Nhờ trời thuận buồm xuôi gió, cuối cùng thuyền cũng cập bến kinh thành. Sau một hồi đấu tranh thất bại, Vương Dao Dao đành phụng phịu mang vào chiếc khăn lụa che nửa khuôn mặt, ôm theo Noãn Noãn bước lên bờ. Nàng vốn muốn đi dạo một vòng kinh thành để thăm lại chốn cũ, nhưng Lý Quân Ngọc tất nhiên không đồng ý. Chàng cho rằng đường phố là nơi hỗn tạp rồng rắn lẫn lộn, tốt nhất vẫn nên ngồi xe ngựa về thẳng biệt viện của Lý thị thì hơn. Tất nhiên, phản đối của Vương Dao Dao đều vô hiệu quả.  Nàng ngồi trong chiếc xe ngựa ấm áp mà lão quản gia đã chuẩn bị sẵn theo căn dặn trong thư của Lý Quân Ngọc, một tay ôm Noãn Noãn, một tay khẽ vén lên rèm xe, trộm nhìn ra bên ngoài. Sáu năm trôi qua, bãi bể nương dâu, Bắc Kinh cũng đổi thay không ít, rất nhiều bảng hiệu thay tên đổi chủ, nhiều tòa nhà bị đập đi xây mới. Nàng lại rời đi khi còn nhỏ, không còn nhớ được quá nhiều. Vì vậy, bên ngoài rèm cửa xe ngựa kia, là một tòa thành nhộn nhịp phồn hoa vô cùng xa lạ với nàng. Rốt cuộc, không thể tìm thấy một chút hình ảnh thân thuộc thuở thơ ấu nào nữa.  Có một nỗi buồn nao nao, đó là khi người ta chợt nhận ra, tha hương chưa kịp thành cố hương, thì cố hương đã thành tha hương.  Cho dù Vương Dao Dao vốn không phải một người ưa ưu thời mẫn thế, cho dù nàng cũng chẳng phải quá lưu luyến kinh thành, nhưng vẫn khó tránh khỏi thoáng chạnh lòng.  Trên vai chợt ấm áp kéo thần trí nàng thoát khỏi nỗi buồn miên man, nhìn sang chỉ thấy biểu ca đang choàng lên vai mình một chiếc áo lông dày. Chàng khẽ cười, nói: “Lúc ở trên thuyền nàng cứ quả quyết không cần áo lông, bây giờ thì lạnh đến mặt trắng bệch đi rồi.” Vương Dao Dao cũng bật cười, tự giễu: “Sống ở phương Nam quá lâu, khả năng chịu lạnh cũng kém đi. Đối với người dân kinh thành, thời điểm này đã là lúc nên cất áo lông vào tủ rồi. Chàng xem, ngoài đường phố nào có ai quấn kín mít như ta chứ?” Lý Quân Ngọc vừa chỉnh lại chiếc áo trên vai nàng cho ngay ngắn, vừa nói: “Nàng đã gả đến Tô thành, tức là người của Tô thành. Một thiếu phụ từ Tô thành đến Bắc Kinh, dù có mặc nhiều một chút, cũng không ai cười nàng đâu.” Vương Dao Dao không phản bác chàng, chỉ sờ sờ bộ lông mềm mại của Noãn Noãn, mắt nhìn dòng người tấp nập qua lại bên ngoài, xa xa nơi cao kia là Tử Cấm Thành uy nghi sừng sững với tường đỏ ngói xanh vô cùng nổi bật. Ở đó, là đỉnh cao quyền lực, là khát khao của biết bao con người, là thiên đường, cũng là địa ngục. Nàng dời mắt khỏi một khoảnh màu đỏ ở xa kia, chợt lướt qua một tửu lâu lớn, bảng hiệu đề ba chữ “Tụ Trân lâu”. Mắt Vương Dao Dao thoáng sáng lên, nàng hớn hở kéo tay áo của biểu ca, bảo: “Phu quân, hay chúng ta vào tửu lâu kia dùng chút gì đi, Miên nhi đói rồi, biệt viện lại vẫn còn một quãng nữa mới tới.” Lý Quân Ngọc nhéo nhéo gò má mềm mại của nàng, nói: “Nàng đó, đợi một lúc nữa thôi, sắp đến biệt viện rồi, tới nơi vi phu lập tức xuống bếp nấu vài món cho nàng.” Vương Dao Dao tất nhiên không chịu, lay lay cánh tay của chàng, mè nheo: “Biểu ca tốt, phu quân tốt, chúng ta vào đó đi mà... Lúc nhỏ phụ thân vẫn thường đưa ta đến đó ăn, ta chỉ muốn vào xem thử một lúc thôi, một lúc thôi, có được không?” Vương Dao Dao vốn ít khi kiên trì muốn làm một việc gì như vậy, nói thẳng ra thì chính là không có chính kiến, người cũng như tên, mềm như sợi bông, vò nặn thế nào cũng được,  thường khi chỉ cần chàng nói vài câu, nàng đã ngoan ngoãn nghe theo. Lần này thấy nàng mè nheo không thôi, Lý Quân Ngọc chỉ cho là tính bướng bỉnh của trẻ con, lại nghĩ việc này cũng không ảnh hưởng gì lắm, chiều ý nàng cũng không sao, liền bảo mã phu dừng lại trước cửa Tụ Trân lâu. Lý Quân Ngọc cẩn thận đỡ nàng xuống xe, Thanh Thư hiểu ý công tử nhà mình, nhanh chóng đi vào bên trong đặt một nhã gian yên tĩnh ấm cúng. Vương Dao Dao ôm Noãn Noãn bước vào, đưa mắt nhìn một vòng tửu lâu rộng lớn. Nơi này không mấy thay đổi so với sáu năm trước, từ hình dáng bên ngoài cho đến bài trí bên trong đều như thế, cũng chính vì vậy nên nàng mới có thể nhận ra nó dù chỉ một thoáng liếc qua. Đi giữa tòa thành nơi mình sinh ra lại bỗng hóa xa lạ, tòa tửu lâu này chính là thứ duy nhất khiến cho nàng cảm thấy, bản thân từng có bảy năm sống ở đế đô này.  Tụ Trân lâu không phải quá xa hoa tráng lệ, trái lại còn có mấy phần cũ kỹ đơn giản, nhưng cũng chính cái không khí cổ kính mộc mạc này khiến lòng người chợt thấy lắng lại giữa đế đô phù hoa. Nhã gian bày trí vô cùng tinh tế, trên tường treo toàn là tranh chữ của các bậc danh nhân thời cổ, trong nhà vẫn có trúc xanh hoa nở, nước chảy róc rách, muôn phần thi vị thư thái.  Vương Dao Dao vừa ngồi xuống một lúc, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Tiểu nhị bước vào, tươi cười chờ hai người gọi món. Lý Quân Ngọc vô cùng hiểu về sở thích của nàng, cứ y theo đó mà chọn trước vài món, lại quay sang nàng, hỏi: “Nương tử cảm thấy như vậy được không?” Vương Dao Dao thoạt tiên lắc lắc đầu, sau đó lại như sực nhớ ra cái gì, nói: “Hay là gọi thêm món vịt quay đi, vịt quay ở Tụ Trân lâu nổi tiếng khắp kinh thành đấy!” Tiểu nhị lấy làm ngạc nhiên, không kiềm được lên tiếng hỏi: “Vị phu nhân này hẳn là người Tô Châu, làm sao biết được món ăn chiêu bài của Tụ Trân lâu chúng tôi?” Lý Quân Ngọc cũng thoáng kinh ngạc, nói: “Vị tiểu huynh đệ đây nhận ra khẩu âm Tô Châu trong giọng nói của tại hạ?” Tiểu nhị kia lại càng ngạc nhiên hơn, hỏi: “Công tử không phải người ở đây sao? Thật sự là nghe giọng nói thì không tài nào nhận ra, cho đến khi tôn phu nhân lên tiếng, tiểu nhân mới nghe được vài chỗ vẫn còn khẩu âm Ngô ngữ.” Hóa ra Vương Dao Dao tiếp xúc với Ngô ngữ trong một thời gian dài, dần dần bị ảnh hưởng, trong vô thức vẫn theo thói quen dùng một vài từ ngữ địa phương mà chính nàng cũng không hay biết. Vương Dao Dao nghe vậy, buồn bực chơi đùa đệm thịt mềm mại dưới bốn cái chân nhỏ xíu của Noãn Noãn để giải khuây.  Lý Quân Ngọc khẽ cười nhìn thê tử, ánh mắt đầy chiều chuộng, nói: “Nội tử mới là người sinh ra ở kinh thành, tại hạ chỉ là thư sinh đất Ngô đến đây ứng thí thôi.” Tiểu nhị cũng nhận ra mình vừa vô ý tổn thương thiếu phụ này, cảm thấy hơi áy náy, liền vội vàng lui ra chuẩn bị dọn món ăn lên.  Lý Quân Ngọc nhìn Vương Dao Dao đang ra sức “dày vò” Tiểu Noãn Noãn ở bên cạnh, rót một cốc trà nóng, đưa sang cho nàng, khẽ nói: “Uống một cốc trà cho ấm người đi, những lời của tiểu nhị, nàng đừng nên để trong lòng.” Vương Dao Dao lắc lắc đầu, bảo: “Ta không buồn, chỉ cảm thấy thật khó hiểu.” “Khó hiểu về việc gì?” Chàng lại hỏi. Vương Dao Dao không trả lời chàng ngay, mà nhận lấy cốc trà trước, vén khăn che mặt lên, uống một ngụm, sau đó nhíu mày, nói:  “Trà này đậm quá, thật là đắng.” Nàng vốn quen uống Bích Loa Xuân do biểu ca pha, cũng quen với vị thanh, nhẹ nhàng như có như không của trà, nhất thời không thích ứng được với cái đắng chát hơi nồng của loại trà này. “Tại sao cùng là trà với nhau, trà này lại đắng như vậy...” Nàng lẩm bẩm. Lý Quân Ngọc mỉm cười, nói: “Thưởng trà cũng giống như trải qua một đời người, có loại ngọt trước đắng sau, lại có loại đắng trước ngọt sau, cũng có loại đắng chát từ đầu chí cuối, chỉ là không có loại nào chỉ toàn ngọt ngào. Cũng có thể nói, nếu chỉ có vị ngọt, thì đã không phải là trà. Cảm nhận của con người đối với trà cũng muôn hình vạn trạng, đối với nàng là đắng chát vô cùng, nhưng người khác lại có thể cảm thấy vị ngọt trong đắng chát. Đối với người khác là nhạt nhẽo vô vị, nhưng nàng lại cảm thấy thanh tao nhẹ nhàng.” Vương Dao Dao chỉ cảm thấy thật thâm ảo khó lường, le lưỡi nói: “Người với người cũng khác nhau rất xa. Cổ nhân nói “hương âm vô cải, mấn mao tồi” [1]. Đến lượt ta thì tóc mai chưa bạc, giọng quê đã đổi. Nhưng mà kỳ lạ thật, rõ ràng chàng chưa từng đến kinh thành ngày nào, tại sao khẩu âm lại hoàn toàn không thể nhận ra là người nơi khác?” Lý Quân Ngọc chưa kịp đáp lời nàng, bên ngoài đã vang lên tiếng động ồn ào. Tiểu nhị gõ cửa bước vào, cười khổ nói: “Thật xin lỗi hai vị, hôm nay e là không thể tiếp đãi hai vị được. Thế tử gia của Trấn Bắc vương phủ muốn đến đây dùng bữa, ra lệnh đuổi hết khách đi, chúng tôi chỉ là người làm ăn nhỏ, thật sự không còn cách nào khác...” Vương Dao Dao tức giận, đang muốn nói gì đó, Lý Quân Ngọc đã đứng lên, dìu nàng đi ra ngoài, ôn tồn nói: “Bọn họ cũng bất đắc dĩ mà thôi, chúng ta không nên làm khó họ làm gì. Vi phu đưa nàng về, hôm khác lại tới ăn sau vậy.” Tiểu nhị đã chuẩn bị tinh thần bị mắng chửi, lại thấy vị khách quan này ôn hòa hiểu lý lẽ như vậy, vô cùng mừng rỡ, rối rít nói: “Đa tạ công tử, đa tạ công tử.” Khi Lý Quân Ngọc cùng Vương Dao Dao ra đến xe ngựa, chỉ nhác trông thấy bóng một thiếu niên cẩm bào bước vào Tụ Trân lâu, đằng sau quả thật tiền hô hậu ủng, khí thế rất lẫm liệt. Vương Dao Dao hừ mũi một cái, nói: “Có cần phải phô trương như vậy không, ngoại công của ta cũng là Vương gia, lại chưa từng phô trương đến thế.” Lý Quân Ngọc choàng tay ôm nàng vào lòng, khẽ nói: “Rồi sẽ có một ngày, Miên nhi muốn ăn ở đâu thì ăn ở đó, vi phu sẽ không để không ai có thể ngăn trở nàng nữa.” --- --- 。--- ---- *Chú thích: [1] Trích một câu trong bài "Hồi hương ngẫu thư" của Hạ Tri Chương, nguyên văn: "Thiếu tiểu ly gia, lão đại hồi, Hương âm vô cải, mấn mao tồi. Nhi đồng tương kiến, bất tương thức, Tiếu vấn, khách tòng hà xứ lai?" Dịch thơ:  "Còn trẻ ra đi, lão mới về Tóc thưa cằn cỗi, tiếng còn quê Trẻ con trông thấy mà không biết Cười hỏi "Khách từ mô đến tê?" "