Lý Hành đi công tác Hàng Châu về, nói với tôi anh gặp Lâm Vi Lương trong một cuộc họp, chị ấy với Giản Vệ Đông tham dự cuộc họp, làm việc như một người kế nhiệm. Tôi không hề ngạc nhiên: “Lần trước chị ấy đã nói là ba đã huấn luyện chị ấy để tiếp quản công việc. Anh là con rể nhà họ Giản, nếu sau này Lý Khôn giở trò yêu ma quỷ quái thì có chị giúp anh một tay đối phó anh ta.” Lý Hành: “Không cần, cảm ơn. Nếu Lý Khôn dám giở trò, anh sẽ tự tay bóp chết anh ta.” Tôi: Tình cảm anh em huynh đệ gì chứ. Tôi cứ tưởng mối quan hệ giữa Lý Hành và Lý Khôn luôn tệ như vậy. Cho tới một ngày tôi xuống tầng hầm tìm dụng cụ, phát hiện ra một bí mật khó tin. Ở góc tầng hầm là hàng đống Lego xếp cao như kim tự tháp, rộng vài mét vuông, những tác phẩm đã từng huy hoàng một thời giờ bị ẩn dưới tầng hầm tối tắm. Tôi ngưỡng mộ xem xét chúng, thấy ở một bên có ghi [Lý Khôn & Lý Hành hoàn thành mùa hè năm 2004.] Woa. Năm 2004, Lý Hành mới 10 tuổi. Lý Khôn vừa mới trưởng thành. Để hoàn thành được công trình lớn như thế này cũng phải mất ít nhất vài năm. Chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người đã từng rất tốt. Nhìn lại lần nữa, tôi vén tấm vải trắng bên cạnh lên, bên dưới là mô hình xe tự chế, mô hình tên lửa, mấy đoàn tàu xe lửa Thomas. Tay nghề rất tốt, tất cả đều do hai người làm. Tôi muốn rơi nước mắt, trời ơi, tôi hình dung ra cảnh anh trai hướng dẫn đứa em trai mình với vẻ mặt yêu thương, kiên nhẫn động viên cậu em Lý Hành đang nóng nảy, “Đừng vội, từ từ làm, anh sẽ giúp em.” Đáng tiếc. Sao bây giờ họ lại trở nên thế này! Từ khi Lý Khôn chuyển về nhà họ Lý, anh ta và chúng tôi ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, thỉnh thoảng lại chèn ép gây hấn nhau, càng tăng thêm thù hằn. Tôi đã quen với việc như vậy. Tôi không nhịn được hỏi Lý Hành: “Anh trai anh trở nên khó ưa như thế từ lúc nào vậy?” Lý Hành khẽ liếc tôi một cái: “Sao em biết trước đây anh ta không khó ưa?” Tôi nói với anh những gì tôi thấy trong tầng hầm. Lý Hành nghe xong, mắt mông lung, nói: “Sau khi du học về, anh ấy đã thay đổi.” Tôi: “Chắc anh ta bị chủ nghĩa tư bản xấu xa đầu độc!” Lý Hành lắc đầu: “Đứng trước lợi ích thì tình anh em có nghĩa gì.” Tôi nghe xong thì trong lòng rất khó chịu, nhưng đồng thời lại thấy kỳ quái. Lý Khôn là nhà tư vấn cho một số tập đoàn lớn, những tập đoàn này cạnh tranh, xung đột với hoạt động kinh doanh với tập đoàn Lý thị, do đó một tình huống rất kỳ lạ đã hình thành, những công ty do Lý Hành và Lý Khôn đứng đầu bắt đầu [đứng thành hàng.] Dính dáng tới Lý Khôn thì gọi là [Hệ Khôn], công ty mà Lý Hành quản lý thì gọi là [Hệ Hành]. Nếu anh đứng với Lý Khôn, thì anh mặc nhiên là đối thủ của Lý Hành. Hai anh em như nước với lửa. . Vì phạm vi hoạt động của Giản thị chúng tôi quá lớn, một số tình huống chạm trán sẽ xảy ra, việc này làm Lâm Vi Lương mới nhậm chức gánh không ít áp lực. Chị nói nhiều lần trong các cuộc họp báo: “Sự hợp tác của tôi với ngài Lý Khôn hoàn toàn đứng trên góc độ lợi ích thương mại, không có nghĩa đứng cùng hàng ngũ, đó là vì lợi ích của cổ đông và công ty…” Tôi thấy thế thì rất lo cho chị. Chị là chị gái của tôi. Chắc chắn là đứng bên phía chồng tôi. Những chuyện kinh doanh không phải chị cứ muốn là được. Đúng là làm khó cho chị mà. Nào ngờ tôi nhìn lầm chị. Mẹ chồng tôi đi Pháp về, mang cho tôi một mớ túi xách, quần áo, để cho tôi thì phí, tôi gói chúng lại, lấy xe ô tô chở tới căn hộ của Lâm Vi Lương ở gần công ty. Bấm chuông nhiều lần, Lý Khôn ra mở cửa cho tôi. Tôi: “…” Lý Khôn: “Chào em dâu.” Tôi nhìn nửa người trên để trần của anh ta, nửa dưới quấn khăn tắm, trên ngực có dấu răng, trên cổ còn có dấu dâu tây… Tôi đau đầu. Có kẻ phản bội trong tổ chức! Chị có xứng với tấm lòng em không? Lâm Vi Lương! Tôi ném đồ xuống, bỏ đi. Tôi không hiểu sao Lâm Vi Lương có thể ngủ với tên khốn Lý Khôn…? Tôi không có mặt mũi nào nhìn Lý Hành. Tôi tự mình giận dỗi một mình. Tối hôm đó, Lâm Vi Lương lái xe tới nhà họ Lý tìm tôi. Lý Khôn cũng đang ở nhà, anh ta vui vẻ ra mặt khi nhìn thấy chị: “Cuối cùng cũng đồng ý gặp ba mẹ anh à?” Lâm Vi Lương: “Cút. Tôi tới tìm em gái.” Tôi giận nhưng vẫn nói với chị: “Vào phòng em nói chuyện.” Vừa đóng cửa lại, tôi nắm vai Lâm Vi Lương mà lắc: “Không phải chứ, sao chị với Lý Khôn lại làm nhau?” Lâm Vi Lương bị tôi lắc tới hoa mắt: “Cái gì mà làm nhau? Rõ ràng là chị đang thu phục con yêu nghiệt này, được chứ?” Sốc. Tình hình là sao? Tôi thả Lâm Vi Lương ra. Lâm Vi Lương kéo cổ áo cao lên, che quả dâu tây nhỏ lộ ra ngoài, nghiêm nghị nói: “Từ nay về sau, Lý Khôn không đấu với Lý Hành nữa. Bước tiếp theo, anh ấy sẽ chủ động đề nghị hợp tác với Lý Hành. Anh ấy cũng rút khỏi vụ tranh chấp tài sản gia đình. Anh ấy sẽ làm việc dưới trướng tập đoàn Giản thị, chịu sự chỉ huy của chị.” Tôi phục. Phục, sát, cả, đất. Chị gái vĩnh viễn là chị gái. Tôi: “Chị, xấu xa quá!” Lâm Vi Lương nằm dài lên sofa, cau mày: “Mau lấy dầu lại đây xoa cho chị.” Tôi chân chó chạy đi lấy dầu, xốc váy chị lên, trời ạ, trận chiến đêm qua ác liệt quá, tôi rưng rưng: “Chị vất vả rồi.” Lâm Vi Lương: “Tất cả vì tổ chức.” Sau khi massage một trận, Lâm Vi Lương đã sảng khoái, tôi mệt tới liệt cả người, tôi nói: “Vậy thì khi nào chị thu phục tên nghiệt súc Lý Khôn đi? Mỗi ngày nhìn anh ta, em với ông xã thấy ngột ngạt lắm.” Lâm Vi Lương thở dài, “Thật ra Lý Khôn rất đáng thương.” Tôi: Hả??? Lâm Vi Lương bất đắc dĩ nhìn tôi: “Nếu em không ngốc như thế này, đầu óc đã không linh hoạt còn không quản được cái miệng mình thì chị có thể nói cho em biết sự thật. Nhưng mà bây giờ có thể ở cùng với Lý Khôn không bao lâu nữa, mọi người nên trân trọng thời gian này.” Tôi: “…anh ta, anh ta bị bệnh nan y sắp chết?” Lâm Vi Lương vỗ vào đầu tôi: “Miệng chó không mọc được ngà voi. Từ trước tới nay cuộc sống anh ấy không dễ dàng gì, về phần nguyên nhân, em không cần quan tâm, chỉ cần nghe chị, đối xử với anh ấy tốt hơn, được không?” Tôi thật tình không thể nghĩ ra được lý do nào khác, “…hic.” À đúng rồi. Trước khi ra ngoài, tôi nhét một gói BCS cho Lâm Vi Lương. Tôi tốt bụng khuyên chị: “Chị nên đưa Lý Khôn đi khám thử đi, em sợ…” Lâm Vi Lương ngoắc ngoắc tay với tôi. Tôi thò đầu chó qua. Lâm Vi Lương: “Lần đầu tiên của chị là với anh ấy.” Tôi: “… Em không tin. Đánh chết em cũng không tin.” Lâm Vi Lương: “Khi 18 tuổi chị đã ngủ với anh ấy, ngủ trong suốt 6 năm.” Tôi: !!! Tôi: “…Nhưng mà 6 năm sau anh ta ngủ với một ngôi sao nữ.” Lâm Vi Lương không quan tâm: “Chị đã gọi một nửa số người nổi tiếng trong giới tới, chứng thực là giả.” Tôi quỳ: “Sao anh ta lại tự hủy hoại danh tiếng của mình như vậy, anh ta có bệnh à?” Lâm Vi Lương: “Chị rất muốn nói với em nhưng mà em ngốc quá. Chuyện liên quan tới rất nhiều thứ, chị không yên tâm để lộ ra quá nhiều. Khi nào tới thời điểm thích hợp chị sẽ nói với em.” Tôi không chịu thua: “Spoiler chút xíu?” (spoil được dùng để nói tới những hành vi tiết lộ các tình tiết và nội dung quan trọng trong phim/truyện. Người spoil được gọi là spoiler.) Lâm Vi Lương: “Được, nói thì nói, có thể chồng em không còn một xu dính túi, em muốn nghe không?” Tôi: “…” Tôi: “Spoil là không có đạo đức, sao chị lại có thể spoil được, câm miệng.” . Với chỉ số IQ chậm phát triển của mình, tôi không thể đoán chính xác Lý Khôn và Lý Hành đang âm mưu đấu đá quyền lực những gì. Nhưng tôi vẫn tin Lâm Vi Lương. Tôi tưởng tượng cảnh bi thảm của Lý Hành khi phá sản, rời nhà ra đi, không một xu dính túi. Tôi không kiềm được mà hỏi Lý Hành: “Anh có từng nghĩ một ngày nào đó mình sẽ phá sản chưa?” Lý Hành vừa xem tài liệu vừa trả lời thản nhiên: “Tài sản của nhà họ Lý rất lớn, rất khó để phá sản.” Tôi: “Nhưng nếu thì sao?” Rốt cuộc Lý Hành để tập tài liệu xuống, nhìn tôi: “Em muốn nghe câu trả lời thế nào?” Tôi gãi đầu: “Em chỉ muốn biết nếu có tình huống như thế thì anh sẽ ra sao.” Thực ra tôi muốn nghe anh vỗ ngực xưng tên, hứa là với sức mình sẽ không bao giờ phá sản. Kết quả Lý Hành suy nghĩ một lát: “Cho dù anh có đi ăn xin thì nhất định anh sẽ chia cho em một nửa, em yên tâm.” Tôi không muốn đi xin ăn cùng anh huhuhu.