Anh đưa em đi, không chung đường thì anh đi đường vòng.” Trên đường loa hát năm ca khúc, đến cổng lớn đài truyền hình, Lương Thừa tắt máy, loa cũng yên tĩnh, tiếng khóa cửa xe trở nên rất rõ ràng. Kiều Uyển Lâm hỏi: “Làm gì thế?” Lương Thừa móc điện thoại ra, mở mã QR WeChat, nói: “Quét mã, kết bạn với anh.” Những chuyện cũ lộn xộn đều dâng trào, lấn át cả men say, Kiều Uyển Lâm trả lại câu nói cũ cho anh: “Không cần đâu.” Lần đầu gặp lại Lương Thừa đã ngờ được câu trả lời này rồi, cho nên anh mới đợi tới bây giờ: “Tiền ăn nhà hàng hai nghìn tư, kết bạn xong chuyển lại cho anh.” Kiều Uyển Lâm: “…” Lương Thừa chặn hết đường lui: “Anh không có Alipay, số thẻ ngân hàng cũng không nhớ, trả bằng hiện kim thì phải kiểm tra thật giả.” (*) (*) Alipay thì chỉ cần số điện thoại, còn WeChat thì phải kết bạn mới chuyển tiền được, nên anh Thừa chặn hết đường lui để em Kiều buộc phải add WeChat Não Kiều Uyển Lâm kêu ong ong, bị đạo đức “thiếu nợ phải trả” trói buộc, cậu lấy điện thoại ra quét mã, ảnh đại diện nhảy ra là một con cún màu trắng, cảm xúc cậu rất phức tạp, chần chờ nửa phút mới nhấn gửi lời mời. Cái người biến mất vào mùa hè năm đó, lại lần nữa xuất hiện trong danh sách bạn bè, cậu chuyển khoản hai nghìn tư, nói: “Mở cửa được chưa?” Lương Thừa mở khóa xe: “Đi đi.” Anh đưa mắt nhìn Kiều Uyển Lâm tiến vào đài truyền hình, cầm điện thoại lên. Ban đầu người xóa bỏ liên hệ là anh, bây giờ đòi kết bạn cũng là anh, hành vi vô lại, cách làm ấu trĩ, càng khiến người ta tức hơn năm xưa. Cả một buổi sáng, Kiều Uyển Lâm đã nếm trải đủ loại cảm xúc, sau khi chúng hòa trộn vào nhau, cậu thể hiện ra trạng thái hoang mang mờ mịt. Điện thoại vang lên, tin nhắn của chủ nhà nhắc nhở căn chung cư của cậu tới kỳ hạn rồi, hỏi cậu có muốn kí tiếp không. Cậu chưa trả lời, phiền muộn vò đầu, bực bội muốn đi công tác ngay để thoát ly hiện thực. Tổ trưởng cười nói: “Sao thế, quần áo cũng không thay, tối qua không về nhà à?” Kiều Uyển Lâm ấp úng: “Về rồi…” Trong phòng làm việc trống hết một nửa, cậu nhìn xung quanh chợt nhận ra nhóm quay phim cũng thiếu đi hai người, “Ủa? Chị Mộng với Vương An sao không tới, còn có anh Tường nữa?” Tổ trưởng nói: “Buổi trưa bay tới Bắc Kinh, nên buổi sáng họ không tới.” Kiều Uyển Lâm hoảng hốt, hôm nay đi công tác ư, sao cậu không nhận được thông báo?! Lúc này, Tôn Trác xách tập công văn tới, tay còn lại cầm ly latte, dáng vẻ ung dung đi vào, đến trước cửa phòng làm việc, nói: “Tiểu Kiều, qua đây chút.” Kiều Uyển Lâm vội vàng chỉnh trang lại biểu cảm, vào phòng đóng cửa lại, đúng lúc Tôn Trác nhấp một ngụm latte, tiện tay đặt một tờ giấy quen mắt xuống. Cậu nhìn thật kĩ, đó là đơn xin đi công tác của cậu mà. “Ừm.” Tôn Trác rút ra, “Tổ trưởng của các cậu đã phê duyệt rồi, nhưng bị tôi trả lại.” EQ thấp mới đi hỏi sếp tại sao, Kiều Uyển Lâm nhịn xuống, EQ cao nói: “Sếp, sếp có chỉ thị gì khác sao?” Tôn Trác đưa cho cậu một phần tài liệu, là kế hoạch bước đầu, nói: “Tôi định làm một phóng sự về những nhân viên y tế, có suy nghĩ này từ lâu rồi, do ba tôi đổ bệnh nên mới chậm trễ.” Theo quá trình bình thường là phải xác định tố chất, điều tra lý lịch, mạo hiểm dự đoán, tiến hành sàng lọc các bệnh viện trong thành phố, cuối cùng là đàm phán với những người có liên quan. Mà Kiều Uyển Lâm đoán được ý của Tôn Trác trong kế hoạch này, cũng đoán ra được mục đích: “Chú muốn cháu tham gia chế tác?” “Thông minh đấy.” Tôn Trác trả lời, “Hơn nữa tôi cũng đã chọn được người thích hợp rồi, cậu đoán ra là ai không?” Kiều Uyển Lâm thầm nghĩ, là người cậu quen hả? Không phải là Kiều Văn Uyên chứ? Tôn Trác nói: “Tôi thấy bác sĩ Lương cũng được đấy.” Hai mắt Kiều Uyển Lâm tối sầm, cái này đi xa quá rồi đó. Với tính cách của Lương Thừa, anh sẽ không bao giờ nhận phỏng vấn, huống hồ anh ấy từng xảy ra chuyện, trở thành người của công chúng, lỡ như bị phanh phui tiền án thì phiền phức to. Tôn Trác nói: “Thật ra tôi đã mở lời trước với bác sĩ Lương rồi nhưng cậu ta nói không có hứng thú, dù gì cũng là thanh niên tài hoa xuất thân trường danh tiếng, kiêu ngạo một chút cũng có thể hiểu được.” Kiều Uyển Lâm nhân cơ hội này nói: “Nếu anh ấy đã từ chối——” “Cho nên tôi muốn bảo cậu nói thử.” Tôn Trác ngắt lời cậu, “Cậu thử đi khuyên nhủ cậu ta xem, anh em với nhau mà, tôi có thể nhìn thấy cậu ta rất thương cậu.” Kiều Uyển Lâm suýt nữa chất vấn, anh nhìn ra anh ấy thương em chỗ nào?! Không đợi cậu phản bác, Tôn Trác vừa mềm vừa cứng nói: “Đây là nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho cậu sau khi nhậm chức, bộ phận chúng ta không dễ vào được đâu đó, Tiểu Kiều, hãy để tôi nhìn thấy năng lực và giá trị của cậu đi nào.” Kiều Uyển Lâm á khẩu, ngành này đánh giá theo quan hệ thầy trò, Tôn Trác khen cậu là hạt giống tốt, những người mới cùng đợt đều được phân đến đơn vị trực thuộc đài truyền hình hoặc là bộ phận khác, chỉ cần cậu còn ở lại bộ phận tin tức, thì đương nhiên không thể khiến đối phương thất vọng. Ra khỏi văn phòng, Kiều Uyển Lâm trốn vào phòng trà nước uống một ly nước lớn. Cậu đã đồng ý với Tôn Trác, nhưng không thể đảm bảo thành công, thực tế là cậu chắc chắn rằng Lương Thừa sẽ cự tuyệt, chính bản thân cậu không hy vọng Lương Thừa sẽ tham gia. Nhưng Tôn Trác lại không bỏ qua, còn chúc cậu hoàn thành nhiệm vụ. Kiều Uyển Lâm mở WeChat ra, nên nói trực tiếp hay là hẹn ra ngoài? Khốn kiếp thật, vốn định cách xa một chút, đợi Lương Thừa nhận tiền xong sẽ chặn anh luôn, lần này cậu còn phải chủ động liên hệ nữa chứ. Mở ảnh đại diện hình chó trắng ra, hai nghìn tư vẫn chưa được nhận, cậu tìm được lời mở đầu rồi: Sao anh không nhận tiền? Lương Thừa trả lời rất nhanh: Nhận xong em sẽ chặn anh đúng không? Kiều Uyển Lâm bị đoán trúng tim đen, nói: Rốt cuộc anh có nhận không? Lương Thừa: Cứ nợ đó đi. Kiều Uyển Lâm đang rầu chính sự không nói ra được, lại muốn phát tiết một chút, đánh mãi một hàng chữ gõ xong lại xóa. Lương Thừa: Được tám trăm chữ rồi đấy, đang viết bản thảo đưa tin à. Dưới tình huống nguy cấp, Kiều Uyển Lâm bịa chuyện: Em muốn hỏi… xe của anh là loại gì? Rất lâu sau vẫn không trả lời, chắc Lương Thừa đang bận rồi. Kiều Uyển Lâm thật sự viết bản thảo cả một ngày, mỗi khi thấy Tôn Trác ra ra vào vào là cậu lại cúi gằm xuống, cứ sợ sẽ bị gọi tới phân phó mấy chuyện kỳ quặc gì nữa. Ngâm tới giờ tan tầm, cậu rầy rà làm người cuối cùng ở lại rồi mới chịu đi, ánh hoàng hôn đẹp vô ngần, chú bảo vệ ngoài cổng còn chạy ra ngắm cảnh. “Cậu đón ai thế, người tăng ca thì không đi được, người không tăng ca thì về hết rồi.” Chú bảo vệ tán gẫu với người ta. Người kia nói: “Không biết có tăng ca hay không, đến xem thử vận may.” Chú bảo vệ nhiệt tình nói: “Người đó ở bộ phận nào, tên gì, tôi gọi điện thoại cho.” Kiều Uyển Lâm đi ra, ánh chiều tà mấy năm như một, Lương Thừa dựa lưng vào cửa xe đút tay vào túi, nhìn thấy cậu, liền nói với chú bảo vệ: “Không cần đâu, vận may của con vẫn còn tốt lắm.” Tiến lại gần, Kiều Uyển Lâm biết rõ còn hỏi: “Anh tới làm gì?” Thân xe mới được tẩy rửa, Lương Thừa trả lời: “Loại xe anh quên rồi, lái đến đây cho em xem thử.” Tác giả: Ba Kiều: Lời ba nói chả là cái thá gì. (ý là ông nói mới tốt nghiệp đừng lái Mercedes nhưng Kiều Uyển Lâm vẫn hỏi Lương Thừa anh chạy loại mercedes gì)