Không thể không nói, Lục Hành Thương thật sự là một người bạn trai ấm áp. Anh ta không hề đóng kịch, gần như đảm đương vai tài xế chuyên dụng của Trình Trì, mỗi ngày đều tới trường đưa đón Trình Trì đi làm tan tầm, bình thường ở cạnh nhau, cũng rất săn sóc cô, cảm giác giống như một người anh trai. Thật ra tính lại, anh ta còn nhỏ hơn cô một tuổi, dù hai người học đại học cùng khóa, nhưng Trình Trì đi học muộn mất một năm. EQ của Lục Hành Thương rất cao, từ thủ đoạn cưa cẩm con gái là có thể nhìn ra, hơn nữa hai người ở bên nhau, ngoại trừ lần ăn cơm đầu tiên có nhắc đến Hứa Nhận, sau đó, hai chữ kia hoàn toàn biến mất khỏi cuộc nói chuyện của họ. Anh ta không đề cập tới Hứa Nhận, tất nhiên Trình Trì càng thêm kiêng kỵ. Nói tóm lại, cô tương đối hài lòng với người bạn trai mới này, cũng bằng lòng đối xử tận tâm với anh ta. Chỉ là có một chút. Dường như còn... Thiếu cái gì đó. Thiếu cái gì nhỉ? Đêm khuya tĩnh lặng, cô ngồi bên cửa sổ, suy nghĩ thật lâu. Mãi đến khi Sex lộ cái đầu nhỏ ra khỏi mai rùa, liếc nhìn cô, Trình Trì mới giật mình nhận ra, cô đối xử tốt với Lục Hành Thương, đều dựa trên cơ sở anh ta đối xử với cô không tồi, giống như đang trả ân tình. Cái thiếu chính là cảm xúc mãnh liệt đến moi tim móc phổi như với Hứa Nhận trước đây. Lòng nhiệt tình ấy, có lẽ đời này, sẽ không có với người thứ hai nữa. ---- Trình Trì hẹn bọn Dương Tĩnh đi đua xe, cô dẫn Lục Hành Thương theo. "Giới thiệu một chút, bạn trai của tớ." Trình Trì dẫn Lục Hành Thương đến trước mặt bọn họ, thoải mái giới thiệu. "Chào mọi người, tôi tên là Lục Hành Thương." Lục Hành Thương rất phong độ lễ phép bắt tay với mọi người. Trừ Bạch Du đã sớm biết chân tướng, mấy người bạn kia đều ngây ngẩn đặc biệt là Dương Tĩnh. "Cậu đùa hả Trình Trì." Anh ấy nói thẳng: "Cậu không quay lại với Hứa Nhận thì phải nói sớm chứ, cậu sớm nói cho tớ, tớ mẹ nó theo đuổi cậu ngay, cậu lại tùy tiện tìm một người đàn ông như vậy là cố ý trêu tức tớ đấy hả ..." "Cậu nói hươu nói vượn gì đấy!" Dương Tĩnh còn chưa dứt lời, đã bị Bạch Du đá cho một cái, cô ấy cười cười xin lỗi Lục Hành Thương, chỉ vào đầu: "Chỗ này của cậu ấy có vấn đề, anh đừng để ý đến cậu ấy." Dương Tĩnh ôm đầu gối nhếch miệng nhe răng, vẻ mặt đau đớn chỉ vào Bạch Du, lại chỉ vào Trình Trì và Lục Hành Thương, cuối cùng đấm ngực giậm chân thở dài một tiếng. Trình Trì cười cười, mở cửa xe Ferrari của mình ra, nói với Lục Hành Thương: "Anh có muốn lên đi thử hay không?" Lục Hành Thương lập tức đồng ý. Nhóm tuyển thủ cũng lên xe, Bạch Du cầm cờ, đi ra giữa đường núi, ra lệnh một tiếng, mấy chiếc đua xe lao nhanh ra ngoài tựa như ánh sáng. "Nếu anh khó chịu thì nói với em nhé." Sau khi cua khúc cong thứ nhất, Trình Trì nói với Lục Hành Thương. "Anh ổn." Lục Hành Thương thoải mái mỉm cười: "Anh không say xe." Anh ta không say xe. Trình Trì không khỏi tăng chân ga. Trong lòng, lại bỗng nhiên trống rỗng. Người đàn ông say xe kia, không phải anh ta. Cô nhớ tới lần đầu tiên dẫn Hứa Nhận đi đua xe, anh cắn răng, rõ ràng rất căng thẳng, nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài, cứng đờ, mặt tím tái, nhìn trông vô cùng đáng yêu. Lần đó Trình Trì là người về đích cuối cùng. Song lại không hề tiếc nuối. Tiếng gió rít gào bên tai, mang đến hình ảnh trong ký ức. "Với tốc độ này, em sẽ là người về cuối cùng đấy." "Chẳng sao cả!" "Anh nghe Dương Tĩnh nói, em chưa từng thua đua xe, em cam lòng đi cuối cùng sao?" "Em có anh mà." Cho dù bị cả thế giới bỏ rơi lại phía sau, em cũng không quan tâm. Bởi vì anh nói nhất định sẽ đứng ở nơi nào đó chờ em. Nhưng anh... Lừa em. ---- Trình Trì là người về đích đầu tiên. Pháo hoa dải lụa rực rỡ ào ào bay xuống, bị gió đêm thổi bay khắp núi đồi. Lục Hành Thương chú ý tới, khóe mắt cô hơi đỏ, có lẽ do gió. Dương Tĩnh thua trận, vẫn quy định cũ, tiệc rượu buổi tối, anh ấy mời khách. Mọi người vô cùng sôi nổi đến câu lạc bộ giải trí, mở một phòng lớn, rượu bia đầy bàn. Rượu quá ba tuần, Dương Tĩnh mang theo một chút men say, gọi Lục Hành Thương ra ngoài. "Người anh em." Ngoài hành lang, anh ấy say khướt ấn Lục Hành Thương lên tường, mơ mơ màng màng nói: "Anh có biết không, từ cấp ba Trình Trì đã cùng Hứa Nhận cặp với nhau." "Tôi biết." Lục Hành Thương gật đầu: "A Trì đã nói với tôi rồi." Dương Tĩnh đỏ mặt, cúi đầu cười lạnh một tiếng: "Cô ấy đã nói với anh đúng không, vậy cô ấy có nói, có một lần đua xe, cô ấy mang Hứa Nhận theo, lúc đó, cô ấy là người về cuối cùng, biết vì sao không?" Anh ấy ngẩng đầu, tới gần Lục Hành Thương, đầy miệng mùi rượu, đè thấp giọng: "Bởi vì cô ấy không nỡ." Lục Hành Thương nghiêng mặt, tránh né hơi thở đầy mùi rượu của anh ấy, khẽ lẩm bẩm: "Anh say rồi." "Say hay không say trong lòng ông đây rất rõ." Dương Tĩnh mất kiên nhẫn gào lên một tiếng: "Người không rõ nhất, là anh." "Trình Trì còn thích Hứa Nhận." Dương Tĩnh chỉ vào cửa lòng, cất cao giọng: "Hỏi một chút mấy người trong phòng kia, có mẹ nó ai không biết, anh cho rằng anh có thể thay thế ư?" "Tôi biết." Lục Hành Thương nói: "Tôi còn biết, biểu hiện hôm nay của anh, thái độ đối với tôi, đều là ghen ghét." Dương Tĩnh đột nhiên cười lạnh một tiếng, buông Lục Hành Thương ra: "Đúng vậy, ông đây ghen ghét, nhưng người ông đây ghen ghét, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Hứa Nhận, anh mẹ nó là cái thá gì?" "Dương Tĩnh." Lục Hành Thương sửa sang lại cổ áo của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tĩnh, không hề cười, vẻ mặt nghiêm túc: "Các anh, có phải đều rất mong cô ấy sống không tốt đúng không?" "Anh mẹ nó lặp lại lần nữa?" Dương Tĩnh gào lên với anh ta. "Tôi nói, có phải các anh đều......" Lục Hành Thương còn chưa dứt lời, nắm đấm của Dương Tĩnh đã trực tiếp giáng xuống, lại bị Bạch Du kéo ra, cô ấy túm cổ áo Dương Tĩnh kéo. "Ông đây muốn giết chết tên này! Buông tay ra!" Dương Tĩnh trừng đôi mắt đỏ, giống một con dã thú điên cuồng. Bạch Du ra sức túm lấy anh ấy, nói với Lục Hành Thương: "Xin lỗi, cậu ấy uống say là lại thế này, đến bản thân mình cũng đánh, snh... Đừng chấp với cậu ấy." Lục Hành Thương lạnh mặt, nói: "Hôm nay đến đây thôi, tôi đưa Trình Trì về." "Ừ, cô ấy uống không ít, phiền anh đưa cô ấy về." Bạch du nói. "Tất nhiên." Lục Hành Thương nói xong, sửa lại áo sơ mi, mặt không đổi sắc đi vào phòng. "Anh mẹ nó quay lại!" Dương Tĩnh còn muốn chạy tới, Bạch Du kéo anh ấy lại, gằn giọng nói: "Cậu có mất mặt không!" Dương Tĩnh gắt gỏng: "Thả người ra làm gì, tên này không biết phân biệt!" "Cái gì mà không biết phân biệt, anh ta là bạn trai danh chính ngôn thuận mà Trình Trì mang đến, cậu là cọng hành nào, cũng dám khoa tay múa chân?" Bạch Du cũng tức giận, cố ý dùng lời dìm anh ấy: "Đợi Trình Trì tỉnh táo lại, nếu anh ta mách lẻo với Trình Trì, cậu có còn muốn làm bạn bè hay không?" "Chúng ta có bao nhiêu năm tình cảm, anh ta thử xem!" Dương Tĩnh không phục nói. "Dù sao biểu hiện hôm nay của cậu rất không lịch sự!" Bạch Du khoanh tay, bình thản nhìn Dương Tĩnh: "Chẳng khác nào đứa trẻ mười tuổi, yếu ớt! Bàn về khí phách, bàn về độ lượng, tên họ Lục kia ăn đứt cậu là cái chắc." Cô ấy cảm thán nói: "Không thể không nói, con mắt chọn bạn trai của Trình Trì đúng là rất tốt." "Hừ, so với Hứa Nhận, còn kém xa anh ấy!" Dương Tĩnh tức giận nói. "Được rồi, nếu tớ là cậu, căn bản sẽ không gây xung đột trực tiếp với anh ta, mà gọi một cuộc cho chính chủ, đến lúc đó nhìn xem, ai thắng ai thua." Dương Tĩnh vỗ đầu, chợt tỉnh ngộ, đồng thời nhìn về phía Bạch Du, cười hì hì một tiếng: "Tớ còn tưởng cậu đứng về phía tên ẻo lả kia." Bạch Du cười cười: "Tớ không đứng về phía ai quả, nhưng thích xem náo nhiệt." Dương Tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Nhận, đợi vài giây, cứng họng nhìn Bạch Du: "Tắt... Tắt máy."