Trong khi những con người sau bức tường đỏ kia quay cuồng giữa vòng xoáy yêu hận quyền lực, ở biệt viện Lý phủ tại thành Đông, Vương Dao Dao vẫn nhàn nhã ôm Noãn Noãn sống kiếp sâu gạo.  Đêm hôm ấy, Lý Quân Ngọc đang đọc sách trong thư phòng, chợt nghe cửa kẽo kẹt mở ra, quay lại nhìn, chỉ thấy Vương Dao Dao mỉm cười bước vào, trên tay còn nâng một mâm gỗ, trên mâm có một bát tổ yến.  Vương Dao Dao đặt tổ yến xuống bàn, hớn hở nói: “Phu quân, chàng ngừng đọc sách một chút, ăn cái này đã.” Lý Quân Ngọc thoáng nhíu mày, kéo nàng lại gần, cẩn thận kiểm tra hai tay nàng, đến khi không thấy vết bỏng nào thì chân mày mới hơi giãn ra, khẽ trách: “Miên nhi lại không nghe lời, không phải vi phu đã nói là không được vào bếp nữa sao?” Vương Dao Dao cười hì hì ôm tay chàng nhõng nhẽo, nói: “Chỉ một lần này thôi, ngày mai chàng đi thi, Miên nhi chỉ muốn làm chút gì đó cho chàng...” Thi Hội tổng cộng có ba phần thi, diễn ra liên tiếp trong ba ngày, thí sinh không được rời trường thi. Nghĩ đến phải xa biểu ca ba ngày liền, Vương Dao Dao có chút không nỡ. Mấy năm nay nàng ngày nào cũng bám theo chàng, đã sớm trở thành thói quen, đột ngột phải tách ra ba ngày, nàng cảm thấy thật khó chịu. Thói quen, là một thứ rất đáng sợ.  Lý Quân Ngọc nhéo nhéo gò má nàng, khẽ bảo: “Nàng đó, đợi vi phu trở về, nhất định phải phạt nàng thật nặng.” Vương Dao Dao tin chắc chàng không đời nào nỡ phạt mình mảy may, cũng không cảm thấy sợ, chỉ lo giục: “Được rồi, chàng mau ăn đi cho nóng.” Lý Quân Ngọc chậm rãi bưng bát tổ yến lên, thong dong ăn từng muỗng một. Vương Dao Dao nhìn chằm chằm từng biến hóa trên khuôn mặt chàng, chờ mong hỏi: “Phu quân có thấy vừa miệng không?” Lý Quân Ngọc mỉm cười, dịu giọng nói: “Rất ngon, thức ăn Miên nhi nấu là ngon nhất.” Vương Dao Dao vui vẻ cười tít mắt, lại sà vào lòng chàng, ủ rũ lẩm bẩm: “Ba ngày tới chàng không có ở đây, ta nhất định buồn chán đến chết mất…” Lý Quân Ngọc nhẹ đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán nàng lên, khẽ nói: “Không được nói linh tinh. Ba ngày tới nàng đến phủ của An Thân vương đi, nhân tiện thay ta cáo lỗi với vương gia một tiếng, đợi thi Hội công bố kim bảng, vi phu nhất định sẽ đến tạ tội với người.” Vương Dao Dao gật gật đầu, lại rút trong tay áo ra một phong thư, bảo: “Phải rồi, ta có viết một phong thư báo bình an, chàng nhờ Thanh Thư mang đi gửi cho phụ thân giúp ta.” Lý Quân Ngọc nhận lấy phong thư, bỏ vào hộp gỗ, nói: “Yên tâm, vi phu sẽ căn dặn Thanh Thư lập tức gửi đi.” Nói đoạn, chàng lại cầm sách lên đọc, Vương Dao Dao vẫn nằm dật dựa như con mèo lười trong lòng chàng, biểu ca cũng không ngại nàng phiền, còn chỉnh sửa tư thế để nàng nằm cho thoải mái. Hương hoa quế quen thuộc trên người chàng khiến Vương Dao Dao cảm thấy rất thư thái, phảng phất mê hương, làm cho nàng cứ muốn bám dính lấy chàng không rời. “Phu quân thật thơm, rõ ràng chúng ta dùng cùng một loại hương liệu, tại sao lại khác biệt xa như thế?” Người nào đó vừa bất mãn nghịch nghịch đuôi tóc đen nhánh của chàng, vừa lẩm bẩm.  Thân thể của nàng mềm mại như bông, lúc này kề sát vào người chàng, cổ áo chẳng biết từ lúc nào hơi lệch đi, từ góc độ của Lý Quân Ngọc, chỉ cần liếc nhìn xuống, đã trông thấy cảnh xuân kiều diễm không khỏi khiến lòng người dập dờn kia. Đôi mắt của Lý Quân Ngọc càng thêm sâu thẳm, chỉ đành khẽ thở dài, nửa như hạnh phúc, nửa như giày vò. ………… Buổi tối, sau khi quyến luyến chia tay với Noãn Noãn đáng thương, Vương Dao Dao mới bước vào gian trong, leo lên giường ngủ. Lý Quân Ngọc đang ngồi đọc sách ở đầu giường, thấy vậy liền buông sách xuống, kề sát lại nhẹ nhàng thay nàng xõa búi tóc trên đầu ra, nói: “Nàng đó, lại quên nghe lời nữa rồi, vi phu thật không yên tâm để nàng ở một mình ba ngày tới.” Vương Dao Dao cười hì hì ôm cổ chàng, bảo: “Hay là ta giả làm thư đồng, đi theo chàng vào trường thi?” Lý Quân Ngọc điểm nhẹ lên trán nàng, nói: “Không được, chưa kể đến đó là khi quân phạm thượng, chỉ nói tới việc trong trường thi đều là nam nhân, vi phu làm sao để nàng ở đấy được.” Vương Dao Dao tiu nghỉu dựa vào vai chàng, chỉ hận không thể bám dính không rời.  Lý Quân Ngọc nhìn thấy vậy, lòng thoáng mềm nhũn, cọ cọ cằm vào trán nàng, khẽ nói: “Thật giống như trẻ con, nuôi mãi vẫn không lớn.” Vương Dao Dao lập tức phản bác: “Ai nói chứ, gần đây ta đã cao hơn một chút rồi đó! Miên nhi đã lớn rồi!” Lý Quân Ngọc thoáng liếc qua nơi nào đó của nàng, tủm tỉm cười, bảo: “Phải, phải, Miên nhi lớn lên không ít…” Nàng hồn nhiên không biết ẩn ý mờ ám của chàng, đắc ý nói: “Đương nhiên rồi.” Lý Quân Ngọc càng nhìn càng sinh lòng yêu thương, khẽ cúi xuống, ngậm lấy cánh môi anh đào của nàng. Vương Dao Dao đã quen với việc này, không còn kinh ngạc, cũng không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn mặc chàng bày bố. Nụ hôn của chàng mềm nhẹ dịu dàng như Bích Loa Xuân, thoang thoảng mà say lòng người, Vương Dao Dao cũng dần dần rơi vào chiếc lưới nhu tình triền miên, chầm chậm đáp lại theo sự dẫn dắt của chàng.  Thái độ phối hợp của nàng khiến vị biểu ca nào đó càng muốn nhiều hơn, chàng nhè nhẹ rút đi sợi dây thắt lưng của nàng, chậm rãi đẩy ra mép áo. Vương Dao Dao giật mình, đang muốn ngăn lại, chàng mỉm cười, nhẹ giọng dỗ: “Ngoan, nằm yên, vi phu không làm hại nàng đâu.” Vương Dao Dao hơi chần chừ, nói: “Nhưng mà phụ thân có dặn, không được để nam nhân khác nhìn thấy thân thể của mình…” Lý Quân Ngọc bật cười, bảo: “Vi phu là phu quân của nàng, không phải nam nhân khác.” Vương Dao Dao nghĩ ngợi một lúc, tuy rằng cảm thấy chàng đang cưỡng từ đoạt lý, nhưng nàng vẫn vô cùng tin tưởng chàng sẽ không hại mình, huống hồ sắp phải rời xa ba ngày, nàng cũng không muốn làm chàng buồn, liền ngoan ngoãn buông tay ra.  Lý Quân Ngọc mỉm cười, chầm chậm cởi ra ngoại bào của nàng, sau đó đến chiếc yếm trắng thêu hoa sen bên trong. Vương Dao Dao nhíu mày, lên án: “Phu quân, lạnh…” Chàng khẽ hôn lên trán nàng, trấn an: “Không sao, rất nhanh sẽ không lạnh nữa.” Dứt lời, chàng lấy một chiếc khăn che mắt nàng lại. Vương Dao Dao đưa tay lên muốn lấy chiếc khăn ra, lại bị chàng ngăn lại, dịu dàng dỗ: “Miên nhi ngoan, nhắm mắt lại, vi phu không muốn làm nàng sợ.” Vương Dao Dao vốn nghe lời chàng, tuy rằng rất tò mò, nhưng cũng không dám lấy chiếc khăn ra nữa. Trước mắt nàng bấy giờ chỉ là một khoảng đen vô tận, chỉ có thể nằm im, giao toàn bộ bản thân mình cho biểu ca. Nàng cảm nhận được có một bàn tay nhè nhẹ xoa nắn đôi thỏ trắng trước ngực mình, sau đó chỉ nghe chàng khẽ cười, thì thầm bên tai nàng: “Quả thật là bảo bối.” Vương Dao Dao trước nay luôn cảm thấy bản thân xấu xí, chính là bởi trong mắt nàng, mỹ nhân phải sắc sảo kinh diễm như tỷ tỷ, hoặc là mảnh mai yểu điệu như nữ tử Giang Nam. Kỳ thực, nàng không biết bản thân cũng là báu vật trong mắt nam nhân, dung mạo thanh thuần ngây thơ, dáng người lại mê hoặc lòng người, nơi cần đầy đặn thì muôn phần đầy đặn, nơi cần mềm mại thì vô cùng mềm mại, khiến Lý Quân Ngọc kiếp trước yêu thích không buông tay, kiếp này lại khắp nơi đề phòng, chỉ sợ có người phát hiện ra vẻ đẹp của nàng.  Vương Dao Dao không hiểu vì sao biểu ca lại yêu thích nơi đó như vậy, chỉ cảm thấy hơi lạnh, khe khẽ hỏi: “Phu quân, chàng xong chưa? Miên nhi lạnh…” Nàng chưa kịp dứt lời, đã run lên một cái, chỉ cảm thấy như biểu ca đang ngậm lấy một đỉnh tròn mềm mại, thong thả chơi đùa. Một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng nàng, vừa tê dại, vừa nóng ran cả người, phải cắn răng để không nức nở thành tiếng. Một lúc sau, nàng cảm thấy có một vật nóng hôi hổi đặt giữa hai đùi mình, chầm chậm cọ xát. Thoạt đầu là dịu dàng êm ái như dụ dỗ, sau đó lại đột ngột mãnh liệt tựa như muốn nghiền nát nàng ra, hơi thở của biểu ca bên tai nàng càng lúc càng dồn dập. Vương Dao Dao sợ hãi đến bật khóc.  Rất lâu sau, vật đáng sợ kia mới biết mất, hơi thở của biểu ca cũng dần bình ổn lại, chàng nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôm lấy nàng dịu dàng dỗ dành: “Cuối cùng vẫn là dọa nàng sao… Ngoan, ngoan, không khóc, chúng ta đã là phu thê, Miên nhi phải quen dần với việc này, biết không?” Vương Dao Dao mặc kệ chàng nói gì, chỉ gục đầu vào lòng chàng thút thít, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lý Quân Ngọc xuống giường mang một chậu nước ấm tới, cẩn thận dùng khăn thấm nước lau mình cho nàng, cuối cùng mặc lại y phục ngay ngắn, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người nàng.  Nhìn gò má bầu bĩnh còn vương nước mắt của tiểu thê tử, chàng thầm thở dài một tiếng, khẽ thì thầm: “Quả thật đã sủng nàng quá mức rồi, chỉ như vậy đã không chịu nổi, sau này vi phu thật sự… Nàng phải làm sao đây?” Vương Dao Dao vẫn ngủ say sưa, không hề ý thức chút nào về nguy hiểm trong tương lai.  Một đêm dài chầm chậm qua đi.