Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)
Chương 18
Mới đầu, Tần Tử Duyệt nhất quyết không chịu đi, sợ Hướng San về biết được sẽ bị mắng. Từ Đồ cù cưa nhấm nhẳng nửa ngày, cô bé con động tâm, rốt cuộc không thể nào hờ hững nổi nữa.
Từ Đồ lấy cái giỏ trúc khoác lên vai con bé, thừa dịp Triệu Việt không để ý, nhanh như mèo dắt con bé chuồn đi.
Tần Tử Duyệt nhíu chặt hai hàng chân mày bé xíu như hai con sâu róm: “Sao lại bắt em đeo?”
“Chứ ai đeo bây giờ? Chị còn đang thương tích đầy mình nè.”
Tần Tử Duyệt bĩu môi: “Nhưng em vẫn còn là trẻ con mà.”
Từ Đồ rón rén khép cổng sân lại, nắm chặt tay con bé: “Lúc đi em đeo, lúc về chị đeo, đặc biệt chiếu cố cho em rồi đó.”
Lại nói, Từ Đồ đến Lạc Bình lâu như vậy, nhưng lúc nào cũng chỉ quanh quẩn trong thôn, số lần đi Phàn Vũ đếm còn chưa đủ một bàn tay nói gì tới lên núi dạo chơi ngắm cảnh.
Bên dưới chân núi có một con đường ruột dê nhỏ ngoằn ngoèo, uốn lượn quanh co luồn sâu vào tận bên trong, là do dấu chân của dân làng đi mãi mà thành. Trên đường đi, Từ Đồ nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, thảm thực vật trên núi rậm rạp um tùm, cây cối xanh tươi mơn mởn, mấy ngày trước vừa đón một trận mưa tắm mát, cành hoa ngọn cỏ càng trở nên lung linh bóng mượt.
Từ Đồ siết chặt tay Tần Tử Duyệt: “Em phải nắm tay chị cho chặt, đây là lần đầu tiên chị lên núi, ngàn vạn lần đừng có để lạc chị.”
Tần Tử Duyệt há hốc miệng, tính nói gì đó, lại nuốt hết trở về. Ánh mắt của cô bé đang bị hút vào cỏ cây hoa lá dọc hai bên đường, có cây kích thước rất lớn, còn lớn hơn cả thắt lưng cô bé, rễ cây nổi gồ ghề trên mặt đất, dọc theo thân rễ là những chiếc nấm dại đầy màu sắc sặc sỡ, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Tần Tử Duyệt ngồi xổm xuống quan sát, nhưng không có đưa tay ra hái, cô bé nhớ trên lớp mấy thầy cô đã dạy, những thứ này đều là nấm độc.
Chỉ dừng lại trong chốc lát, hai người lại tiếp tục đi về phía trước, những tán cây đan cài trên đầu giúp cản bớt ánh mặt trời, không khí trong rừng ẩm ướt, không quá nóng bức; nhưng làn da của hai người đều lấm tấm mồ hôi.
Hai gò má của Tần Tử Duyệt ửng đỏ, hơi thở có phần không ổn định, cứ liên tục thở dốc không ra hơi.
Hai người liền dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi.
Từ Đồ hái được ở ven đường hai bông hoa nhỏ màu vàng, đưa tay cài lên bím tóc của Tần Tử Duyệt.
Cô bé muốn lấy xuống, Từ Đồ liền ngăn lại: “Rất đẹp mà, để như vậy đi.”
Tần Tử Duyệt nhíu nhíu mày, nửa tin nửa ngờ.
“Không tin sao? Không tin để chị chụp cho em tấm ảnh.” Cô lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra: “Đứng lên nào, đổi tư thế… Cười một cái đi. Bàn tay kia không tự nhiên chút nào!”
Từ Đồ chỉ huy xoay trái xoay phải nửa ngày, rốt cuộc vẫn không chụp được tấm hình nào ưng ý. Cô chợt nghĩ ra gì đó, liền chạy đến bên cạnh Tần Tử Duyệt khom người thấp xuống ngang tầm với cô bé, đổi thành camera trước.
Tần Tử Duyệt nhìn thấy gương mặt của mình trên màn hình điện thoại, thoáng ngập ngừng, bẽn lẽn mỉm cười.
Từ Đồ bắt lấy khoảnh khắc này, ‘click’ một cái, âm thanh nho nhỏ khẽ vang lên, hình ảnh dừng lại trên màn hình.
Có ánh nắng loang lỗ từ nền trời xanh thẫm xuyên qua những tán lá rắc lên gương mặt hai cô gái, cô bé nhỏ hơn hai mắt nhìn thẳng vào màn hình camera, cả người cứng ngắc đứng nghiêm đơ như khúc gỗ, khuôn mặt tròn tròn hệt quả táo, mắt cười híp lại thành đường kẻ, lộ ra hàm răng như quả bắp nhỏ bị thiếu mất một hạt. Cô gái lớn nửa đứng nửa ngồi, khuôn mặt nghiêng hướng về màn hình, cằm khẽ ngẩng lên, ánh mắt sáng lấp lánh như nước hồ phản chiếu tia mặt trời, môi chu cong đáng yêu như đứa trẻ. Cô nép đằng sau để có thể lấy trọn gương mặt quả táo của cô bé con kia, bị hoa cúc vàng trên bím tóc che khuất mất một phần ba khuôn mặt.
Một tấm hình dùng hết cả tâm trí và tình cảm.
“U chà chà!” Từ Đồ đứng dậy, hài lòng nói nhỏ: “Nhìn khuôn mặt em nè, còn lớn hơn mặt của chị.”
Tần Tử Duyệt kiễng chân lại gần: “Cho em xem với.”
“Gọi một tiếng chị gái xinh đẹp đi, sẽ cho em xem ngay.” Nói thì nói vậy, nhưng bàn tay đã nhét điện thoại vào trong túi quần.
Phía sau núi lớn hơn khá nhiều so với trong tưởng tượng của Từ Đồ, hai người lại tiếp tục đi sâu vào trong, không biết qua bao lâu, đi mãi mà vẫn không thấy được bóng dáng quả mâm xôi nào. Vẫn là con đường mòn quanh co, nhưng hai bên xuất hiện thêm rất nhiều lối rẽ do dấu chân người đi tạo thành, chẳng biết dẫn tới đâu.
Tần Tử Duyệt bị rớt lại phía sau mấy bước, hơi thở không còn đều đặn nữa.
Từ Đồ cười trêu: “Bé xíu xiu, mà sức khỏe còn kém hơn chị.” Cô chống nạnh đợi con bé: “Nói xem, phải đi bên nào?”
Tần Tử Duyệt dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lúc, đưa mắt nhìn bốn phía, rồi giơ ngón tay chỉ hướng.
Hai người men theo lối rẽ đi về phía bên trái, đoạn đường này có vẻ dễ đi hơn một chút.
Từ Đồ nói chuyện phiếm với cô bé: “Con người chị lúc nào cũng được người ta yêu thích, em nói xem, sao em lại không muốn tiếp xúc với chị chứ?”
Tần Tử Duyệt hỏi: “Không muốn tiếp xúc là gì ạ?”
“Chính là không thích.”
Cô bé ngập ngừng một hồi: “Không có mà.”
“Đừng giả bộ, hôm đó lúc em và cô ấy nói chuyện với nhau trong nhà tắm, chị đứng bên ngoài nghe thấy hết.” Cô vỗ vỗ đầu con bé, nghiêm chỉnh khuyên bảo: “Em nói xem, con nhóc em sao lại dễ dàng bị người ta xúi bẩy như vậy chứ? Cô ấy nói không thích chị, em liền đồng ý với ý nghĩ đen tối đó!”
Tần Tử Duyệt xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, phân minh: “Không có, mẹ không có nói gì hết.”
“Dù sao cô ấy cũng không phải mẹ ruột của em, nói không chừng mục đích tới nơi này là vì ai đó, sao em còn bảo vệ cho cô ấy?” Từ Đồ hừ hừ cười, cầm cái lá cây ủn ủn lên mặt con bé: “Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, chỉ số thông minh này của em mà thả vào thành phố, thế nào cũng bị mấy bọn buôn người lừa bắt đi mất.”
Không biết câu nói nào đã đụng trúng nỗi đau của cô bé, vành mắt Tần Tử Duyệt phiếm hồng lên, im lặng cúi đầu đi về phía trước.
Từ Đồ phát hiện có gì đó không ổn: “Này, xem như chị chưa nói gì hết, em ngàn vạn lần đừng khóc nha, trong túi chị không có khăn giấy đâu.”
Cô biết điều im miệng không nói nữa, lại đi thêm một đoạn, mới nghe thấy ở bên cạnh có âm thanh mềm mại, nhỏ nhẹ cất lên: “Thật ra em rất thích chị.”
Từ Đồ khẽ nghiêng đầu nhìn sang, khóe môi cong veo, vờ như không nghe thấy.
Hai người không đủ sức leo quá cao, chưa tới lưng chừng núi đã dừng lại, nơi này ánh mặt trời vung rải hào phóng hơn rất nhiều, nhiệt độ cũng tăng lên không ít, tìm quanh quất một hồi, đột nhiên nhìn thấy một đám cây um tùm cao xấp xỉ đầu người, điểm xuyết rất nhiều màu đỏ tươi vô cùng xinh đẹp, hình dáng bên ngoài giống quả dâu tây, có vẻ nhỏ hơn một chút nhưng không có lấm tấm đen, tròn xoe óng ánh với những múi thịt căng mọng.
Ánh mắt Từ Đồ sáng bừng: “Bên này, bên này.” Cô hái một quả xuống giơ lên trước mặt con bé: “Mâm xôi chín là thế này đúng không?”
“Dạ!” Tần Tử Duyệt cười toe toét gật đầu điên cuồng: “Bình thường cứ ăn như vậy thôi. Cho em nếm thử đi!”
Cô bé duỗi tay ra muốn bắt lấy, Từ Đồ lập tức rụt tay về: “Vẫn nên để chị ăn trước, lỡ như có độc thì sao.” Cô nàng cười toe dặn dò: “Lát nữa, nếu chị bị sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, em nhớ phải chạy về kêu người cứu mạng đó.”
Tần Tử Duyệt bị cô hù dọa đến giật mình nhảy dựng lên, thấy cô ném quả mâm xôi vào miệng, khẩn trương hỏi: “Sao rồi, sao rồi ạ?”
Từ Đồ nhăn mặt nhíu mày chép chép miệng nhấm nháp, vị ngọt nhẹ có chút chua và thanh, không khác quả dâu tây bao nhiêu, nhưng vì sinh trưởng trong tự nhiên nên rất đầy đủ dưỡng chất không có bất kỳ thành phần thuốc bảo quản nào, tốt hơn nhiều so với các loại trái cây trong thành phố.
Lại đợi thêm hai ba phút sau, thấy không có bất kỳ phản ứng phụ nào ngoài ý muốn, lúc này Từ Đồ mới hạ lệnh một tiếng, hai người lập tức nhào vào, chẳng hái xuống, ôm luôn cái cây mà ăn. Không phải Tần Tử Duyệt chưa từng ăn qua, nhưng chung quy vẫn cảm thấy quả tự tay mình hái lúc nào cũng ngon ngọt hơn của người khác.
Từ Đồ lại ăn thêm mấy quả nữa, rồi vội ngăn con bé lại, tuy nói cây ăn quả sinh trưởng trong tự nhiên không có phun thuốc trừ sâu, nhưng cả ngày gió thổi mưa dầm dù sao cũng không được sạch sẽ, cô sợ con bé ăn nhiều bị đau bụng.
Hai người bắt đầu phân công nhau hái, dự định mang về chia cho mọi người.
Tần Tử Duyệt hái được không ít, cô bé vạch nhánh cây qua hai bên nhìn ra phía xa xa rồi quay đầu nói: “Chị Từ Đồ, bên kia có cả mâm xôi đen kìa!”
Kích động vui mừng, cách gọi vô thức thay đổi.
Trong lòng Từ Đồ vô cùng đắc ý, hai người đang đứng cách nhau khá xa, cô hét to: “Em đi trước đi, chị hái xong bên này sẽ qua ngay.”
Tần Tử Duyện ‘dạ’ một tiếng, xách giỏ lên, đẩy nhánh cây ra, vừa nhìn thấy không khỏi choáng váng, cô bé sững sờ mở to hai mắt, thì ra ẩn sau tán lá rậm rạp là tầng tầng quả mâm xôi chất chồng lên nhau, đủ các loại chen chúc trong cùng một chỗ, đen, đỏ, màu mận chín, cô bé quả thật không còn nhìn thấy gì nữa ngoài mấy cái quả lủng lẳng đầy bắt mắt kia, hai bàn tay thoăn thoắt không ngơi.
Lại gọi Từ Đồ mấy tiếng, nhưng bên kia không có ai trả lời.
Tần Tử Duyệt cũng mặc kệ cô, xách giỏ tiến vào bụi cây.
Cô bé vừa hái hai bên vừa đi sâu vào trong, không ngừng vạch lá cây ra, không ngừng khom người đi về phía trước. Rất lâu sau, cuối cùng cái giỏ trên mặt đất đã đầy ắp không nhấc lên nổi nữa.
Cô bé quay lại tìm Từ Đồ, bất chợt hoảng hốt, lúc này mới phát hiện mình đã lạc trong một biển cây um tùm rậm rạp, trong tầm mắt không có cây cao, không nhìn thấy đường, càng không phân biệt được phương hướng.
Tần Tử Duyệt cuống cuồng: “Chị Từ Đồ!”
Bốn bề yên lặng, không có ai đáp lại tiếng gọi của cô bé.
***
Lúc Từ Đồ xoay người lại, đã bị lạc mất Tần Tử Duyệt, gọi mấy tiếng, cũng không thấy cô bé trả lời. Vạt rừng này quá lớn, đường xá cảnh vật trên núi cô lại không quen thuộc, căn bản không có cách nào tìm được, chỉ sợ càng đi tìm càng lạc nhau xa hơn.
Cô dứt khoát tìm một tảng đá ngồi xuống, ở yên đó đợi con bé.
Lúc này, mặt trời đang dần xuống núi, ánh sáng ảm đạm đi đôi phần, không còn rực rỡ tươi sáng như vừa nãy, Từ Đồ lấy điện thoại nhìn thoáng qua, đã gần bốn giờ chiều.
Cô mở bức ảnh vừa rồi hai người chụp chung với nhau ra ngắm nhìn hồi lâu, lại chơi mấy trò chơi, thời gian cứ vùn vụt trôi qua, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Tần Tử Duyệt trở lại. Trong lòng Từ Đồ có chút bất an lo lắng, sợ con bé chạy loạn gặp chuyện không may, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nha đầu này từ nhỏ đã sống ở Lạc Bình, có lẽ đi lên núi cũng quen việc dễ làm chẳng khác gì cô đi quán bar, nói không chừng lúc này đã về đến nhà, chắc là cố tình bỏ cô lại ở đây, cố ý đùa giỡn với cô thôi.
Nghĩ vậy, Từ Đồ không ngốc người ra đợi nữa, cô phủi phủi mông đứng dậy, dựa theo trí nhớ, hồi tưởng lại đường đi, trúc trắc xuống núi.
Lúc này, thời gian đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, trời càng sẫm màu hơn, trên núi lại nhiều lối rẽ, cô đi nhầm mấy lần, suýt nữa lạc đường không về được. Lúc về đến nhà đã là bảy giờ, sắc trời vừa chuyển hẳn sang màu tối.
Những người khác đều đã về đông đủ, thức ăn đã được dọn ra bàn, mọi người ngồi vây quanh, hình như còn sót lại hai chỗ trống.
Bước chân của Từ Đồ khựng lại, ánh mắt xoay quanh tìm kiếm một vòng: “Tần Tử Duyệt đâu rồi?”
Không khí đột nhiên ngưng đọng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đang ngồi quanh bàn đều đổ dồn về phía cô. Tần Xán là người đầu tiên kịp phản ứng: “Không phải Triệu Việt nói, Duyệt Duyệt đi ra ngoài với em sao?”
Trong lòng Từ Đồ hốt hoảng, cô ấy hỏi như vậy, hiển nhiên Tần Tử Duyệt chưa về. Cô trả lời: “Đúng vậy…”
Tần Xán bước tới trước, sốt ruột hỏi: “Vậy sao em lại về một mình, Duyệt Duyệt đâu rồi?”
“Con bé, con bé chưa về sao?” Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà lòng bàn tay Từ Đồ đã ướt đẫm mồ hôi: “Em không biết… Em tưởng là con bé đã về trước.”
Những người còn lại cũng đứng ngồi không yên, nhốn nháo hỏi mọi chuyện. Từ Đồ choáng váng, đầu phình to, ánh mắt hỗn loạn nhìn xung quanh, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn đứng dậy, bước mấy bước đi đến bên cạnh, giơ tay nắm lấy tay cô kéo ra khỏi đám đông đang vây quanh.
Anh hỏi: “Tần Tử Duyệt đâu rồi?”
Từ Đồ giương mắt lên nhìn anh, mờ mịt lắc đầu.
Vẻ mặt Tần Liệt vô cùng nghiêm túc: “Không được đùa.”
“Tôi không có…” Từ Đồ nuốt nước miếng xuống: “… không có nói đùa.”
“Cô dẫn con bé đi đâu?”
Từ Đồ biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi, giọng nói khẽ run rẩy: “Sau, phía sau núi…”
Còn chưa nói hết câu, đã cảm thấy cổ tay bị anh bóp thật chặt, xương cốt vặn xoắn lại như muốn gãy ra.
“Cô dẫn con bé ra sau núi?” Giọng nói của Tần Liệt đè nén trong cổ họng, u ám: “Con bé không được phép vận động mạnh, cô biết không?”
Từ Đồ hốt hoảng: “Tôi không biết.”
Tần Xán bước lại gần, cuống cuồng giải thích: “Duyệt Duyệt bị hen suyễn bẩm sinh, bình thường cũng không dám dẫn con bé đi leo núi.”
Từ Đồ chỉ cảm thấy như có tiếng chuông cảnh tỉnh vang vọng trong đầu, môi khô khốc: “Tôi thật sự không biết.” Cô ngẩng đầu nhìn Tần Liệt: “Lúc lên núi, con bé rất ổn… cũng giống như người bình thường, chỉ là, giữa chừng có ngồi nghỉ mệt hai lần…”
Ánh mắt Tần Liệt trĩu nặng, nhìn vẻ mặt đầy lo lắng hốt hoảng của cô, trong đôi mắt đen láy đó ngân ngấn nước, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo vô lý như thường ngày. Khóe môi anh khẽ buông lỏng, sức ở bàn tay cũng nhẹ đi.
Cô nói tiếp: “Tôi cho là, Tần Tử Duyệt từ nhỏ đã sống ở nơi này, nhất định đã đi đến phía sau núi rất nhiều lần, nếu hai chúng tôi tách nhau ra, so với tôi con bé…”
Từ Đồ còn đang đứt quãng giải thích, bỗng cảm thấy cánh tay còn lại bị một lực kéo rất mạnh, cả cơ thể lệch sang một bên, ánh mắt còn đang chao đảo bất định, chưa kịp nhìn thấy người kéo mình là ai, đã bị tát một cái nảy lửa.
Cái tát này chẳng chút kiêng dè, dùng hết tất cả sức lực mà giáng xuống, cơ thể cô theo quán tính ngã ngược ra sau, được Tần Liệt kịp thời đỡ lấy.
Tình huống bất ngờ xảy ra, khiến cho mọi người ai nấy đều sửng sốt.
Lòng bàn tay Hướng San tê dại, nhưng trong lòng lại sung sướng, khoái trá đến phát điên.
Cô ta siết chặt nắm tay, run rẩy nói: “Cô cố tình để lạc con bé chứ gì?”
Không khí trong sân vô cùng quỷ dị không một tiếng động, tất cả mọi người không hẹn mà cùng ném ánh mắt về phía Hướng San, không hiểu những lời này từ đâu mà nói ra như vậy.
Hướng San càng siết chặt nắm tay, nhìn thấy Tần Liệt che chở sau lưng Từ Đồ, bàn tay to rộng vững vàng giữ chặt đôi bờ vai nhỏ nhắn, cử chỉ đầy thân mật gần gũi, chẳng khác gì đang ôm nhau.
Cô ta không khỏi nhớ tới chuyện ngắt điện đêm đó, cảnh tượng trước mắt này càng thêm gai mắt, không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, xông lên phía trước vung mạnh cánh tay định tát Từ Đồ một cái nữa.
Đâu nghĩ rằng, Tần Liệt bất ngờ kéo Từ Đồ sang một bên, nghiêng người giơ tay cản lại, cái tát lợi hại này giáng mạnh xuống vai anh, chạm vào cơ bắp rắn chắc phản hồi lại một lực khá mạnh, lòng bàn tay cô ta đau rát hơn vừa rồi gấp bội.
Sắc mặt Tần Liệt rét lạnh, dễ như trở bàn tay tóm lấy tay cô ta, chẳng chút thương tiếc hất mạnh ra xa: “Ầm ĩ đủ chưa.”
Cơ thể Hướng San bị ném ra sau, cánh tay bất ngờ đập mạnh vào thành xi măng, chân va vào bục thềm, ngã ngồi lên đó. Mấy giây sau, lòng bàn tay truyền đến từng hồi đau đớn, chân như muốn gãy rời.
Cô ta kinh hãi không thể tin được nhìn Tần Liệt, thời gian còn quen nhau, cho dù cô ta có phạm lỗi lầm lớn đến đâu đi nữa, anh cũng chưa bao giờ để ý tức giận, nói gì đến động tay động chân.
Hướng San cắn chặt môi, lần này những giọt nước đọng trong mắt là thật.
Trong sân hoàn toàn tĩnh lặng, không ai hé miệng nói lời nào.
Từ Đồ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng là mình bị đánh, từ nhỏ đến lớn, cho dù Từ Việt Hải có tức giận đến mức nào đi nữa cũng không bao giờ đụng tới một sợi tóc của cô, dám đánh cô chỉ có mẹ cô, Hàn Giai Mai.
Cho dù không nói là lớn lên trong hũ mật, nhưng tát tay đúng là lần đầu.
Một giây trước cô còn đang hốt hoảng lo lắng cho Tần Tử Duyệt, lúc này đây cơn giận phụt khỏi đầu, thừa dịp anh không đề phòng, xông ra ngoài muốn đánh trả lại.
Tần Liệt nhanh tay lẹ mắt, vòng tay qua, giữ lấy cánh tay và thắt lưng cô ôm vào lòng.
“Cô con mẹ nó dám đánh tôi, tôi giết cô!”
“Bình tĩnh nào… quay lại đây với tôi.” Tần Liệt khẽ thì thầm vào tai cô.
Từ Đồ còn chỗ nào nghe lọt, trừng to mắt, hung hăng giãy mạnh muốn thoát ra.
Cánh tay Tần Liệt như gông xiềng, càng khóa càng chặt.
Từ Đồ nương theo sức mạnh của anh nhấc hai chân khỏi mặt đất, hướng về phía Hướng San nổi điên đá đạp loạn xạ giữa không trung.
Hướng San gồng mình siết chặt nắm tay, ánh mắt u ám nhìn trừng trừng một màn này.
Nhất thời trong sân vang lên tiếng mắng chửi không ngớt, cái gì khó nghe nhất Từ Đồ cũng quăng hết ra.
“Nào, nào!” Tần Liệt thì thầm bên tai cô dỗ dành, một tay vòng qua thắt lưng ôm cô vào lòng, tay kia che miệng cô lại, lui về sau mấy bước đặt Từ Đồ ngồi xuống băng ghế dài.
Từ Đồ toan đứng dậy nhưng Tần Liệt đã nhẹ nhàng ngăn lại, lưng cô chạm vào mép bàn phía sau, giây tiếp theo đã bị anh khóa lại trong một không gian nhỏ hẹp.
Hai cánh tay Tần Liệt chống hai bên bàn, khom nửa người cánh cung, một chân gập lại hướng về phía đầu gối Từ Đồ, ánh mắt hai người đối diện nhau, lúc nhìn vào mắt cô, đôi mắt anh sâu lắng, chân mày hơi nhíu lại tạo thành hai nếp nhăn trên vầng trán.
“Từ Đồ, trước tiên em hãy bình tĩnh lại.”
Hơi thở của Từ Đồ vẫn còn đang dồn dập không ngừng, ánh mắt xuyên qua hõm vai anh nhìn chằm chằm người phụ nữ cách đó không xa.
Tần Liệt khẽ thở một hơi nhẹ, ngón tay giữ lấy gò má cô xoay ánh mắt lại: “Nghe lời.” Giọng nói của anh chậm rãi: “Trước giờ Tần Tử Duyệt chưa từng rời khỏi tầm mắt của người lớn lâu như vậy, loại bệnh hen suyễn này bình thường không đáng sợ, nhưng một khi phát bệnh, sẽ ho khan, tức ngực, khó thở, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Từ Đồ mím chặt môi, mắt không chớp nhìn anh chằm chằm.
Tần Liệt nói tiếp: “Sự việc xảy ra đột ngột, có lẽ mọi người đều không giữ được bình tĩnh.” Anh tạm dừng một lúc: “Phải trái đúng sai trước hết để sang một bên, sau này chúng ta sẽ giải quyết, vấn đề quan trọng hiện giờ là đi tìm Tần Tử Duyệt.”
Khoảng cách rất gần, Từ Đồ nhìn thẳng vào mắt anh: “Sau này giải quyết?”
Anh dừng lại mấy giây: “Ừm.”
Lúc này Từ Đồ mới không chống đối nữa, bả vai buông thỏng xịu xuống, lưng tựa vào mép bàn phía sau.
Tần Liệt nói: “Thử nhớ lại xem em và con bé đã đi qua những chỗ nào? Cây cối xung quanh có gì đặc biệt? Hay là có đụng phải người lạ nào không?”
“Không có đụng phải ai hết.” Từ Đồ khẳng định chắc chắn, nhưng những câu khác thì không trả lời được: “Có lẽ em vẫn còn nhớ đường, em dẫn anh đi.”
Tần Liệt điềm tĩnh nhìn cô một hồi: “Được.”
Anh đưa mu bàn tay dịu dàng chạm vào vết sưng đỏ trên gò má cô, cảm nhận được nhiệt độ nơi đó, Tần Liệt ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ đang đứng đằng kia, khóe môi bất giác mím chặt.
Anh thu tầm mắt lại, nhìn vào mắt cô hồi lâu, khẽ hất cằm: “Về phòng mặc thêm quần áo vào đi.”
Nói xong, anh đứng thẳng người dậy buông cô ra, quay đầu bảo Tiểu Ba đang đứng phía sau chạy đi tìm mấy người A Phu nói bọn họ tập trung dưới chân núi, còn mình quay về phòng lấy một ít đồ đạc và bình xịt cắt cơn hen.
Hướng San điều chỉnh lại tâm trạng, nhịn đau, đỡ chân đi tới: “Em cũng muốn đi.”
Tần Liệt lạnh giọng: “Không cần.”
Hướng San siết chặt vạt áo của mình: “Duyệt Duyệt không biết ở đâu, chắc chắn lúc này con bé đang rất sợ hãi muốn tìm em, anh bảo em sao có thể yên tâm ở nhà cho được?” Cô ta liếm liếm đôi môi khô khốc: “Em rất lo cho Duyệt Duyệt, để em đi.”
Đôi mắt sắc nhọn của Tần Liệt nhìn về phía cô ta, chỉ phảng phất mấy giây ngắn ngủi nhưng tựa như nhìn thấu hết thảy: “Thật vậy sao?”
“Sao cơ?” Hướng San khựng lại vài giây, không khỏi chột dạ.
“Chỉ mong đúng như lời cô nói.” Tần Liệt dời ánh mắt đi, thấy Từ Đồ bước ra, lại nhìn cô ta nói tiếp: “Hy vọng hành động vừa rồi chẳng qua chỉ vì lo lắng cho Tần Tử Duyệt, mà không phải mượn chuyện người khác để nói chuyện của mình.”
Sắc mặt Hướng San bỗng chốc trắng bệch ra.
Anh không quan tâm đến phản ứng của cô ta, nói xong đưa tay đẩy người đang đứng chắn trước mặt mình sang một bên, sải chân bước thẳng ra cổng.
Từ Đồ vội vã chạy theo, lúc đi ngang qua cô ta, bất giác dừng lại.
Hướng San theo bản năng lui về sau một bước, đứng đối diện với cô.
Từ Đồ chỉ chỉ vào mặt mình: “Cái tát này đánh đến đến nghiện sao?”
Hướng San vờ như cẩn thận quan sát, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhất thời nóng nảy, ra tay không có chừng mực, đau lắm không?” Nói thì nói vậy như vẻ mặt cô ta hờ hững như chẳng có chuyện gì xảy ra, khóe môi vểnh lên mỉm cười, chẳng hề có chút thành ý: “Xin lỗi.”
“Diễn xuất của cô quá khoa trương rồi đó.” Từ Đồ nói: “Thật xem mình là mẹ ruột của Tần Tử Duyệt mà diễn sao?”
Cô ta cũng dứt khoát tháo luôn bộ mặt giả tạo xuống: “Thật ra cũng có nghĩ, sợ bị người ta cướp mất vai diễn.”
Từ Đồ sững người một hồi: “Cô nói tôi?”
Hướng San không thèm trả lời, từ trên cao liếc nhìn xuống, dừng lại một lúc rồi khinh khỉnh nói: “ Có điều cô vẫn còn quá non.”
Từ Đồ ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của cô ta, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, thản nhiên đáp lời: “Cô ngại non, nhưng chưa chắc người khác đã ngại đâu. Cô đã gặp qua người nào tình nguyện gặm xác củ cải mà bỏ qua nước chưa?” Nói xong lại thả thêm một câu: “Diễn mẹ kế. Thể nghiệm này cũng đủ mới mẻ.”
“Cô…”
Tần Liệt gọi to: “Từ Đồ.”
Từ Đồ liếc nhìn cô ta lần cuối, sắc mặt cũng theo đó tối sầm xuống, chỉ về phía cô ta nói: “Cái tát này tôi sẽ nhớ kỹ, hai chúng ta chưa xong đâu.”
***
Bước ra khỏi cổng, trời lắc rắc đổ mưa.
Lúc đi tới chân núi, những người khác đã tập hợp đông đủ.
Tần Liệt tạm thời chia đội hình ra, Hứa Bàn Nhi và Thường Huy chung một nhóm đi tìm dọc theo con đường mòn bên phải, rồi từ đó vòng thẳng lên núi; Vĩ ca và A Phu rẽ về hướng bên trái; Tần Liệt dẫn Từ Đồ và Triệu Việt đi thẳng men theo lộ trình buổi trưa hai người đã đi lên.
Tần Liệt dặn dò: “Bất luận có tìm được người hay không, hai tiếng sau tất cả tập trung lại chỗ này.”
Lúc này trời đã chuyển sang màu đen nặng nề, nhìn thẳng sâu về phía trước, chỉ thấy bóng tối phủ trùm u ám ảm đạm, hoàn toàn không còn chút vết tích của cảnh vật xanh tươi dạt dào sức sống ban ngày.
Từ Đồ cố gắng nhận rõ phương hướng, bám sát theo phía sau Tần Liệt.
Nhìn cảnh vật xunh quanh có đôi chút quen thuộc, cô chỉ vào một thân cây to: “Em và con bé đã chụp một tấm hình ở đó.”
Tần Liệt nhìn cô: “Sau đó thì sao?”
Từ Đồ đi tới phía trước mấy bước, dùng đèn pin điện thoại di động chiếu sáng, nhìn thấy một con đường mòn quanh co không mấy rõ ràng, cô nói: “Đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ trái ở ngã ba đường.”
“Em chắc không?”
Từ Đồ nhíu nhíu mày suy nghĩ: “Dạ, chắc chắn.”
Tần Liệt vô cùng thông thạo ngọn núi này, qua sự hướng dẫn của cô, rất nhanh đã tìm thấy chỗ hai người lạc nhau trước đó.
Bốn bề tối đen như mực, trong bóng đêm vạt rừng dày đặc cây mâm xôi kia càng trở nên tầng tầng rậm rạp không chút kẽ hở, một tay anh cầm đèn pin, tay kia móc từ phía sau ra con dao găm: “Đi sát theo tôi, đừng tách ra.” Anh chặt đứt phần nhánh cây lòa xòa nhô ra hai bên, đánh dấu lên trên, để lúc mọi người quay về có thể tìm được đường cũ.
“Tần Tử Duyệt…” anh gọi to.
Từ Đồ cũng khum tay lên miệng làm loa, hét thật to: “Duyệt Duyệt!”
Triệu Việt: “Duyệt Duyệt! Tần Tử Duyệt!”
Những tiếng gọi liên tiếp vang lên, va vào vách núi vọng lại, mọi người im lặng trong chốc lát, chỉ nghe thấy tiếng đập cánh của loài linh điểu sơn ca vút lên khỏi cánh rừng, đến nửa tiếng vọng trả lời cũng không có.
Tim Từ Đồ như đông cứng một nửa, cô thật sự muốn cướp con dao găm trên tay anh cứa thẳng lên cổ mình, lúc thì lo lắng Tần Tử Duyệt gặp phải chuyện không may, lúc thì sợ con bé đã thật sự xảy ra bất trắc, sẽ không có cách nào giải thích được với Tần Liệt.
Nghĩ đến điều đó, khoang mũi ngập tràn chua xót đến không thể thở được.
Từ Đồ cố gắng hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, gọi thêm mấy tiếng nữa. Lúc đi, cô chỉ khoác thêm chiếc áo ngoài, bên dưới vẫn là chiếc quần short, những giọt mưa lạnh buốt quất vào người, cây dại bụi rậm hai bên đường cắt vào da thịt, vậy mà đến một chút cảm giác đau đớn cũng không có.
Mọi người quanh quẩn trong vạt rừng đó rất lâu, trời càng lúc càng tối mịt, đột nhiên Tần Liệt bất ngờ khựng người lại, cúi thụp xuống đất. Từ Đồ và Triệu Việt vội vàng chạy tới, ánh sáng từ đèn pin trên tay mọi người tập trung lại một chỗ phát ra luồng sáng rộng hơn, nhìn thấy bên cạnh thân cây có một cái giỏ nằm lăn lốc dưới đất, mâm xôi bên trong rơi vãi đầy ra ngoài.
Từ Đồ bỗng cảm thấy như có gì đó để bám víu vào, tinh thần phấn chấn lên: “Đây là cái giỏ em và con bé đã đem theo.”
Tần Liệt đứng phắt dậy: “Tần Tử Duyệt!” Tiếng gọi của anh trầm thấp mạnh mẽ vang dội trong đêm tối, động tác vạch tán cây ra hai bên càng thoăn thoắt nhanh hơn.
Dường như phảng phất nhìn thấy một tia hy vọng, ba người lấy nơi này làm trung tâm, chia nhau ra cẩn thận tìm kiếm. Nhưng từng phút từng giây cứ trôi qua, mà ngoại trừ cái giỏ kia, đến nửa bóng người cũng không thấy.
Tần Liệt quyết định dứt khoát: “Xuống núi.”
Từ Đồ kinh ngạc: “Vậy bây giờ phải làm gì? Chúng ta không tìm tiếp sao?”
“Quay về báo cảnh sát.” Tần Liệt trả lời ngắn gọn: “Không thể phí thời gian ở chỗ này được.”
Trải qua một trận mưa, con đường núi ẩm ướt trơn trượt, mặt đất gồ ghề đầy những lỗ trủng, Từ Đồ cẩn thận bước theo hai người, băng tạt xuyên ngang qua con dốc nằm giữa rừng cây.
Tần Liệt sải từng bước rất dài, từ đầu tới cuối anh luôn trầm ngâm im lặng. Nương theo chút tia sáng bàng bạc yếu ớt của ánh trăng vừa ló khỏi tấm rèm đen khổng lồ, Từ Đồ nhìn thấy mái tóc ướt nhẹp đang nhỏ nước xuống bờ vai dày rộng của anh, tấm lưng kia trầm ổn và vững chãi lạ thường, sự nghiêm túc lạnh lùng đó khiến cô cảm thấy có đôi chút xa lạ.
Mải phân tâm suy nghĩ, chân Từ Đồ trượt vào vũng bùn, loạng choạng không đứng lên được, lúc tưởng rằng sắp ngã nhào xuống đất, bên cạnh bỗng có một bàn tay to rộng giữ chặt lấy.
Tần Liệt vẫn như cũ không nói lời nào.
Từ Đồ cắn chặt môi: “Chuyện hôm nay là trách nhiệm của em, nếu như…”
“Trước hết đừng nói xin lỗi.” Anh bỗng lên tiếng cắt ngang lời cô.
Từ Đồ im bặt không nói gì nữa, ánh mắt rủ xuống, bàn tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông.
Tần Liệt nói tiếp: “Tần Tử Duyệt sẽ không có chuyện gì.” Vừa xoa dịu sự căng thẳng của cô vừa như tự an ủi chính mình: “Một năm nay con bé uống thuốc đông y, rất lâu rồi không bị lên cơn hen, có thể là bị lạc, đang trốn ở chỗ nào đó khóc rồi.”
Những lời này của anh khiến cho Từ Đồ được an ủi không ít: “Thật không ạ?”
Tần Liệt không nói thêm gì, chỉ có nơi lòng bàn tay đang nắm cổ tay cô siết chặt lại như một câu trả lời.
Ba người đi xuống núi với tốc độ rất nhanh, lúc đến địa điểm tập trung, mấy người kia vẫn chưa trở lại.
Tần Liệt bảo Triệu Việt và Từ Đồ đứng ở đó đợi anh, anh đi trước một bước, quay về nhà lão Triệu gọi điện thoại.
Chưa đi được bao xa, bước chân anh bỗng khựng lại. Nhìn thấy từ xa có một người đang hấp tấp chạy tới, vóc dáng rất cao, tóc cắt ngắn sát da đầu, bước đi nghiêng ngả chao đảo, trời mưa mà vẫn mặc chiếc quần dài thể thao và chiếc áo thun ngắn tay đơn bạc phong phanh như cũ.
Tần Liệt nheo mắt lại, nhìn dáng người hình như là Lưu Xuân Sơn.
Lưu Xuân Sơn chạy thẳng tới chỗ của Từ Đồ.
Từ Đồ giật mình kinh ngạc: “Đã trễ thế này, sao anh còn ở bên ngoài?”
Lưu Xuân Sơn cười toe toét, khom người trực tiếp nắm tay Từ Đồ dắt đi.
Tần Liệt vội đưa tay ngăn lại: “Cậu muốn làm gì.”
Lưu Xuân Sơn không để ý tới anh, nhìn chằm chằm Từ Đồ: “Đi.”
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Lưu Xuân Sơn nói: “Về nhà.”
“Đừng quậy nữa nào.” Từ Đồ nhíu mày dụ dỗ hắn: “Bây giờ tôi đang có việc gấp, hôm khác sẽ tìm anh chơi được không?”
Nói cả nửa ngày Từ Đồ vẫn không rút tay ra được, Lưu Xuân Sơn dùng sức nắm rất chặt, vẫn lặp đi lặp lại như cũ: “Về nhà…”
“Nghe lời nào!”
Hắn khăng khăng đứng bất động, đầu cúi xuống, loay hoay nghịch thứ gì đó trên tay.
Từ Đồ chăm chú nhìn kỹ lại, không khỏi ngẩn người.
Trên tay hắn, là đóa hoa nhỏ màu vàng đã héo rũ.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
14 chương
122 chương
41 chương
90 chương
103 chương
57 chương
31 chương