Tôi lại lên hot search. [Giản Tây Khê 9.6 tỉ] Nội dung— [Những cao thủ đầu tư thường ẩn mình rất kỹ. Cô ấy nhìn có vẻ ngây thơ, thậm chí nhìn như kiểu hoàn toàn không biết đầu tư là gì, nhưng mà có khả năng nhạy bén bẩm sinh. Cô ấy có vẻ không hề để tâm, nhưng lại là ‘vô chiêu thắng hữu chiêu’. Cô là Giản Tây Khê, một con cá ướp muối giàu có, sống bằng nghề biên kịch game trong L.H, ngụy trang với dáng vẻ không quan tâm chuyện đời, lương tháng chưa được 2000 tệ mà vung tay một phát lại chi cho chồng khoản tiền khổng lồ 9.6 tỉ để kinh doanh, biến thành Boss lớn đứng sau tập đoàn Lý thị, khéo léo biến chồng thành người làm công ăn lương, thu về cho cô hàng trăm tỉ…] Bình luận— [Xin Trời ban cho con một Giản Tây Khê làm vợ, xin cảm ơn.] [Tôi tiết kiệm được 100 tệ trong quỹ đen, bị vợ tịch thu, còn vợ người ta chủ động đưa cho chồng 9.6 tỉ tiêu vặt.] [Anh Hành của tôi thật sự đã cưới một người vợ tốt.] [Cứ tưởng đó là cô vợ nhỏ, ai ngờ lại là sếp to, thất kính thất kính.] Tôi: ??? Bản tin tài chính— [Việc Lý Tranh Vanh chuyển giao đế chế cho Lý Hành cũng là quyết định sau khi đã suy tính cẩn thận. So với tính cách nổi loạn, phô trương của Lý Khôn thì em trai Lý Hành lại có tính cách điềm đạm, kinh nghiệm dày dặn. Sau khi nhậm chức, anh chủ yếu tập trung vào việc mở rộng, tìm kiếm sự ổn định. Theo các nguồn tin đáng tin cậy, có thể Lý Hành sẽ đầu tư 9.6 tỉ vào dự án khu công nghiệp thông minh ở thành phố X. Sau khi dự án hoàn thành đi vào hoạt động, ước tính doanh thu hàng năm sẽ là 39 tỉ nhân dân tệ, lợi nhuận và thuế hàng năm là 3.53 tỉ tệ, cung cấp hơn 7.000 việc làm cho thành phố X, đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy sự phát triển thành phố X…] Tôi hít một hơi. 9.6 tỉ lại thành 100 tỉ. Thử tưởng tượng. Lý Hành đập vô mặt tôi 100 tỉ: “Tiêu hết nó.” Kinh khủng khiếp. Đọc mấy bình luận- [Tôi đưa tiền tiêu vặt cho chồng, anh ấy chỉ biết mua thuốc lá với chơi game, còn anh Hành thì dùng nó kiếm cả trăm tỉ cho vợ, chồng thần tiên gì vậy!] [Doanh thu thuế 3.5 tỉ, quá lợi hại! Mong dự án sẽ sớm được triển khai thành công ở thành phố X] [Có nhiều doanh nghiệp như thế này thì tốt quá, rất quan trọng với sự phát triển thành phố X chúng ta] [Thành phố X hình như là quê của Giản Tây Khê?] [Thành phố X không phải giàu lắm, mẹ Giản Tây Khê là người ở đó.] [Ý định ban đầu của mẹ cô ấy khi bắt đầu kinh doanh là để làm lợi cho quê hương, nhưng bà không ngờ con rể mình sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình.] [Anh Hành có lòng quá! Giản Tây Khê, chị khéo chọn đàn ông lắm.] Tôi rơi nước mắt: Cờ hó. Cờ hó ấm lòng. Có một ngày Lý Hành tan làm, sắc mặt không tốt lắm. Trong bữa tối, tôi nghe anh nói chuyện với ba chồng, hóa ra Lý Hành bị Lý Khôn thọc gậy bánh xe khi đấu thầu. Lý Khôn nắm tập đoàn công nghiệp, lấy được một lượng lớn đất dự trữ ở Trùng Khánh và các thành phố khác, Lý Hành thua trận tan tác về nhà. Tôi cứ tưởng ba mẹ chồng tôi sẽ cùng chung chiến tuyến chửi kẻ thù Lý Khôn, an ủi chồng tôi. Kết quả là ba chồng tôi nói: “Lúc đầu ba không tán thành con lấy mấy mảnh đất đó, nếu nó muốn lấy thì cho nó lấy đi, không có gì quan trọng.” Mẹ chồng tôi nói: “A Khôn là anh trai con, con nhường anh đi.” Tôi: ??? Không lẽ Lý Hành là con ông thu tiền điện thoại? Tôi không dám hỏi. Tôi ăn cơm, ăn cơm. Tôi đã luôn rất tò mò. Kết hôn đã lâu, Lý Hành chưa bao giờ đưa tôi xuất hiện trước mọi người. Có phải đúng như Quách Hiểu Bạch nói, tôi không thể ra ngoài được? Xời. Cần gì Quách Hiểu Bạch nói, thật sự tôi không thể ra ngoài được mà. Cho tới hôm nay, tôi nhìn thấy một tin tức trên mạng: [Tại sao Lý Hành không bao giờ đưa vợ tới bất kỳ sự kiện nào?] Thật ra câu hỏi này khá khó xử, nhất là khi tin tức kèm theo hình ảnh, tại buổi tiệc có nhiều người thành đạt tham dự, chỉ có mình Lý Hành. Mặc dù anh trong bộ đồ vest chỉnh chu, đẹp trai chết người, bức ảnh nào cũng được mọi người vây quanh, dường như anh là tâm điểm của toàn bộ bữa tiệc, nhưng những người đàn ông khác đều có một người đẹp bên mình, còn anh thì dù có vợ nhưng luôn ở một mình, điều này có vẻ hơi kỳ lạ. Có điều câu trả lời của Lý Hành làm người ta phải vỗ tay tán thưởng. [Vợ đẹp phải giấu kỹ.] Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy anh không thích tôi. Tôi không biết ăn mặc, ngại giao tiếp, chắc anh sợ xấu hổ khi mang tôi ra ngoài. Hừ hừ. Mấy hôm sau, Lý Hành đột nhiên hỏi tôi: “Có một cuộc đấu giá bắt buộc phải có bạn nữ đồng hành. Em có đi không?” Tôi: “Không đi không đi.” Lý Hành dụ dỗ tôi: “Trang sức hoàng gia.” Tôi: “Nói không đi là không đi!” Lý Hành đi ra ngoài. Sau đó lại vào. Tôi ngước nhìn anh. Anh cầm bộ sách được sư phụ ký tên của tôi trong tay, tách, bật lửa, “Có đi không.” Tội bị dọa sợ tè ra quần: “Em đi em đi em đi!” Tối đó tôi được trải nghiệm tình tiết mà hầu như cô gái nào cũng thích. Nữ chính mặc thử nhiều váy áo cao cấp, đeo trang sức BrinBrin, lập tức thay da đổi thịt, trước mặt nam chính õng ẹo làm bộ làm tịch. Tôi dẹo cả buổi trời. Lý Hành cau mày: “Đổi bộ khác.” Tôi mệt quá nha. Cờ hó. Nói thật đi. Anh có đang lén lút chơi Nikki-Dress UP Queen* sau lưng tôi không. (1 game nhập vai thời trang) Đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc lộng lẫy chính thức tham dự sự kiện trước công chúng. Trang điểm, ăn mặc tựa như công chúa Disney. Tôi cảm thấy thứ bắt mắt nhất trong buổi đấu giá không phải trang sức mà là tôi. Tất cả máy quay, máy ảnh hướng về tôi, chụp điên cuồng từ đầu tới cuối. Dung lượng thẻ nhớ nhiều ghê ha. Tôi chẳng hiểu gì về trang sức. Túm lại, nó là một thứ gì đó đầy màu sắc, lấp lánh. Tôi cảm thấy họ bán giá cao như vậy chỉ là để đàn ông có cơ hội thể hiện thực lực của mình. Xem đi, tôi mua được sợi dây chuyền 50 triệu cho vợ. Nhìn đi, Daddy sugar mua cho tôi chiếc nhẫn 60 triệu, đắt hơn 10 triệu so với chiếc nhẫn tặng vợ. Tôi không thấy người đàn ông nào mua gì tặng mẹ. Một đám có vợ thì quên mẹ. Nuôi con trai có ích gì? Đúng là nghĩ cái gì có cái đó. Một chuỗi hạt ngọc bích được đưa lên. Chuỗi hạt ngọc này tên là [Yêu em từ cái nhìn đầu tiên], vừa ra mắt đã khiến khán giả Ồ lên. Ánh sáng chiếu vào nó có màu xanh hoàng đế trong vắt, mắt tôi cay cay, cứ như mới được rửa qua. Người chủ trì đấu giá nói: “Giá khởi điểm là 68 triệu nhân dân tệ, mỗi bước giá là 1 triệu nhân dân tệ. Bắt đầu.” Lý Hành hỏi tôi, “Em có muốn nó không?” Tôi có điên đâu? 68 triệu mua cái này? Tôi lấy chai bia làm ra một cái y như đúc vậy được đó, anh tin không? Tôi từ chối: “Không cần, cảm ơn. Em không thích.” Lý Hành: “Ừm, anh hiểu.” Sau đó giơ bảng. Tôi: !!! Đậu mọe. Người đấu giá: “Tốt, tăng giá một lần, 69 triệu, 69 triệu, còn ai tăng nữa không?” Sau đó tôi thấy một người cách đó không xa cũng giơ bảng. Sau đó khán giả xôn xao. Tôi nghển cổ nhìn, toàn thân trắng, rất đẹp. Fuck, là Lý Khôn phải không? Là Lý Khôn! Thảo nào Cờ hó cứ đòi đưa tôi theo. Hóa ra muốn báo thù Lý Khôn theo cách khác. Ngay khi Lý Khôn giơ bảng, không ai trong hội trường động nữa. Chỉ có Lý Hành và anh ta, hai người không ngừng giơ bảng, liên tục liên tục. Người đấu giá gấp muốn chết. Tôi không thể nghe nổi nữa. Tôi chỉ mới nghe nói trả giá mua đồ, lần đầu tiên thấy nâng giá để mua đồ. Đối với tôi, cuộc giá phải thế này mới có hiệu quả— Trước khi đấu giá, mọi người thảo luận ai mua món đồ nào, sau đó khi giá khởi điểm đưa ra, một người trả giá rồi không ai trả nữa, cách này mới tiết kiệm chi phí khi mua chứ. Cuộc đấu giá trực tiếp đã đạt tới thời điểm gay cấn nhất. Lý Khôn giơ bảng lên, giá hiện tại của chiếc vòng này đã nâng lên 98 triệu. Tôi kéo ống tay áo Lý Hành, ghé lại gần tai anh nói: “Thương lượng với anh một chuyện.” Lý Hành: “Chuyện gì.” Tôi: “Anh để anh ta lên đi, anh đừng lên.” Lý Hành: “Em mới không ‘lên’.” Tôi: “…” Thấy anh lại định giơ bảng, tôi vội nắm tay anh lại, “Thử nghĩ xem, một thứ lẽ ra 68 triệu đã mua được, nhưng bây giờ Lý Khôn phải bỏ ra 98 triệu mới mua được, cứ mặc anh ta lãng phí 30 triệu vô ích đi! Đổi cách nghĩ, thì coi như là anh trả thù anh ta vậy đó.” Lý Hành yên lặng nhìn tôi một lúc: “Cũng có lý.” Tôi tự hào: “Đúng phải không. Chúng ta sẽ tăng giá nữa, sau khi Lý Khôn giết tới đỏ mắt, nghĩ chúng ta sẽ trả giá cao hơn nữa thì chúng ta không giơ bảng nữa! Cứ để anh ta lấy đi, tốt nhất là mất 100 triệu.” Lý Hành không phục: “Nhưng mà anh ta lại thắng anh.” Tôi: “Nhưng mà anh ta mất rất nhiều, rất nhiều tiền, anh ta thua nha. Còn anh cư xử điềm đạm, hợp lý, nói là thắng được niềm vui của vợ nha.” Người đấu giá đang đếm ngược, “98 triệu lần thứ nhất, 98 triệu lần thứ hai—” Lý Hành giơ bảng: “Một trăm triệu.” Tôi: Hắc hắc. Người đấu giá: “100 triệu lần thứ nhất, 100 triệu lần thứ hai, 100 triệu lần thứ ba. Thành giá! Chúc mừng ngài Lý Hành, ngài đã mua được Yêu từ cái nhìn đầu tiên với giá 100 triệu!” Tôi: Sụp đổ hoàn toàn. Lý Hành từ từ quay qua nhìn tôi. OK, tôi chết rồi. Đại ca Hành. Anh nghe tôi giải thích, đại ca Hành. Tôi thực sự không phải gián điệp do Lý Khôn phái tới!!! Tôi là con heo. Tôi quá tham lam. Lẽ ra không cần phải giơ bảng nữa. Hoàn toàn có thể đạt được mục đích khiến Lý Khôn táng gia bại sản. Kết quả đồng đội heo tôi đây đã làm Lý Hành bị hố. Hố mất 100 triệu của anh. Tin tức đêm đó, [Lý Hành tức giận bỏ ra 100 triệu để mua vui cho vợ.] Tôi sợ tới mức ngay khi về tới nhà, tôi đã đưa chiếc vòng ngọc cho mẹ chồng, mượn hoa hiến phật. Mẹ chồng tôi mặt mày hớn hở: “Không phải Lý Hành mua cho con sao?” Tôi cười gượng: “…Hì hì, con mua rồi tự nhiên không thích nữa hihi.” Chiêu này tôi học của Quách Hiểu Bạch. Mỗi khi Quách Hiểu Bạch bốc đồng mua thứ gì đó, cô ấy sẽ đưa cho tôi, xóa bỏ mặc cảm lãng phí tiền bạc. Mẹ chồng tôi vui vẻ nhận lấy, còn nói với tôi: “Mua cái gì thì thích rồi hãy mua, Tây Tây vầy thì hơi lãng phí.” 100 triệu. HƠI, lãng phí. OK. May mà Cờ hó giàu. Anh không tính toán chi li chuyện tôi làm anh phí mất 100 triệu. Hôm nay. Tôi đi làm về thì thấy anh cũng đang ở nhà, quay lưng về phía tôi, đang đứng nhìn đám cá koi mập mạp do ba chồng tôi nuôi trong hồ sen. Bình thường anh hay mặc đồ đen, hôm nay cũng mặc đồ đen nhưng dáng người đứng bên hồ trông cao ráo lạ thường, quần tây bó sát hết sức hấp dẫn. Tôi rón rén đi tới, vỗ mông anh một cái “bốp”, “Hi anh ~” Úi chà. Cảm giác rất đã nha. “Giản Tây Khê!” Đằng sau tôi vang lên tiếng chồng tôi gọi đầy phẫn nộ. Tôi: !!! Lý Hành đằng sau tôi? Người đàn ông đang đứng quay lưng trước mặt tôi là ai! A a a a a a a a dựng tóc gáy! Đột nhiên. Soái ca bị tôi vỗ mông quay đầu lại. Gương mặt dịu dàng như ngọc— Lý Khôn cười với tôi, “Em dâu, cách chào hỏi khá đặc biệt nhỉ.” Tôi: A a a a a a a a a chết rồi chết rồi chết rồi!!!